chương 29 - Free

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<{tại biệt thự Yugame}>

Hm, tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đang dùng TV của Quý Cô Arami mà không xin phép. Nhưng cô ấy đã nói rằng có thể ở đây tùy thích nhưng tại sao nhỉ?

"▂▂▃▃▅▅■ (dịch: Master, nơi đây là Lãnh thổ của được tạo bởi Tạo Lãnh Thổ. Lý do mà Master của Rama cho chúng ta thoải mái là vì, với cô ta, chúng ta đang ở trong một cái lồng.)"- Berserker nói với tôi.

Ông ấy hiện hình nhưng không có bộ giáp của mình. Thay vì bộ giáp xám, Berserker đang mặc trang phục quý tộc màu xanh, thích hợp cho một vị vua. Mái tóc vàng xoắn và một bộ râu trông khá lịch lãm. Ông ấy ngồi xuống ghế.

Cùng lúc ấy, Arami về nhà.

"Chào, tôi về rồi đây."- Arami chào.

Anh linh Rama xuất hiện kế bên, anh ta vui vẻ vẫy tay chào. Đại Anh Hùng Ấn Độ, Rama, như Arami nói thì anh ta chính là Grand Archer.

"Hôm nay bạn trai em gái tôi sẽ đến nhà, anh theo tôi một lát."- Arami nắm tay tôi. Lần đầu tiên có ai đó nắm tay tôi... cảm giác ấm áp này...

Tôi đứng dậy đi theo Arami. Cô ấy không quan tâm đến ngoại hình của tôi, ngoài những người hầu ra thì cô ấy là người duy nhất quan tâm đến tôi. Tôi biết ơn Arami rất nhiều... tôi đã có một người quan tâm đến tôi, vì thế tôi không cần Chén thánh nữa, tôi sẽ giúp Arami có được Chén thánh.

<><><><><><><><><><><><><><><><><><>

<{tại hội trường}>

"Em làm tốt lắm! Yume-chan!"- Tachibana-senpai vỗ tay khen.

Tôi kết thúc điệu nhảy của mình, tôi cúi đầu cảm ơn senpai.

"Về ngày mai, em nhớ đến sớm nhé! Arami-san sẽ phỏng vấn đó!"- Tachibana-senpai vui vẻ nói.

Nee sẽ phỏng vấn à, không biết nếu đứng bên nhau mọi người có nhận ra sự tương đồng giữ chúng tôi không nữa. Mà bây giờ tôi cũng không quan tâm cho lắm.

"Tachibana-senpai, um... em sẽ kể cho chị nghe một bí mật nhưng... chị đừng nói với ai nhé."

"Um! Chị sẽ không nói cho ai biết đâu!"- Tachibana-senpai vui vẻ đáp.

Tôi kéo senpai lại gần, nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai để ý.

"Arami thực ra là chị của em, xin hãy giữ bí mật này nhé, Kara-senpai."- tôi thì thầm vào tai chị ấy.

"Okay! Chị sẽ giữ bí mật này của em! Vì chúng ta là bạn mà, Yume-chan!"- senpai vui vẻ nói.

Bạn sao? Kara-senpai coi mình là bạn? Chị ấy là người đầu tiên gọi tôi là bạn. Cảm giác nhẹ nhàng này, cảm giác như một gánh nặng đã được loại bỏ, thật là dễ chịu.

'Bạn bè là người mà cô có thể chia sẻ bí mật, người mà cô có thể tin tưởng, người hỗ trợ cô trong khó khăn. Hãy tiếp tục xây dựng mối quan hệ bạn bè này nhé.'

"Yume-chan, thực ra chị đã từng để ý rồi. Hôm qua mới gặp em, chị nghĩ rằng em giống ai đó, trông em cứ quen quen. Thì ra là em gái của Arami-san, không ngờ phóng viên nổi tiếng đó lại có một đứa em gái dễ thương và tài năng như thế này."- Kara-senpai vui vẻ nói.

Tôi... dễ thương và tài năng sao? Những từ đó không hề hợp với tôi chút nào.

'Điều quan trọng nhất là thừa nhận bản thân, nếu không chấp nhận thì sẽ không làm gì ra hồn cả.'

Cảm ơn, Catherine. Đúng vậy, tôi nên tự tin hơn vào bản thân mình. Tôi nên chấp nhận những lời khen, những lời động viên theo hướng tích cự.

"Thôi, bàn tán đủ rồi! Chúng ta tiếp tục tập luyện nào!"- Kara-senpai vui vẻ nói.

Tôi gật đầu đồng ý. Việc có một người bạn thật là tuyệt.

