Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức đầu tiên của Sam là khi anh chỉ mới 5 tuổi. Anh nhớ rằng mình đã đang ở trong một nhà nghỉ, nhưng lại không nhớ là ở đâu, anh đang ngồi trên một chiếc giường tồi tàn, dựa người vào Dean, khi Dean đang đọc cho anh cuốn Những Hiệp Sĩ Bàn Tròn mà anh ấy đã trộm được. Sam nhớ rằng mình đã bị mê hoặc bởi cách đọc của anh trai mình; quan sát Dean chật vật với những từ khó và giả giọng những nhân vật khác nhau trong câu chuyện. Lúc đó anh ngay lập tức mong rằng một ngày nào đó mình sẽ thông minh như Dean.

Sam cũng có những ký ức khác. Dean dạy anh cách cột dây giầy, và hiểu được thời khóa biểu. Dean đứng trên một trong những chiếc ghế ở bàn ăn để có thể với đến lò vi sóng, Dean cằn nhằn với anh về đống đồ dơ, và bài tập về nhà, và hỏi rằng anh đã đánh răng chưa. Cho buổi dạ hội năm cuối của anh, chính Dean đã người nhắc anh mang hoa đến cho bạn hẹn vì 'nếu không thì em sẽ là đồ đểu'.

Và giờ khi anh đã lớn, khi Sam nhìn lại những ký ức đó, anh nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết. Như việc quần áo của anh luôn luôn trông sạch sẽ và nhìn khá mới trong khi Dean mặc những bộ áo cũ bị dính đất mua từ những tiệm tiết kiệm; và việc họ luôn thiếu tiền và thức ăn, Dean đã phải nhịn đói để Sam có cái ăn.

Khi Sam nghĩ về tuổi thơ của mình, và phần tốt đẹp của nó, anh nghĩ về Dean. Số ít những lần anh nghĩ về bố, nó toàn tràn ngập màu đỏ và vị đắng. Anh nghĩ về những tuần dai dẳng không hề có một cú điện thoại, những khi học lau rửa súng trường trong khi các bạn anh học chạy xe đạp; về những ngày lễ Giáng Sinh cô đơn và những Bữa tối Tạ Ơn chỉ với một cái bánh sandwich, khi anh đem những tờ giấy khen về với niềm tự hào chỉ để nhận được một cái liếc mắt giận giữ và một cái 'Thì sao ? Biết làm Toán cũng không giúp gì được cho con khi đi săn ma cà rồng.'

Thời gian trôi qua đã cho Sam thấy một quan điểm khác về bố của anh. Ông luôn cố tìm ra những điều tốt nhất từ những tình huống tệ nhất.

Nhưng như vậy cũng không biện hộ được cho những hành động của bố anh, và hiểu được quan điểm của ông cũng không thể nào lấy đi được nỗi đau và sự cay đắng của Sam.

Sau khi bố của họ chết, Sam đã suy nghĩ nhiều về nó. Đã có những vấn đề khác cần được giải quyết, và trong thế giới của người thợ săn, sự tiếc thương chấm dứt ngay sau khi cái xác được hỏa táng.

Hồi sinh đã không còn là một khái niệm lạ đối với Sam. Anh đã được hồi sinh; Dean cũng vậy, và Cas cũng có một loại thiên thần hộ mệnh của riêng anh ấy, mang anh ấy trở về từ cõi chết lần này đến lần khác.

Vài ngày này họ đã rất bận rộn, đầu tiên là về vụ án rồi sau đó là Cas có khả năng bị bắt cóc. Cứ mỗi phút trôi qua mà họ chưa tìm thấy Cas, Dean lại càng tiến đến bên bờ vực thẳm. Sam đã nhìn thấy anh nhảy xuống vực thẳm đó khi Cas bị giết bởi lũ Leviathan; anh không muốn lại nhìn thấy anh trai mình trải qua chuyện đó một lần nữa.

