Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày phỏng vấn và điều tra, họ phát hiện ra rằng đó là một con Djinn. Nó đang ẩn náu trong một ngôi nhà bỏ hoang, ngay trong một khu phố sạch đẹp. Dean đột nhập vào từ cửa sổ tầng hầm và leo xuống, con quái vật đó trèo vào ngay sau thằng bé, và cả ba người bọn họ đã phải giúp Sam trèo qua. John luồn vào ngay sau Sam.

Dean và cái thứ đó đã nhanh chóng chạy đến chỗ hai nạn nhân mất tích đang bị treo lên trần nhà từ cổ tay. Đôi mắt của họ nhắm nghiền và co giật, miệng mở lớn và chảy dãi. Chúng nhẹ nhàng đỡ hai người đó nằm xuống đất. Dean kéo mở mí mắt của người phụ nữ và tát nhẹ vào mặt cô ta. 

"Thôi nào, thôi nào." Dean thì thầm. "Cas ?"

Con quái vật đó nhìn qua người đàn ông, "Họ vẫn còn sống." nó nói. "Họ bị thiếu nước và suy dinh dưỡng nhưng vẫn còn sống. Nó vươn tới và chạm nhẹ vào trán của họ. Ánh sáng màu xanh nhẹ lại xuất hiện một lần nữa. "Chất độc đã biến mất," Nó nói, rồi thu tay về.

"Ơn Chúa." Dean thở ra.

Sam rút điện thoại ra và gọi 911. "Vâng, tôi cần hai xe cứu thương đến ngay lập tức," thằng bé bình tĩnh nói. Nó cất chiếc điện thoại lại vào trong túi sau khi đã nói ra tên địa chỉ và nhanh chóng cúp máy. "Có giấu hiệu nào của con Djinn không ?" thằng bé hỏi.

Đột nhiên có một thứ gì đó nhảy xuống từ trần nhà, bổ nhào lên Dean. John có thể nhìn thấy những hình xăm phát sáng màu xanh và hàm răng cá mập của nó. 

"Fuck!" Dean hét lên. Con Djinn đang ngồi lên ngực Dean, đè vai của Dean xuống. Nó kéo đầu của Dean sang một bên, để lộ ra cổ của nó ra và chồm người xuống. 

Trừ việc, nó đã không hoàn thành mục đích của mình. Sinh vật kia đã nhanh chóng lao đến con Djinn và đặt một tay lên đầu của nó. Đôi mắt của thứ đó tỏa một ánh sáng màu xanh nhẹ, bao trùm lên cả con ngươi. Con Dijnn hét lên, một tiếng gào của thú hoang xé ra từ cổ họng của nó. Đôi mắt của con Djinn bốc cháy một màu vàng nhẹ, và tiếng lửa thiêu tràn ngập trong ngôi nhà hoang. Tầng nhỏ bị lấp đầy bởi mùi thịt cháy khiến bụng của ông quặn lên và mật đắng trồi lên trong cổ họng ông. 

Con Djinn ngã xuống người Dean, đôi mắt bị thiêu rụi, máu vẫn đang nhỏ giọt từ cái miệng mở toang của nó. Dean chửi lên vài tiếng, và đẩy con Djinn đã chết ra khỏi người mình. Đôi mắt của sinh vật kia đã trở lại bình thường, nhưng tóc của nó lại chỉa ra tứ phía và John có thể cảm nhận thấy tĩnh điện trong không khí.

Nó nghiêng người tới và đưa tay ra. Dean nắm lấy nó, và sinh vật giúp Dean đứng dậy. Ngay khi đã đứng vững trên đôi chân của mình, Dean lập tức khạc lên con Djinn và đá vào mặt của nó. 

"Dean, cậu có sao không ?" Sinh vật đó hỏi. 

"Tôi không sao." Dean nói, thở dốc. "Không ngờ lũ khốn này biết leo trần nhà." Nó mỉm cười với sinh vật đó. Sam cũng bước đến, đôi vai của Dean thả lỏng, rồi cười toe toét. "Làm tốt lắm Cas."

"Chúng ta nên nhanh chóng ra khỏi đây," Sam nói. "Xe cứu thương sẽ đến đây bất cứ lúc nào."

"Cas, anh có thể giải quyết thứ này được không ?" Dean chỉ về cái xác con Djinn. "Anh biết mình phải làm gì. Gặp lại chúng tôi ở nhà nghỉ nhé ?"

