Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

John không thể nào tin được những gì mình đang thấy. Ông muốn rời mắt khỏi hình ảnh khủng khiếp này. Nhưng cứ như bị mê hoặc, ông không thể nào hướng mắt đi khỏi cảnh con trai cả của mình đang ngủ say và chảy dãi lên tên 'thiên thần' ở ghế sau - và tên 'thiên thần' chỉ ngồi đó, những ngón tay vuốt lên tóc Dean. Johh đã nhìn thấy thứ ánh sáng xanh phát ra từ đầu ngón tay của nó; cùng loại ánh sáng đã bao phủ lên hầu hết cơ thể của nó lúc họ tìm thấy nó đang đi lang thang trên đường.

 John biết mình cần phải có một buổi nói chuyện nghiêm túc với các con của mình về thứ sinh vật đang giả mạo làm một thiên thần này, nhưng ông cũng biết rằng như vậy sẽ không giúp ích được gì. Bất cứ câu thần chú hay bẫy nào mà tên sinh vật đã ếm lên các con ông chắc phải rất mạnh, và John không biết mình có phá vỡ được nó hay không. Ông chưa bao giờ chứng kiến loại pháp thuật nào như vậy trước đây.

Không, nói chuyện sẽ không giúp được gì. John sẽ phải một mình xử lý nó. Dù sao như vậy mới công bằng, sau tất cả những gì mà các con ông đã phải chịu đựng, lũ quỷ và Ngày Tận Thế, và những cái chết, John có thể tự đứng trên hai chân của mình và hạ gục con quái vật quỷ quyệt đã lần vào trong trái tim và tâm trí mỏng manh của con ông. Đặc biệt là Dean, dường như đang bị mắc phải bùa phép của con quái vật đó. Gọi nó là gia đình, và John biết điều đó quan trọng với Dean như thế nào, biết rằng thằng bé sẽ không dễ dàng coi bất cứ ai như gia đình.

Nhưng, ông vẫn không ngạc nhiên khi thấy Dean rơi vào một bùa phép như vậy. Dean sử dụng súng trường rất giỏi, và không ai John có thể tin tưởng hơn Dean để canh chừng cho ông, nhưng John biết sự thật. Dean không sáng sủa lắm. Sam thì có trí, còn Dean thì có lực. Và không có gì sai về chuyện đó cả. Một số vụ cần dùng sức, số khác cần dùng trí.

Thằng bé tội nghiệp còn không thể tốt nghiệp trung học. Làm sao nó có thể biết được mình đang bị lừa bởi một loại quỷ hiếm nào đó mà ngay cả John chưa từng thấy trước đây ? Vì vậy, Dean, dù thật đáng tiếc, nhưng không phải là một điều ngạc nhiên khi nó lại trở thành nạn nhân của một thứ kinh tởm như vậy.

Nhưng Sam. Sam rất thông minh, hiểu biết. Nó nhìn mọi thứ ở tất cả mọi góc độ trước khi quyết định. Và sinh vật này đã có thể lừa luôn Sam. Điều đó nói cho John biết rằng con quái vật này rất nguy hiểm. Thông minh, có quyền lực. Và nó đã nắm được con ông trong lòng bàn tay của mình. Chúng thậm chí còn không biết mình đang ở trong tình huống nguy hiểm đến mức nào.

Thứ này có khả năng khiến chúng bất tỉnh chỉ với một cái chạm ngón tay. Nó cũng có thể giết chúng chỉ với một hành động tương tự, nhưng chúng lại tin tưởng nó, giữ nó lại với chúng.

Nó đang cúi xuống nhìn Dean, với một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt. Một cái gì đó mềm mại và nhẹ nhàng, nhưng lại mang một phần cứng rắn trong đó.

Nếu như đây là một loại quỷ nào đó, nó có thể giết họ ngay lập tức. Đôi mắt John liếc sang kim chỉ tốc độ; Sam đang nhấn ga 70 dặm/h. Đôi mắt John quay trở lại với tấm gương chiếc hậu, quan sát sinh vật đó. Dean đang ngủ dưới sự điều khiển của nó, bất lực. Tất cả họ đều bất lực. Nếu thứ này quyết định tấn công, không gì họ có thể làm, không có nơi nào để chạy trừ khi họ muốn nhảy ra khỏi chiếc xe đang di chuyển với tốc độ nguy hiểm này.

John không muốn chết. Ông chỉ vừa mới có lại được con của mình, chỉ vừa mới thoát khỏi móng vuốt của lũ quỷ và Địa Ngục. Vợ của ông đã bị giết và cuộc đời của ông đã bị phá hủy bởi lũ quỷ. Không đời nào ông sẽ ngồi yên và để cho chuyện đó xảy lại lần nữa.