Và vì Dean hầu như đã không ăn gì kể từ khi Cas biến mất, Sam đã phải nhận trách nhiệm hối Dean ăn. Dean đã chăm sóc cho anh khi anh không có khả năng, và giờ đã đến lượt Sam. Lẽ ra chỉ là một chuyến đi mua đồ ăn nhanh ở một quán ăn. Nhưng khi Sam bước ra với một gói thức ăn đem đi ở trong tay, anh thấy một người đàn ông lạ đang ngó vào chiếc Impala, tâm trí của Sam đập vào một cái tường gạch. Chiếc túi rơi khỏi tay anh.

Bố của anh cười nhẹ. "Hello, son."

Cuối cùng, khi sự thông minh của Sam cũng quay lại với anh. Anh rút từ trong túi ra một con dao nhỏ và chiếc flat đựng nước thánh, hất vào sinh vật mang bộ mặt của bố anh.

Tên giả mạo giật mình nhưng rồi chỉ liếm nước dính trên môi. Sam lấy một con dao bạc từ thắt lưng.

"Đưa tay ra." Sam ra lệnh.

Người mang khuôn mặt John làm theo, xoắn tay áo lên. Sam cắt một đường nhỏ ở phía trong cánh tay của hắn. Máu chảy ra theo như lẽ thường của nó, nhưng lại không có vết cháy.

Sam nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Mừng là con vẫn còn nhớ những gì bố dạy."

"Bố ?" Sam nói, đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ. Như trở lại làm trẻ con một lần nữa. Anh bước lùi lại, nuốt xuống. "Bằng cách nào...?"

John nhìn xuống tay mình, mắt chặt những ngón tay lại, "Bố không biết," ông chậm rãi nói. "Bố chỉ...mới vừa tỉnh dậy. Ở một cánh đồng cách đây không xa."

"Khi nào ?"

"Vài ngày trước."

Sam hít vào một hơi thật sâu, lờ đi cơn đau trong ngực mình. Đầu của anh nhói lên. Đây là bố của anh. Bố của anh đã sống lại.

Anh sẽ giải thích như thế nào với Dean ?

"Bố có nghe về vụ án," John giải thích. "Bố tỉnh dậy ở cách đây không xa. Bố đã đọc về nó trong báo và đến đây để kiểm tra. Bố đã mong mình sẽ gặp được thợ săn có thể dẫn bố đến chỗ các con, nhưng..." John nở một nụ cười lớn, cho thấy hết răng của mình. "Điều này thật tuyệt vời!" John bước đến và vòng cánh tay của mình qua vai của Sam. Sam dường như không thể cử động được, không khí lắng động lại trong phổi anh. Anh đã phải ép mình đưa tay lên và đáp trả lại cái ôm. Cánh tay của anh như được làm bằng chì. Quá nhiều cảm xúc mâu thuẫn, đối lập nhau chạy đua trong tâm trí anh. Anh chưa bao giờ hòa thuận với bố mình. Anh dành ra hơn hai mươi năm đời mình oán hận mọi quyết định mà bố anh đã đưa ra; đôi khi anh cố tình nhào mình vào trong những cuộc tranh cãi với John, cố tình khiến ông nổi giận, chỉ bởi vì anh có thể làm vậy. Vì anh đã oán trách việc bố để lại Dean và anh để đi săn một mình, đôi khi John đã dẫn Dean theo và để lại Sam một mình trong nhiều ngày. Và dù anh cũng đã cảm thấy tuyệt vọng khi bố mình chết (Câu cuối cùng anh nói với bố mình đã là "Xuống Địa Ngục đi", và John đã thật sự làm vậy) cũng không bằng sự tuyệt vọng mà anh cảm thấy khi Jo và Ellen chết, hay khi Bobby chết.