Kara-senpai bắt đầu trước. Chị ấy bắt đầu nhảy lên nhảy xuống để lấy nhịp, rồi Kara-senpai nhảy cao lên và lộn nhàu ra đằng sau. Tiếp đất bằng vai và rồi cuộn tròn lăn, nhưng Kara-senpai không đứng lên mà vong vòng cơ thể tạo ra một vòng xoáy. Sau đó, chị ấy bật người lên và dùng tay chống trọng lượng của cả cơ thể, rồi chị ấy bắt vừa xoay chân vừa dùng tay để tránh đường cho đôi chân mình. Chị ấy thuộc dạng thích nhảy hip hop, nó rất hợp với tính cách của chị ấy.

Tôi theo dõi khả năng phi thường của một nghệ sĩ hip hop, khác với khả năng khiêu vũ với kiếm của tôi. Bây giờ, tôi không thể thể hiện toàn bộ khả năng của tôi, tôi thuộc thể loại múa kiếm nhưng... nhà trường không cho đem kiếm vô trường, tuy tôi có thể mượn kiếm gỗ từ clb kiếm đạo nhưng vị trí của clb nhảy và clb kiếm đạo khá là xa, với lại, việc đó cũng gây phiền cho clb kiếm đạo nữa. Mình nên hỏi sensei về việc này.

"Senpai! Em hỏi sensei về việc này chút xíu nha!"- tôi nói với Kara-senpai.

"Ừ!"- Kara-senpai vui vẻ đáp trong khi chị ấy tiếp tục tập luyện.

Tôi bước về phía Kadoya-sensei. Thầy ấy đang đứng quan sát mọi người ở một góc, đôi mắt sắc bén như có thể giết một ai đó, thầy ấy thấy tôi.

"Có chuyện gì vậy, Yugame?"- Kadoya-sensei hỏi tôi.

"À thì... um... em thực ra chưa nhảy hết sức mình."- tôi rụt rè nói.

"Cái gì?! Em chưa nhảy hết sức mình?! Bộ có chuyện gì làm em không nhảy được sao?! Em có bị bệnh hay triệu chứng gì không?!"- Kadoya-sensei làm quá lên.

"À thì... phong cách mà em theo là múa kiếm mà... nhà trường không cho đem vũ khí vô trường ạ..."

"Được! Vậy thì thầy cho phép em đem theo kiếm!"- Kadoya-sensei mạnh miệng nói. Eh? Như vậy có được không?

"Không sao cả! Để phát triển tài năng và nghệ thuật! Luật lệ chỉ là thứ ngáng đường! Vì nghệ thuật, vì tương lai của nghệ thuật!"- Kadoya-sensei nhìn về phía mọi người -"Nghe đây! Thầy, Kadoya Bunatou, sẽ cho các em đem bất cứ cái gì! Dù là máy phát nhạc, trang sức, vũ khí, thầy cho phép đem hết! Nhân danh nghệ thuật!"

Kadoya-sensei... thật là táo bạo, tôi không ngờ cố vấn lại là người tuyệt vời như thế này!

"Nhân danh nghệ thuật! Nhân danh nghệ thuật! Nhân danh nghệ thuật! Nhân danh nghệ thuật! Nhân danh nghệ thuật!"- cả clb đồng thanh lên.

Có vẻ Kadoya-sensei rất được yêu thích tại clb này. Tôi nhìn thầy ấy, thầy đang mỉm cười và thở dài một cách hài lòng.

Này Catherine, ngày mai tôi có thể đem Lyubov Strast của cô theo để tập luyện không?

'Không sau cả! Ta cho phép! Nhân danh nghệ thuật! Uwu! Uwu!'

Tôi bước lại vị trí cũ của mình, tức là ở giữa hội trường. Kara-senpai mỉm cười hài lòng.

"Em rất là thú vị đó, Yume. Thường thì ai cũng không dám lại gần Kadoya-sensei, nhưng thầy ấy là một người nhiệt huyết... quá nhiệt huyết."- Kara-senpai cười khổ.

Tôi coi đồng hồ, đã là 2 giờ rồi. Hm... tôi nên về lớp.

"Kara-senpai, báo với sensei là em về nha."

"Okay!"- Kara-senpai vui vẻ đáp.

Tôi chào chị ấy, bước lại chỗ sân khấu và lấy túi của tôi, lấy khăn ra lau mồ hôi. Này Catherine, để cho tôi có thể nhảy tốt hơn, cô có thể hỗ trợ tôi không? Giống như là tôi và cô cùng điều khiển cơ thể ấy.

'Uwu! Được! Để Sa Hoàng vĩ đại nhất Nga này trổ tài!'

Có vẻ như Catherine-san rất hưng phấn. Dù gì thì sao cũng được, cảm ơn cô, Catherine Đại Đế, Hoàng Đế của Tình Yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net