John không tin vào thiên thần. Các con của ông dường như đã bị thuyết phục rằng thứ đó tồn tại, nhưng John không muốn tin. Nếu như chúng có thật, thí chúng đã ở đâu ? Mary đã từng nói rất nhiều về thiên thần, ông đã rất ghét khi bà nhồi vào đầu Dean với những thứ vô nghĩa đó.

Nhưng nếu như chúng có thật, thì John biết một điều chắc chắn rằng. Cái thứ đang ngồi ở ghế sau không phải là một thiên thần.

Họ đến được Pigeon Ford, Tennessee khi trời đã tối. Ngồi tám tiếng liên tục trong xe đã khiến cho lưng John nhức mỏi, và bụng của ông đau nhức với con đói. Họ tìm thấy một quán ăn 24 giờ và dừng lại để có một bữa ăn tối cực kỳ trễ. Trong quán chỉ có hai người, một trai một gái, và chúng đang nghiêng người lên bàn, cười khúc khích với nhau khi chuyển qua lại một cốc sinh tố.

John mỉm cười nhẹ. Thật là một tình yêu ngây thơ, tươi trẻ và ngọt ngào. Nó làm cho John nhớ lại buổi hẹn đầu tiên của ông với Mary.

Họ ngồi vào trong buồng ở sát góc phòng, John ngồi xuống bên cạnh Sam, đối diện Dean và tên thiên thần. Một cô phục vụ nhanh chóng đến chỗ họ để ghi món. John và Dean đều gọi món bánh kẹp thịt xông khói với phomat, trong khi Sam gọi món gì đó có liên quan đến gà.

"Và tôi có thể lấy gì cho anh nào, trai đẹp ?" cô ta hỏi gã thiên thần.

 "Coffee."

Cô ta ngân nga một chút. "Uống trễ vậy sao ? Đoán rằng anh sẽ không đi ngủ sớm đâu."

"Tôi không ngủ." tên thiên thần nói.

Cô phục vụ cười. "Không có liên quan gì đến việc uống coffee lúc mười giờ tối phải không nào ?"

Gã thiên thần nhìn chằm chằm vào cô ta. Cô ta hắng giọng và nhét cây bút sau tay của mình. "Món sẽ ra nhanh thôi." cô ta nói, guốc của cô gõ lên sàn nhà.

Sam và Dean chia sẻ một cái nhìn với nhau trước khi phá ra cười.

"Có chuyện gì buồn cười vậy ?" gã thiên thần hỏi.

"Cô ta vừa mới tán tỉnh với anh, Cas." Sam nói.

"Thật sao ?" hắn quay về phía hướng cô phục vụ mới vừa đi.

"Cô ta đâu có gọi ai nữa là 'đẹp trai' đâu." Dean nói.

"Dean chỉ đang ghen thôi," Sam nói. "Đừng có để ý quá, Cas."

Quan sát chúng nói chuyện với nhau chỉ khiến cho John phẫn nộ. Làm sao chúng có thể mù quáng như vậy ? Cái thứ này đã lừa được chúng, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay của nó, thuyết phục được chúng rằng nó là chỉ là một tên ngốc, như nó không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra cả. Ông không thể chịu được nữa, không thể tiếp tục nhìn con quái vật này giỡn cợt với con của mình ngay trước mắt ông. 

"Dean," Ông nói, nghiêm túc. "Con biết gì nữa về vụ án ?"

Dean nhún vai. "Cũng không nhiều. Con đã kể ra mọi thứ mà bài báo viết rồi."

Ngay lúc đó cô phục vụ quay lại với thức ăn của họ và bắt đầu bày món ra. Khi cô ta nghiêng người để với đến chỗ Sam và tên thiên thần, ngực cô ta gần như bung ra khỏi áo.

"Và một ly cafe," cô ta nói, nháy mắt. Khuôn mặt của gã thiên thần tái nhợt hẳn đi, nhưng mặt của Dean và Sam lại chuyển đỏ và John biết rằng chúng đang cố nhịn cười.

John cũng không thể nào chúng kiến chuyện này được nữa. "Xin lỗi," ông nói, tiếng cười khúc khích của Sam và Dean giảm xuống một nửa. "Cho tôi hỏi cô có nghe gì về những vụ mất tích kỳ lạ ở quanh đây không ?"