Điều đó có khiến anh là một người xấu không ? Anh có cùng dòng máu với John Winchester, nhưng có những ngày Sam nghĩ đó là mối liên kết duy nhất mà anh có với ông. Và đó cũng không phải là một điều gì quan trọng, cũng không khác gì hàng ngàn trẻ em đã được nhận nuôi, và gặp lại bố mẹ thật của họ ở một thời gian nào đó trong cuộc đời. Họ có chung huyết thống, nhưng những người đó không phải là bố mẹ của họ, ít nhất thì không theo nghĩa nào quan trọng.

"Anh của con đâu ?" John hỏi, cuối cùng cũng thả Sam ra.

Các cơ của Sam cứng lại. Dean đã hoàn toàn tuyệt vọng khi bố chết, vì Dean đã yêu quý và kính trọng ông cả cuộc đời của mình. Nhưng khi thời gian trôi qua, Dean đã trở nên tốt hơn. Anh đã nhận ra rằng John Winchester là một ông bố tồi. Ông có thể là một người đàn ông dũng cảm, tốt bụng nhưng ông lại không thể đối xử với chính con của mình như cách ông đối xử với những kẻ tội nghiệp mà ông đã cứu khỏi ma sói và ma cà rồng.

Sẽ không bao giờ có thời gian tốt để một người cha trỗi dậy từ cõi chết, nhưng giờ thật sự không phải là một thời gian tốt. Dean đang ngập cổ trong vụ án, trong khi đang lo đến chết vì Castiel. Anh không ăn, không ngủ, và nếu Sam xuất hiện với người cha chết đi sống lại của họ thì hoàn toàn sẽ không giúp được gì. Dean đã lại ngựa quen đường cũ, lại bắt đầu uống rượu liên miên, việc này chắc chắn sẽ đẩy anh xuống vực.

"Uh," Sam nói, "Anh ấy đang ở nhà nghỉ. Đang tìm kiếm thông tin. Cho vụ án." Bởi Sam có thể tưởng tượng ra bố sẽ phẫn nộ như thế nào nếu biết được sự thật; rằng Dean đang suy sụp hoàn toàn và gần như không có sức sống và -

Shit. Họ còn phải giải thích về Cas. Sam cắn môi. Có thể anh không cần phải giải thích cho bố về phần thiên thần ? Nhưng cuối cùng họ cũng sẽ phải giải thích về thiên thần...Và vụ Suýt Khải Huyền. Ruby và máu quỷ...Nhưng, tất cả những chuyện đó đều đã là quá khứ. Còn Cas...

Có lẽ họ nên nói rằng Cas chỉ là một thợ săn khác. Một thợ săn bình thường khác. Đương nhiên là bỏ qua những phần chỉ ra khả năng rằng anh ta có thể đang chung chăn gối với Dean. Sam cũng không chắc nữa, và anh hoàn toàn cảm thấy ổn với việc không biết rõ về mối quan hệ giữa Dean và Cas. Sam yêu quý cả hai người họ, nhưng có những chuyện mà một người em không nên và không cần phải biết.

"Con chỉ đang đi lấy thức ăn." Sam nói, gãi đầu. Anh nhìn xuống chiếc túi giấy nâu và nhặt nó lên, cau mày. Anh nhìn vào trong túi, cố xem thức ăn trong túi có hoàn toàn bị hỏng hay không.

"Có vẻ như con cần gọi món lại."

Sam nhìn thấy chiếc bánh Hamberger bị nát bét, nước sốt cà chua bị đổ ra hết trong túi. "Yeah," Sam nói. "Dean sẽ rất tức giận nếu con tay không trở về."

"Khẩu vị của anh con vẫn như vậy à ?"

Anh ngượng ngùng hừ một tiếng; không biết mình nên trả lời như thế nào. Anh quay lại quán ăn, đau đớn biết rằng bố đang bước đi ngay sau anh. Giờ anh đã biết rằng đây chính là bố mình, nhưng bản năng vẫn khiến cho anh bị hoang tưởng, anh vẫn không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mình đang bị bám theo bởi một con quái vật. Và điều đó thật vô lý. John Winchester là một gã tồi hạng A, nhưng ông không phải là quái vật.