Sinh vật đó gật đầu. Nó cúi xuống và chạm vào đầu con Djinn bằng hai ngón tay. Căn phòng phát lên tiếng vỗ cánh. Cả hai đều biến mất.

John chớp mắt. Ông nhìn về phía con mình.

"Chúng ta nên đi ra bằng cửa chính," Dean đang nói. "Anh không thể nhét cái mông đó qua cửa sổ nữa đâu."

"Không có ý xúc phạm đâu Dean nhưng em cũng chẳng muốn anh nhét mông em vào đâu cả."

"Cái gì vậy ?" John hỏi. Ông không thể không nói. Hình ảnh con sinh vật đó làm những gì nó vừa làm, tàn sát chỉ bằng một cái chạm, vẫn còn tiếp diễn trong đầu ông. "Bằng cách nào mà nó làm được vậy ?"

"Làm được gì ?" Sam hỏi. 

"Giết con Djinn."

"Thiên thần mà, nhớ không ?" Sam nói với một tiếng hừ, "Sức mạnh của anh ấy đôi khi cũng rất có ích."

Không, John vẫn không muốn tin. Một thiên thần. Ừ. Thiên thần.

Ác quỷ rất mạnh, kiên cường, quyền lực; nhưng chúng không thể giết chỉ bằng một cái chạm. John nuốt xuống. Ông đã phải ép chân mình di chuyển, bước lên những bậc thang theo sau các con của ông, nghe chúng cãi và chế giễu nhau, rời khỏi ngôi nhà và nhanh chóng ngồi vào xe trước khi xe cứu thương đến.

Nó cũng đã biến mất vào trong không khí. Nhưng không yên lặng như lũ quỷ khác vẫn thường làm. Nó đã phát ra một âm thanh...

John ngồi vào ghế sau của chiếc xe và cứ nhìn chằm chằm qua của sổ.

Nó đang đứng đợi trước của phòng nghỉ của Sam và Dean.

"Hey," Dean nói, tiến đến đứng gần con sinh vật đó đến đáng ngờ, đến mức cả hai chắc phải đang thở cùng một bầu không khí. "Sao rồi ?"

"Tôi đã hoàn thành xử lý xong cơ thể đó." Nó nói.

Dean cười một tiếng và đặt tay lên vai của nó. "Làm tốt lắm. Nó với anh điều này, tôi nghĩ chúng ta cần ăn mừng. Sam, quán bar gần đây nhất ở đâu ?"

Họ tắm rửa sạch sẽ và mặc vào những bộ quần áo bình thường hơn và tiến đến một quán bar và sau đó tiến đến một quán bar ngay góc đường tên Bar và Grille.

Đây là một truyền thống, John nghĩ, đến một quán bar và uống đến bất tỉnh sau mỗi chuyến săn thành công. Tuy nhiên ông không thể nào tìm được khẩu vị cho rượu, ông khinh bỉ nghĩ. Ông mới chỉ uống được nửa ly bia đầu tiên khi ông bắt đầu cảm thấy muốn nôn. Ông lấy một trong những cái bánh quy miễn phí và quyết định ngồi quan sát từ một trong những cái buồng ở phía sau.

Quán bar đang rất đông khách. Đàn ông và phụ nữa đứng dựa vào những cái bàn bida, chơi ném phi tiêu, nhảy múa xung quanh cái máy hát.

Dean, Sam và sinh vật kia đã dành hầu hết cả đêm chơi bắn bida. Từ những gì John nhìn thấy, trông như chúng đang cố dạy cho nó cách chơi bida. John hừ một tiếng, rồi nhìn xung quanh.

Trong quán bar có vài người phụ nữ xinh đẹp. Vài người phụ nữ xinh đẹp ngồi một mình, mắt nhìn những người đàn ông trong quán bar, rõ ràng đang mong có một đêm đầy đam mê. Có ít nhất hai người đang có hứng thú với Dean. Mắt của họ lướt lên xuống trên người Dean, môi cong lên qua chiếc ống hút của họ.

Tại sao Dean lại hoàn toàn lờ họ đi ? Dean mà John biết là một tay chơi gái. Những người phụ nữ này rất xinh đẹp, và có hứng thú, và Dean hoặc là đang hoàn toàn lờ họ đi, hoặc là đang hoàn toàn không biết cái cách mà họ đang nhìn nó như hổ rình mồi.