Cô ta mím môi lại và thở dài. "Có, ở một thị trấn nhỏ như nơi đây, lời chuyền ra rất nhanh. Nhưng không ai biết được gì nhiều cả."

"Vậy, cô biết được những gì ?" Sam hỏi.

"Um, cũng nhiều như anh thôi, tôi đoán vậy. Hai người đó chỉ....biến mất, giống như vào trong không khí vậy."

"Nghe đáng sợ thật," Dean nói, quệt đi giọt nước sốt trên dĩa mình và liếm ngón tay. "Cảnh sát nói sao về chuyện này ?"

Cô ta nhún vai. "Người đến, người đi. Trừ khi anh không biết, thị trấn này không phải là nơi thú vị gì. Cảnh sát chỉ nghĩ rằng họ cảm thấy chán rồi bỏ đi."

"Cô có nghĩ như vậy không ?" Sam hỏi.

"Honey, nếu như có thể, tôi sẽ đóng gói đồ và đi ngay trong một nhịp tim," cô ta nói với một nụ cười. "Tôi để mọi người tận hưởng món ăn vậy." Cô ta rời đi để đến bàn của cặp thiếu niên ở bên kia quán ăn.

"Anh nghĩ sao ?" Sam hỏi. "Cas ?"

Tên thiên thần xé một gói đường và đổ vào trong ly coffee của mình. Hắn lấy hai gói nữa và làm y như vậy, trong khi trả lời. "Chúng ta cần thêm thông tin."

"Chúng ta nên nói chuyện với gia đình của nạn nhân." Dean nói. "Nếu như hai người này bị bắt bởi một con Djinn, nó phải là chuyện xảy ra bất ngờ. Nếu như họ chỉ rời đi, thì gia đình của họ chắn chắn phải biết chuyện gì đó, đúng không ? Những người lên kế hoạch rời nhà hay muốn rời nhà phải có hành động lạ trước khi họ rời đi."

"Tối nay em sẽ làm." Sam nói. "Bố có cảm thấy ổn để làm một buổi phỏng vấn không ?"

John cắn một miếng burger của mình. Thật là một câu hỏi ngu ngốc, ông có 'ổn' để làm một buổi phỏng vấn không. Điều đó hoàn toàn không có liên quan. Phỏng vấn là một việc cần phải làm. Chỉ vậy thôi. "Như chạy một chiếc xe đạp," thay vào đó ông nói.

"Nhưng chúng ta không thể đều đi phỏng vấn. Bốn người là quá nhiều," Sam nói.

"Em và bố cứ đi đi." Dean nói với cái miệng đầy thức ăn. Rồi dùng tay áo quệt cằm của mình. Thấy vậy, Sam thở dài. "Cas và em sẽ đi vòng quanh thị trấn, tìm xem có nơi nào một con Djinn có thể đang giấu nạn nhân của nó không ?"

Hàm của John nghiến chặt lại. Ông quan sát tên thiên thần nhấp thêm một ngụm coffee. Ông không muốn ai trong hai đứa con của ông ở một mình với nó. Nó đã ở một mình với Sam đêm qua; chỉ cách Sam một cánh tay lúc thằng bé đang dễ bị tổn thương nhất. Chúa mới biết nó có thể đã làm gì với thằng bé, và Sam sẽ hoàn toàn bất lực, Sam sẽ phải chào mời bất cứ điều kinh khủng gì mà con quái vật đó mang sau lưng nó.

Ông muốn phản đối, tranh cãi. Ông không quan tâm đến hậu quả. Đây là con của ông, tính mạng của chúng đang gặp nguy hiểm. John sẽ và đã làm tất cả mọi thứ để bảo vệ chúng. Ông đã suýt nói mình sẽ làm việc với sinh vật đó - ông sẽ cô lập và một mình xử lý nó, phá vỡ bất cứ thứ bùa chú gì nó đã ếm lên con của ông, và sau đó ông sẽ giết bất cứ thứ quái vật siêu nhiên nào xui xẻo gặp phải ông.

Nhưng thay vào đó ông lại giữ im lặng. Ông không thể chỉ đơn giản xung phong đi làm việc cùng với con quái vật này. Rõ ràng rằng nó rất thông minh, và rất mạnh; John thật chí còn không biết nó mạnh đến mức nào, hay loại vũ khí nào có thể giết được nó. Ông phải biết được những điều này trước khi ông thậm chí dám ra tay với nó.