Sam nuốt xuống liên tục khi gọi món lại, lờ đi cái nhìn nghi ngờ của người thu ngân.

Anh ngượng ngùng chờ đợi, biết rõ ánh mắt của bố đang găm thẳng vào lưng mình.

"Vậy," Sam ho, "Bố, bố có nhớ...không ?" Anh ngó xung quanh. Quán ăn không quá đông khách, và có vẻ như không ai để ý đến anh, nhưng không bao giờ là quá cẩn thận, không bao giờ biết được ai đang hiện diện và đang lắng nghe.

"Sam, nếu như con có gì muốn nói thì cứ nói."

Rõ ràng, John không sợ có ai nghe lén. Sam lại quan sát xung quanh một lần nữa, và có thể cảm thấy sự ớn lạnh chạy khắp người anh. Mỗi bộ phận trông cơ thể anh đều ngứa kinh khủng.

"Địa Ngục." Sam thì thầm. "Bố có nhớ nó không ?"

John cho anh một cái nhìn tối tăm. "Đó không phải là chuyện mà con có thể quên Sam." Giọng ông lạnh như băng.

Sam nuốt xuống. "Phải rồi." Anh không nhớ một chút gì của Địa Ngục; Castiel đã lấy mất phần  ký ức đó khi anh ta lấy đi sự điên loạn của Sam. Sam nhận ra rằng mình vẫn chưa cảm ơn Cas về việc đó. Anh tự nhủ với mình rằng sẽ làm điều đó ngay khi có thể, vì anh đã thấy những ký ức đó đã làm những gì với Dean vào những đêm tệ nhất. Và bố đã ở Địa Ngục một trăm năm - hơn gấp đôi số năm của Dean. "Xin lỗi." Sam lầm bầm.

"Bố nghĩ mình đã thấy một luồng sáng." John nói.

"Bố nghĩ ?"

"Cũng không rõ lắm. Giống như một giấc mơ hơn. Nhưng đã có một luồng sáng, và bố nghĩ mình đã thấy con và Dean, nhưng quá mờ ảo. Điều tiếp theo mà bố biết là mình đã sống lại."

Nghĩa trang, Sam nghĩ. Cổng Quỷ, nơi Dean giết tên Quỷ Mắt Vàng. Linh hồn của bố xuất hiện trông một khoảnh khắc để cứu họ, trước khi biến mất lên Thiên Đường. Vậy là John nhớ chuyện đó, nhưng lại không nhớ Thiên Đường ?

Có rất nhiều chuyện họ cần phải bàn, Sam nghĩ. Anh giữ im lặng cho đến khi cô phục vụ quay lại với đơn đặt hàng của mình. Anh cảm ơn cô và mỉm cười, hừ nhẹ khi cô ta cười đáp trả nụ cười đó, một màu hồng nhẹ ửng lên trên má cô.

Với chiếc túi nắm chặt trong tay, Sam rời khỏi quán ăn với bố vẫn bước theo ngay sau mình. Sam ngồi vào ghế lái và anh nhận thấy một sự căng thẳng ở hàm dưới của bố. Nhưng John đã không nói gì, và Sam đã thở ra nhẹ nhõm; anh thật sự không muốn cãi nhau với bố về việc ai sẽ lái chiếc xe.

Ngoài ra, đây đã không còn là xe của bố nữa.

Sự im lặng trông suốt chuyến đi như đang tra tấn anh. Tiếng động cơ thường to đến đinh ti nhức óc nhưng lần này thì Sam lại chào mừng nó. Anh thậm chí sẽ chấp nhận cái âm lượng chảy máu tai của những bài hát của Dean như một phần thưởng đặt biệt, nhưng anh không thể nào ép mình mở đài phát thanh, những ngón tay của anh nắm chặt vào bánh lái.

Nhưng sự im lặng không thể kéo dài mãi.

"Các con đã có những tiến triển gì về vụ án rồi ?"

Sam nuốt xuống. "Um, không nhiều lắm. Bọn con nghĩ rằng hai cô bé đó có thể đã nhúng tay vào pháp thuật hắc ám."

"Con đang nói rằng hai con bé đó đã triệu hồi con quỷ đã giết chúng ?"

"Bọn con nghĩ rằng đó là một khả năng có thể xảy ra. Lúc đầu bọn con nghĩ rằng có thể cha xứ có liên quan, nhưng hôm nay bọn con đã phỏng vấn ông ta, và ông ta có vẻ sạch."

"Hm, có phải là người nhận việc tiếp những người cầu nguyện ngày hôm nay không ?"

"Con nghĩ vậy," Sam nhún vai. "Bố đã nói chuyện với ông ta à ?"

"Chúng ta đã có một buổi tranh luận về thần học."

"Oh." Sam chỉ có thể tưởng tượng ra một buổi nói chuyện về chủ đề đó với bố đã diễn ra như thế nào. Có thể còn tệ hơn là với Dean. Ít nhất thì Dean sẽ không chửi 'đồ ngốc' thẳng vào mặt họ.

"Con có chắc rằng ông ta sạch không ? Một cha xứ sẽ biết về quỷ nhiều hơn là hai đứa con nít. Làm sao mà hai con nhóc lại có thể biết được về những thứ này ?"

"Uh, Internet ?" Sam nói. "Bất cứ ai đều cũng có thể tìm thấy những loại thông tin trên mạng nếu họ muốn. Mặc dù Sam phải cân nhắc rằng bố sẽ hơi có vấn đề về việc đó. John đã rất tức giận khi băng caset càng ngày càng khó tìm bởi cả thế giới đã chuyển sang dùng CD. Thậm chí mạng Internet vẫn còn trong giai đoạn cải thiện khi John chết. Ông thậm chí còn chẳng coi nó như một nơi tìm thông tin, điều này khiến Sam khó hiểu. Mạng Internet là công cụ tốt nhất cho công việc này.

"Và, dù sao thì." Sam nói. "Bọn con không đồng ý với nhau 100 trăm phầm trăm về cha xứ, nhưng bọn con biết rằng ông ta không phải là quỷ. Ông ta không phản ứng với nước thánh, và ông ta dành ra mười tiếng đồng hồ mỗi ngày trong một căn phòng có một cây thánh giá khổng lồ treo trước mặt."

Sam lái vào trong bãi đậu xe của nhà nghỉ và cổ họng anh như nghẹn lại. Anh đậu chiếc xe lại và cấu đùi của mình, vẫn kinh hoảng rằng đây không phải là một giấc mơ. Anh thật sự đang thức, và bố của anh thật sự đang ngồi bên cạnh mình. Và Sam..sẽ phải bước vào trong nhà nghỉ với bố mình theo sát phía sau và nói .... gì ? "Hey, Dean, xem em vừa mới gặp ai nè! Điên rồ phải không ?"

Điều tệ nhất là Sam không biết Dean sẽ phản ứng ra sao. Tích cực, tiêu cực, thờ ơ, - bất cứ phản ứng nào có thể xảy ra. Và Sam không thể nào để cho bố chờ trong xe, trong khi anh đi cảnh báo trước với Dean. Không có cách nào để cho một người có thể cảnh báo về việc này cả. 

Anh sẽ phải làm và mong nó sẽ kết thúc nhanh chóng, như nắn lại một chiếc vai bị trật khớp. Nó sẽ đau thấy mẹ khi đang làm, nhưng khi đã xong...

"Okay," Sam nói, bước ra khỏi chiếc xe. "Hãy...hãy đi gặp Dean nào."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net