Dean có thể không được thông minh, nhưng nó cũng không đến nỗi ngốc. Và John cũng không. John biết nghi thức ăn mừng sau mỗi chuyến săn của Dean. Một vài ly rượu, một vài màn bắn bida, rồi nó sẽ biến mất trong một vài giờ với một cô gái xinh đẹp trong vòng tay của mình.

John lấy thêm một miếng bánh quy  xoắn.

Thiên...thần...nghiêm túc, chăm chú quan sát Sam và Dean. Dean thọc mạnh cây gậy vào quả bóng trắng. Nó đập mạnh vào những quả bóng khác, tạo thêm những âm thanh mới trong quán bar.

Chúng đứng quá gần với nhau, chúng gần như đang chạm vào nhau. Dean đưa cây gậy cho thiên thần rồi chỉ vào quả bóng trắng. Thằng bé đang nói cái gì đó, nhưng John lại không thể nghe được. Tuy nhiên, Sam lại đang đứng bên cạnh, cố nhịn cười. John có thể nhìn thấy sự thích thú trong mắt của Sam từ chỗ ngồi của mình. Ông uống thêm một hớp bia, và mặc dù đang cảm thấy không khỏe, đột nhiên cảm thấy mình cần có gì đó mạnh hơn.

Ông vẫy phục vụ bàn lại và gọi một ly Tennessee Whiskey bởi vì, hey, họ đang ở Tennessee, tại sao không trải nghiệm một chút ?

Ly rượu rất ngọt, nhưng vẫn có thể đốt cháy cổ họng ông. John nốc hết nửa ly trong một lần uống và đập mạnh ly xuống bàn. Ông lấy chiếc điện thoại của mình ra và xoay nó trong tay của mình. Ông vẫn không thể nào hiểu được nó, nhưng Sam và Dean đã chỉ những thứ cơ bản cho ông. Sam đã chỉ cho ông cách để kết nối điện thoại với "wiffy" một loại mạng Internet mới ông có thể sử dụng mà không cần dây cắm.

Ông mở mục tìm kiếm. Ông chậm rãi bấm bàn phím bằng ngón trỏ của mình và cắn lưỡi trong sự bực bội khi mắc lỗi chính tả và phải làm lại từ đầu. Tuy nhiên, cuối cùng ông cũng bấm xong.

Thần thoại về thiên thần.

Mười ngàn kết quả tìm kiếm xuất hiện. Ở ngay đầu trang là một vài bức tranh được vẽ theo phong cách Phục Hưng khác nhau mô tả một sinh vật siêu nhiên với đôi cánh kéo dài từ lưng. Trong một số hình ảnh, thiên thần chỉ có hai cánh, số khác là sáu. Một số có khuôn mặt được vẽ rõ ràng, số khác lại bị che đi bởi đôi cánh.

Ông đọc những trang kết quả.

Chúng được nói đến trong sự kính ngưỡng. Họ là những vệ binh, và là những chiến binh, người hầu của Chúa. Một vài kết quả dẫn đến những báo cáo nói về những người nói rằng họ đã gặp thiên thần. Một vài kết quả nói về một ngôn ngữ John chưa từng thấy bao giờ, 'Enochian' nhưng khi John nhìn lướt qua, nó trông khá giống với những dấu hiệu mà ông đã thấy ở hiện trường án mạng kia và những nét khắc trên cái nòng cổ mang con sinh vật đó đã đeo khi họ tìm thấy nó.

John quay lại nhìn các con của mình. Một bài báo nói rằng thiên thần cần thể xác để tương tác với con người; chỉ những người đặc biệt, được chọn bởi chính Chúa Trời, mới có thể nhìn thấy được thể xác thật của thiên thần. Ngoài họ ra thì bất cứ ai khác đều bị mù hoặc trở nên điên loạn.

Cái thứ kia đang nhập vào một gã khốn khổ nào đó.

John nắm chặt lấy ly rượu của ông.

Ông biết ngay mà. Ông biết ngay rằng con quái vật này là một tin xấu. Ông nốc cạn ly Whiskey của mình và lờ đi cơn choáng ập đến ông một cách đột ngột.

Ông sẽ phải nhanh chóng loại bỏ con quái vật này.

Giá như ông biết phải làm gì....









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net