Con quái vật này là một hung tin, nhưng John ép mình phải suy nghĩ cẩn thận. Ông đang quá hoang tưởng. Con quái vật này có thể làm hại con ông, nhưng...Nó lại không có lý do để làm vậy. Nó cần con của ông, rõ ràng là vậy, để bảo vệ nó, để cải trang làm con người. Sam và Dean nói nó đã làm việc với chúng trong nhiều năm trời; nếu nó muốn giết chúng, thì nó đã phải ra tay từ lâu. Vậy nên, John đã phải chấp nhận logic đó, không có lý do nào để ông phải lo về việc nó sẽ làm hại con ông. 

Nhưng ông cũng không thể nào cho phép nó sống. Nó đã xâm nhập vào tâm trí của con ông, thao túng chúng gọi nó là gia đình và cung cấp cho nó sự bảo vệ và tình bạn. Thêm nữa, nó là một con quái vật, và đó là cách mà mọi thứ vẫn luôn diễn ra. Cứu người, giết quái vật, không bao giờ là ngược lại. Không thể nào cứu cả con người và quái vật. Nếu quái vật vẫn chưa chết, thì con người vẫn chưa nào thể an toàn. Các con của ông sẽ không thể nào được an toàn cho đến khi con quái vật này biến mất.

"Nghe như một kế hoạch," John nói. Ông cắn một miếng nữa từ bữa ăn của mình. Nó đột nhiên trở nên thối rữa trong miệng ông, và ông đã phải uống nước để ép nó xuống. Ông giữ mắt mình gắn chặt lên 'thiên thần'. Vẫn đang ngồi đó, uống cà phê.

Đa số quái vật cần thức ăn, nhưng quỷ thì không. John không thể nhớ được lần nào ông thấy một con quỷ ăn hay uống, hay làm bất cứ nhu cầu cơ bản nào khác của con người. Thật lạ khi thấy thứ này tìm mọi cách để cải trang thành con người đến nỗi làm những việc không cần thiết. Trừ khi, nếu đây chính là mục đích của nó, thì sẽ có lý hơn nếu nó gọi một bữa ăn đầy đủ.

"Tại sao là cà phê ?" John hỏi.

"Tôi thích vị của nó," nó nói, một nụ cười nhỏ hiện dần trên miệng của nó khi nó nhìn xuống ly đồ uống. Hơi nóng tiếp tục bốc lên từ chiếc ly như những ngón tay xương xẩu đang cố chạm đến trần nhà.

"Nếu như anh ấy không phải là một thiên thần thí chắc anh sẽ đái ra như suối," Dean nói qua một cái mồm ngốn đầy thức ăn.

"Dean, cậu thật kinh tởm." nó nói, nhăn mũi lại. "Vừa nói vừa ăn như vậy là bất lịch sự."

"Anh thì biết gì về lịch sự chứ, anh đã làm cho em bé khóc."

"Đó không phải là lỗi của tôi." nó nói, cau mày. "Và, chẳng phải bản chất của em bé là khóc hay sao ?"

"Yeah, Dean," Sam nói, cười đểu. "Nếu em bé mà không được khóc thì ai được ?"'

"Anh ghét hai người," Dean lầm bầm. Anh ngáp.

"Anh vẫn còn mệt sao ?" Sam hỏi. "Anh đã ngủ hết cả quãng đường rồi còn gì."

"Xin lỗi, nhưng chắc em quên vụ anh đã không ngủ được trong nhiều ngày ?"

Sam nhướn mày. "Vậy, sắp xếp chỗ ngủ. Tối nay em sẽ ngủ với bố nếu anh muốn.

John cắn môi. Ông ngửi thấy mùi máu.

"Hai người không thể nào ở cùng với nhau hơn năm phút mà không nhảy vào họng nhau. Bố có thể có phòng riêng còn ba chúng ta sẽ ở cùng với nhau. Well, đúng ra là chỉ có hai chúng ta thôi vì Cas không cần ngủ.

John thở ra. Okay, ông vẫn không vui với sự sắp xếp này - cũng không thích việc con ông tự mình sắp xếp mà không qua ý kiến của ông; nhưng, còn đỡ hơn là Dean ở một mình với con quái vật đó. Chắc chắn, nếu nó có giở trò gì, cả hai đứa nó sẽ có thể đối phó lại được nó.

"Well, chúng ta nên đi thôi." Sam nói. "Chúng ta phải bắt đầu vào buổi sáng sớm nếu muốn hoàn thành hết các công việc."

John và Dean đứng dậy rời đi. Dean rút ví ra và đến quầy để thanh toán.

John nán lại ở phía sau, đứng chờ bên cạnh Sam và con quái vật. Ông cứ quan sát con quái vật đó  qua khóe mắt của mình. Ông phải biết thứ đó là gì trước khi ông có thể ra bất cứ kế hoạch nào để tiêu diệt nó.

"Christo" ông nói, giả vờ hắt hơi.

"Gesundheit," Sam nói. Ông không một khắc rời mắt khỏi con quái vật; và mắt nó đã không bị bao phủ bởi màu đen như ông mong đợi. Mắt nó hoàn toàn không thay đổi chút nào, nó thậm chí còn chẳng cảnh giác mà nhìn qua ông.

Điều đó không có nghĩa gì cả. Chỉ vì mắt của nó đã không chuyển thành màu đen, không có nghĩa rằng nó không phải là một con quỷ. Nó chỉ là một loại quỷ mà John chưa từng đối mặt trước đây, hoặc có thể là con duy nhất của loài nó, như Mắt Vàng và Alistair. Dean quay trở lại từ quầy thu ngân và tiến đến chiếc xe. John nán lại, đảm bảo rằng mình luôn ở phía sau hai bước. 

Ông đọc thầm đoạn đầu của bài từ tà. Sinh vật đó thậm chí còn chẳng nhận ra, không phải ở từ đầu tiên, cũng không phải sau câu đầu tiên, hay thậm chí ngay cả sau khi ông bắt đầu đọc đến đoạn thứ hai. Ông muốn đọc hết cả bài - một con quỷ sẽ không thể bị đuổi ra khỏi vật chủ nếu từ cuối cùng của bài trừ tà chưa được đọc - nhưng lúc này họ đã đến chỗ chiếc xe, và dù cho ngay cả khi cần phải đọc hoàn chỉnh cả bài, thường lũ quỷ sẽ phản ứng ngay lập tức. Sinh vật này lại chẳng phản ứng một chút nào.

"Cas, cậu ngồi ở ghế trước," Dean nói, mở cửa xe cho nó.

"Aw," Sam nói. "Em còn tưởng tính ga lăng của anh chết hết rồi chứ."

Dean giơ lên ngón tay giữa của mình lên với Sam. Sinh vật đó cau mày, nhưng vẫn cúi xuống để vào xe. Dean đi vòng qua chiếc xe để ngồi vào ghế lái.

"Gì ? Anh không mở cửa cho em luôn sao ?" Sam nói với nụ cười hé cả hàm răng.

"Em là một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ," Dean nói, mở cửa của mình, "Sao lâu lâu không đi lấy cái bằng đại học của em mà sử dụng một chút đi."

Sam hừ một tiếng, nhưng vẫn mở cửa và ngồi vào ghế sau. Nó hướng đầu gối của mình về phía cửa đối diện mới cho thể cho chân vào chỗ để chân. John có thể nhận ra sự khó chịu trên khuôn mặt của nó, nhưng lại không nói gì.

Sẽ rất không thoải mái cho John khi phải ngồi nhét vào với Sam ở ghế sau, tình trạng bóng rổ của ông sẽ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn, nhưng ít nhất thì ông có thể để mắt đến con quái vật và Dean. Nhìn qua kính chiếu hậu không rõ lý do rất dễ gây nghi ngờ. Hành động như vậy quá rõ ràng. Ông không muốn như vậy, không muốn con quái vật đó biết John đang quan sát từng cử chỉ của nó. Nếu như ông muốn đánh úp nó, ông phải cần nó tin tưởng ông.

Ông không thể thấy tay của nó ở vị trí này. Không thể biết được nếu chúng có đang phát ra cái thứ ánh sáng màu xanh mà nó đã dùng để đưa Dean vào giấc ngủ không. 

John phải tạm chấp nhận rằng trong khoảng thời gian sắp tời, ông sẽ phải làm việc với con quái vật này, cho đến khi ông biết được nó là gì. Và ngay khi ông biết được, ông sẽ có thể tìm ra cách để giết nó.

Ông liếc qua cửa sổ và mạch máu của ông đóng băng lại. Người phụ nữ kỳ lạ đó lại xuất hiện một lần nữa, đứng ngay trước cửa ra vào của quán ăn.

Ông có cảm thấy có gì lạ không ?  Sinh vật đó hỏi. Nghe hay thấy thứ gì đó kỳ lạ ?

Ông đã nói không, vì đúng là như vậy. Chỉ là do bị lóa mắt, ông nhận định. Ông chỉ là vẫn đang mệt và não của ông vẫn đang cố bắt kịp thực tế. Ông chớp mắt mạnh và chậm và khi ông mở mắt ra, người phụ nữa đó đã biến mất.

Vẫn như mọi khi. 

John ghim móng tay vào lòng bàn tay của mình. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC