Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dean đang bắt đầu cảm thấy lo lắng. Anh gõ ngón tay của mình lên thành giường, cứ bấm qua lại 12 kênh TV, và mắt của anh cứ lướt qua chiếc đồng hồ, những con số màu đỏ của chuyển liên tiếp.

Có rất nhiều lý do để giải thích tại sao Sam vẫn còn chưa quay lại. Kẹt xe. Có thể em ấy không thể tìm được một nơi tốt để mua thức ăn. Có thể có một có một bà già cần giúp qua đường. Có thể em ấy bị lạc.

Dean thò tay vào trong túi và rút điện thoại của mình ra. Anh không ngạc nhiên khi không thấy bất cứ một tin nhắn nào, nhưng lại có hơi thất vọng.

Anh đứng dậy và bước vào phòng tắm, phát nước lên mặt mình. Anh biết rằng mình đang lo lắng thái quá. Sam là người lớn rồi. Em ấy có thể tự lo cho chính mình.

Cũng giống như Cas vậy, giọng nói trong đầu anh cay đắng. Dean nghiến răng lại và cố lờ nó đi. Anh biết mình đang phản ứng thái quá. Sam chỉ đang đi mua thức ăn thôi.

Vậy thì tại sao em ấy vẫn còn chưa về ?  

Dean quay trở lại phòng ngủ và ép mình xem những chương trình quảng cáo, xem những ánh đèn màu nhấp nháy, những bài hát sôi động, tất cả đều đột nhiên trở nên quá nhiều đối với anh; những màu sắc thay đổi quá nhiều, âm thanh thì khiến cho tai của anh đau, ngay cả khi Dean vặn âm lượng gần như đến 0.

Và ngay cả khi Dean nghe thấy tiếng nắm cửa vặn mở, tất cả cơ bắp của anh căng lên, và anh theo bản năng rút khẩu súng ra từ dưới gối mình. Nhưng khi cánh của mở ra, Dean thở ra nhẹ nhõm.

Sam bước vào, với một chiếc túi đầy thức ăn. Lúc đầu Dean vẫn còn chưa đói, nhưng giờ mùi thức ăn đang tấn công mọi giác quan của anh, bụng anh trở nên cồn cào và những cơn đau bắt đầu xuất hiện trong đầu Dean. 

"Hey," Dean nói, đứng dậy. "Em làm gì mà lâu vậy ?"

Sam trông tái nhợt. "Em gặp phải một số chuyện."

Dean nheo mắt lại. Sam đang giấu chuyện gì đó. Anh biết cái giật hàm, ngón tay co giật đó có ý nghĩa gì.

"Tệ đến mức nào ?" Dean hỏi.

"Anh...hãy tự nhìn đi," Sam nói. Em ấy bước sang một bên và Dean nhìn thấy người từ nãy giờ đã luôn đứng phía sau Sam.

Trước khi Dean biết chuyện gì đang xảy ra, bố đã vòng tay lên anh, bẫy anh vào trong một cái ôm nghẹt thở. Cánh tay của Dean cứng đờ cả hai bên. Đôi mắt của anh đánh qua Sam, người đang đáp lại nó.

"Bố ?" Dean khó thở. John vỗ lên lưng Dean trước khi thả anh ra, nhưng vẫn giữ nắm chắc lấy vai Dean. Dean nhìn thẳng vào mắt của ông. Những nét cười và những nếp nhăn của sự hạnh phúc thật là những hình ảnh lạ trên khuôn mặt của John, đặc biệt là cái cằm chẻ đó, hàm răng đó, quá sáng.

"Dean," John nói. "Nhìn con đi. Đã trưởng thành lên rồi." Đôi mắt của John lướt Dean từ đầu đến chân. Đôi mắt Dean thì lại đang quay trở lại nhìn Sam.

"Em đã kiểm tra," Sam nhún vai. "Đúng là bố."

"Bằng cách nào ?" Dean nói. Lưỡi của anh dường như cứng lại. Tất cả mọi cảm xúc dường như đều bùng nổ trong đầu anh, xáo trộn và đối lập, giằng vặt giữa vui mừng và hoảng hốt.

"Cả bố cũng không biết," John nói. "Bố chỉ mới tỉnh dậy."

"Bố chỉ tỉnh dậy," Dean nói, cảm nhận từng lời. Cơn đói của ăn đã biến mất, một lần nữa bị thay thế bởi sự lo lắng, bồn chồn. Nhịp tim của anh tăng lên; Dean có thể cảm nhận nhịp tim của mình trên đầu ngón ta. "Người ta thường không trở về từ cõi chết." 

Pháp thuật luôn có liên quan theo một cách này hay cách khác. Dean đã mang Sam trở lại bằng pháp thuật hắc ám, thỏa thuận với quỷ; sức mạnh của linh hồn anh. Và Chúa chính là người đã liên tục nhấn nút khởi động lại của Cas. Nhưng là dù xấu hay tốt, vẫn luôn có một vấn đề nào đó đằng sau việc người chết đột nhiên sống lại. Dean không thể nào nghĩ ra một ai có thể đi thỏa thuận với quỷ để mang John Winchester trở lại. Có lẽ Chúa đã mang bố trở lại chăng ?

"Bố biết điều đó." John nói. "Nhưng bố thật sự không có câu trả lời nào cho các con. Bố vẫn cảm thấy như là chính mình." John nhìn lướt qua căn phòng. Đôi mắt ông bắt gặp những tờ giấy nằm rải rác khắp bàn cafe, được viết đầy với những chữ viết ngoằn nghèo, không đâu gần đẹp bằng nét chữ của Sam và Dean. Cas đã từng một lần nói về việc một người mù chữ viết tiếng Anh có thể so sánh với việc viết chữ Enochian.

"Ai đã viết những thứ này ?" John hỏi.

Dean lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Sam.

"Bạn của bọn con," Sam nói. Dean chưa bao giờ cảm thấy biết ơn việc Sam nhảy vào giúp đến như vậy; anh hoàn toàn không biết mình nên giải thích về Cas với bố như thế nào. "Castiel. Anh ấy là một thợ săn."

John cau mày. "Well, cậu ta đâu rồi ?"

"Um, well... lúc này thì anh ấy mất tích khi đang làm nhiệm vụ."

"Gì ?"

"Bọn con đang làm một vụ trong thị trấn, anh ấy đã quyết định chia ra. Bọn con đã bảo anh ấy đi điều tra hiện trường, nhưng anh ấy đến giờ vẫn chưa quay trở lại. Đến giờ đã gần ba ngày rồi."

"Bọn con đang điều tra liên tục vụ án này," Dean nói, cuối cùng cũng có đủ dũng cảm. "Bọn con sẽ tìm ra được thủ phạm, bọn con sẽ tìm được anh ấy."

 "Con đã làm việc với cậu Castiel được bao lâu rồi ?"

"Được bốn, năm năm nay rồi," Dean nói. Gosh, họ quen biết Cas được một thời gian rồi. "Anh ấy rất tuyệt. Được huấn luyện đặc biết cho những việc này."

"Hm."

"Vậy, bố," Sam nói. "Bọn con biết chúng ta có rất nhiều điều để bắt kịp, và bọn con sẽ kể hết cho bố, con hứa. Nhưng giờ việc điều tra vụ án và tìm ra Cas là ưu tiên hàng đầu vào lúc này. Bọn con hiện đang không có đầu mối , và..."

"Chúng ta sẽ tìm ra bạn của con, Sam." John nói, sự tự tin của ông đã phần nào khiến cho Dean nhẹ nhõm đi, nút thắt trong ruột của anh giờ đã biến mất. Anh không chắc chắn tại sao bố lại ở đây. Anh không biết việc này là việc xấu hay tốt. Nhưng bố là thợ săn giỏi nhất trên thế giới. Nếu như có ai có thể tìm ra Cas, thì chính là ông ấy.

"Các con có nghĩ ra được nơi nào mà cậu ta có thể đang ở không ?" John nói.

"Hoàn toàn không." Sam nói, "Bọn con cũng đã hỏi quanh thị trấn, và không ai từng nhìn thấy anh ấy cả."

"Well, vậy chúng ta phải tìm kỹ hơn. Bố nghĩ chúng ta đã lãng phí thời gian đủ rồi. Nếu chúng ta muốn tìm bạn của con, thì nên nhanh lên."

Thật ngạc nhiên khi bố vẫn không thay đổi một chút nào : Ông hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ cần được hoàn thành, và Dean thật biết ơn bố. Bố của anh thật tự tin và chắc chắn, và điều đó làm dịu đi rất nhiều những nỗi lo lắng trong anh.

Bụng của anh kêu lên. Sam liếc anh và đôi má của anh nóng lên, nhưng anh cố giữ ánh mắt của mình vững hết mức có thể. 

"Gì ?" anh nói. "Anh chưa ăn gì trong hai ngày rồi, tha cho anh đi."

Sam thở dài và chuyển túi thức ăn qua cho Dean. Dean giật lấy nó, hít vào một hơi thật sâu mùi của thức ăn.

"Anh có muốn được để yên một mình cùng với nó một lúc không ?" Sam nói. 

"Im đi, bitch." Dean nói, nhét một đống khoai tây chiên vào trong họng mình. Cũng không thật sự ngon đến vậy; nó nguội và mềm nhũn, và bị bỏ muối quá nhiều, nhưng nó là thức ăn và anh dồn thêm một bụm thức ăn nữa trước khi nhai xong mớ trước.

 Giờ thì anh đang phấn khởi. Về chuyến săn, và về việc tìm Cas. Chuẩn bị đấm thẳng vào mặt Cas khi họ tìm ra được anh như một sự trừng phạt vì đã làm Dean lo lắng.

Hơn nữa, có lẽ Cas sẽ có thông tin về sự hồi sinh của bố anh. Nếu như đây thật sự là một chuyện tốt, thì có lẽ họ có thể trở thành một gia đình. Sam, Cas, và bố; bốn người bọn họ cộng lại, không quái vật nào sẽ có thể đấu lại họ.

Dean cười. Yeah, anh rất thích ý tưởng đó. 

..............................................................................................................................................................................................................................

John ngồi ở ghế sau chiếc Impala, thay đổi tư thế ngồi cứ vài phút một lần. Ông chưa bao giờ nhận ra hàng ghế sau lại chật đến như vậy. Chân của ông phải ép sát lên ngực của mình. Ông nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh mặt trời lặng của Ohio, tập trung lắng nghe những âm thanh của buổi chiều. Tiếng giao thông xe cộ, tiếng động vật kêu, tiếng gầm của động cơ xe; ông đang lắng nghe tất cả những thứ đó. Đó là những thứ giúp ông nhớ rằng mình vẫn còn sống.

Phần nào đó trong ông vẫn còn chưa thể tin rằng đây là thật. Có thể ông thật sự vẫn còn đang bị treo trên giá thịt dưới Địa Ngục, và tất cả những thứ này đều là do Alastair bày ra để tra tấn ông. John đang bị giằng xé giữa việc muốn thả lỏng, trân trọng và tận hưởng cuộc sống một lần nữa, và việc giữ khoảng cách, lạnh lùng phòng trường hợp những việc này đều là giả và ông chỉ đang sắp sửa chuẩn bị tra tấn một lần nữa.

 Ông muốn tin rằng đây là sự thật. Ông nghĩ rằng mình có thể tin rằng đây là sự thật.

Các con của ông đã thay đổi quá nhiều. Dean trông lớn hơn, không mặt của nó tràn đầy sự mệt mỏi. Nó làm cho ông nhớ lại những đồng đội của mình lúc trở về từ Việt Nam. Đôi mắt của người đàn ông đã nhìn thấy Cái Chết ẩn sau lưng mình. Đôi mắt của người đã trở nên thân thuộc với chiến tranh. Sam cũng có nó, nhưng Dean lại thể hiện nó rõ hơn, như nó đã khắc sâu trong xương của thằng bé.

Dean đã không đáp trả lại cái ôm của ông. John cố không cảm thấy bị tổn thương vì điều đó. Việc này chắc đã làm cho các con ông hoảng sợ, một điều gì đó xa lạ.

Nói đến xa lạ...

Ông không biết phải cảm thấy như thế nào về người bạn thợ săn mà các con ông đang tìm. bản thân John rất hiếm khi hợp tác với những thợ săn khác, chỉ dành những việc như vậy khi cực kỳ cần thiết. John đã tin cậy để cho 10 tuổi - Dean sử dụng một khẩu súng và canh chừng cho ông hơn bất cứ người nào khác trên Trái Đất, đặc biệt là những thợ săn khác. Từ những gì mà John hiểu được, thì đây không phải thợ săn chỉ tham gia với chúng duy nhất trong vụ này. Người thợ săn này đi cùng chúng nó. Và đã đi cùng được khoảng một thời gian rồi. Có thể hắn đã ngồi ngay chỗ mà Jonh đang ngồi. John tự hỏi không biết hắn có cảm thấy khó chịu giống như ônh không.

Castiel.

John lầm bầm cái tên đó, cảm nhận nó qua hàng răng của mình, nếm thử nó. Ông không chắc đó là loại tên gì. Không biết tên Castiel này có phải là loại người mà ông muốn ở gần với con mình không. Người thợ săn duy nhất mà ông tin tưởng để giao các con của mình cho là Bobby Singer; John khó có thể tin rằng cộng đồng thợ săn đã thay đổi trong những năm mà ông chết, và tên Castiel này khác với hàng tá những kẻ khốn khổ, hiểm ác mà John đã cố hết sức để tránh xa. Nhưng Sam và Dean đều tỏ ra kiên quyết về việc cứu hắn ta, và John tin rằng các con của ông đã đúng về việc nếu họ tìm ra người bạn này của chúng, thì họ sẽ tìm ra được con quỷ đã giết những bé gái đó.

Dean lái xe trong khi Sam chỉ hướng đi. John đang cần trong tay một tấm ảnh có hình Sam và cái người được gọi là Castiel. Hắn ta trông như một người nghiêm khắc, đôi mắt tập trung vào chiếc camera. Johh không thể đọc ra cảm xúc nào trong đôi mắt hắn ta, không rõ là giận giữ hay vui vẻ, bởi chúng dường như trái ngược với cảm xúc mà hắn ta đang mang trên mặt.

John nhìn qua hai bên cửa sổ, tìm kiếm người đàn ông có vẻ ngoài giống như trong bức ảnh. Cứ lâu lâu Sam sẽ nghiêng người ra ngoài cửa sổ và hét lên. "Castiel!" hoàn toàn lờ đi những ánh mắt lo lắng, ngạc nhiên và khó chịu của những người đi đường bắn về phía họ. Dean đôi khi cũng sẽ làm theo nhưng ít hơn, thằng bé chủ yếu tập trung vào con đường, nhưng khi nó gọi tên bạn mình, giọng của nó như xé thét, đôi khi vỡ òa ra, và họ lái càng lâu thì ông càng có thể nghe ra sự tuyệt vọng trong đó.

Họ lái xe đến hiện trường vụ án, được đánh dấu bằng những băng rôn màu vàng, nhưng lại không thấy có ai ở đó. Dean đậu xe lại và nhào ra khỏi chiếc xe, lục lọi đồ trong thùng xe trước khi John có thể rời khỏi hàng ghế sau.

John bắt lấy chiếc đèn pin mà Dean thảy sang cho ông, nhưng đôi mắt ông lại bị thu hút bởi vòng bẫy quỷ được vẽ bên trong nắp thùng xe.

"Vòng Bẫy Quỷ ư ?" ông hỏi.

Dean nhún vai. "Nó có giúp ít được vài lần."

"Một phần khác trong câu chuyện mà các con đang nợ bố à ?"

"Bọn con sẽ kể cho bố nghe sau." Sam nói, rút ra một con dao có răng cưa và nhét nó vào trong thắt lưng của mình. "Nhưng việc này là ưu tiên hàng đầu."

"Cậu Castiel này là bạn tốt của các con à ?"

"Bạn tốt nhất," dặp nắp thùng xe lại. "Anh ấy đã cứu mạng của bọn con."

Đôi mắt của Dean lộ rõ sự chân thật đến đau đớn. John nuốt xuống. "Well, nếu là như vậy thì bố không thể nào chờ gặp được cậu bạn này."

Nụ cười của Dean thật trong sáng và ngây thơ. Nó là một sự gọi nhớ về Dean mà John biết trước khi chết; Dean hồi vẫn còn trẻ, vẫn còn vô tư, một người yêu cái nghề này với mọi tế bào trong cơ thể.

"Đi nào." Sam nói, cúi xuống để né chiếc băng rôn của cảnh sát. "Castiel ?" nó nhẹ nói, tắt đi chiếc đèn pin của mình. Khu nhà kho rất ẩm ướt và bụi bặm. John có thể cảm nhận thấy mùi máu ập vào mặt mình gần như ngay tức khắc. Có những dấu hiệu được vẽ khắp nơi trên tường và sàn nhà. Nói chung thì nó cũng không phải là một căn phòng lớn. John có thể thấy từng góc phòng từ nơi ông đang đứng cạnh cánh cửa.

Sam và Dean điều tra từng góc nhà.

"Shit." Dean nói, "Vẫn chẳng có gì ở đây cả."

"Có thể anh ấy chưa bao giờ đến đây cả ?" Sam suy nghĩ.

"Vậy thì chúng có thể mang anh ta đi đâu ?" Dean nói. John có thể nghe ra sự hoảng loạn trong giọng nói của thằng bé.

"Em không biết." Sam nói. "Nhưng, Dean, anh ấy sẽ không sao đâu. Nếu như bọn chúng muốn anh ấy chết, thì chúng đã để xác của anh ấy nơi mà chúng chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra."

 "Em nghĩ vậy sao ?"

"Tại sao không chứ ? Nếu như chúng muốn gửi lời cảnh báo..."

"Chúng ta không còn đầu mối nào khác cả. Còn có nơi quái quỷ nào mà chúng ta có thể tìm nữa chứ  ?"

Sam thở dài.

"Em không biết, Dean."

"Well, that just Fucking perfect."

Khi các con của ông bước đi, John cứ nhìn những dấu hiệu trên tường và sàn nhà. Chúng trông phức tạp, xoáy vòng và sắc bén với những góc cạnh và dấu chấm - và dường như tất cả đều được vẽ bằng máu. Mật đắng trồi lên trong họng của John. Ông thật sự rất ghét quỷ.

"Đoán là phải trở lại chiếc xe thôi." Dean nói, dậm chân bước ngang qua John và tiến về phía chiếc xe, "Tốn thời gian quý giá trong khi Cas đang ở đâu đó và có thể đang bị tra tấn. Tuyệt vời."

Dean bắt đầu nén vũ khí của mình vào trong thùng xe.

John nhìn Sam. Nó chậm rãi bước đến, mũi nhăn lại.

"Nó luôn như vậy sao ?" John hỏi.

"Anh ấy chỉ lo lắng thôi."

"Con không lo lắng sao ?"

"Một chút," Sam nói, "Đừng hiểu lầm con. Cas rất mạnh. Còn là một kẻ nổi loạn nữa. Nhưng anh ấy chỉ mới quyết định sống luôn cùng bọn con có vài tháng nay, và anh ấy luôn gọi để kiểm tra mỗi khi bọn con tách ra. Bọn cho chưa nghe một lời nào từ anh ấy ba ngày nay rồi. Và bố biết đó, một người có thể là thợ săn thông minh nhất và mạnh nhất, nhưng họ cũng chỉ có thể chịu đựng được bấy nhiêu thôi. Bọn con đã biết rằng có ít nhất hai con quỷ. Có thể hơn. Và hai, ba, bốn con quỷ đấu lại người thợ săn giỏi nhất trên thế giới cũng không phải là một trận đấu công bằng."   

"Bọn con giờ đột nhiên đối phó với quỷ nhiều lắm hay sao ?"

John đôi khi cũng phải đối phó với lũ quỷ, nhưng chúng rất hiếm. Có những khoảng thời gian từ một đến hai năm ông không phải dính dáng gì đến những thứ đó.

"Yeah," Sam gặng cười. "Bố có thể nói rằng bọn con là chuyên gia về quỷ."

"Quỷ rất hiếm."

Sam nhún vai. "Không còn như vậy nữa."

Họ bị cắt ngang bởi tiếng còi xe của Dean. 

"Đi mau!" nó hét lên. "Nếu như hai người mà không nhấc cái mông vào trong xe ngay thì con sẽ rời đi một mình!"

Sam đảo mắt và bước đến chiếc xe. John liếc mắt qua căn phòng lần cuối cùng, đôi mắt nán lại trên những đường vạch phấn, những vết máu trên nền nhà xi măng.

Ông quay lại và tiến về phía chiếc xe.

Cửa sổ xe hé mở, để lộ không gian cho làn gió mát mùa hè bay vào trong xe. John giữ đôi mắt của mình trên cửa sổ, ngắm nhìn những khung cảnh mờ ảo đến rồi đi. Johh liếc nhanh qua chiếc đồng hồ được gắn trên bảng điều khiển, và những con số màu xanh lục đọc lên 2:04 AM.

John nuốt xuống. Ông đã kiệt sức đến tận xương tủy, và đang mong mỏi đến tuyệt vọng muốn có được một chiếc nằm mềm mại và thoải mái trong tầm mắt. Khi ông đồng ý giúp các con mình tìm bạn của chúng, ông không nghĩ chúng sẽ lái xe quanh thành phố đến bốn lần. Những đường vỉa hè vắng bóng sinh vật sống. Ánh đèn của những cửa hàng và quán ăn giờ đã tắt ngúm, và những bóng đèn đường cứ chớp tắt làm đau mắt John.

Ông muốn bảo các con gọi hãy đây là một đêm. Họ có thể tìm tiếp sau khi đã có một giấc ngủ. Họ sẽ không giúp ích được cho ai nếu cứ ở trong tình trạng thiếu ngủ như vậy.

Nhưng John lại không nói lời nào. Ông nhận ra sự kiên định đó trong ánh mắt của Dean, đi cùng với chiếc hàm nghiến chặt. Dean sẽ chạy đâm đầu xuống đất để hoàn thành mục tiêu của mình, một tính cách của thằng bé mà ông luôn cảm thấy tự hào. Nhưng họ lại không có đầu mối, không có manh mối, không có nghi phạm; không có gì để họ lần dấu ra những con quỷ đang lẩn trong góc tối của thị trấn, và không có một lời nào từ người bạn này của chúng.

"Chúng ta có nên làm 10-57 ?" Dean hỏi khi chiếc đồng hồ điểm 2:29 AM.

"Không." Sam nói. "Chúng ta muốn làm việc nặc danh mà, nhớ không Dean ? Đăng tin mất tích sẽ chỉ khiến chúng ta bị nghi ngờ thôi."

Dean rên rỉ. "Anh không biết làm gì nữa, Sam."

"Có lẽ chúng ta nên về nghỉ ngơi đi." John nói. "Chúng ta sẽ bắt đầu lại việc tìm kiếm ngay sớm mai, chúng ta sẽ chẳng làm được gì nếu cứ dồn sức như thế này."

John bắt gặp đôi mắt của Dean qua chiếc gương chiếc hậu. Ánh mắt mà ông nhìn thấy như một cái tát vào mặt. Không phải do chính cái ánh mắt đó, nhưng là do người mà ông nhận được từ. Ông luôn nhận được ánh mắt đó từ Sam, đôi khi vài lần trong một ngày, nhưng Dean luôn nhìn ông với sự kính trọng và ngưỡng mộ, ngay cả khi Dean phải làm người giải hòa giữa ông và Sam. Nhìn thấy ánh mắt đó từ Dean khi máu ông đông lại như băng.

"Không đời nào." Dean nói. "Bố có thể ngủ nếu bố muốn, nhưng con sẽ không nghỉ cho đến khi tìm được Castiel.

Trong khoảnh khắc đó, ông chỉ nhìn thấy màu đỏ. Đường gân trên thái dương của ông căng lên. Nhưng nó chỉ kéo dài trong một khắc, bị chấm dứt khi Sam làm ông phân tâm.

"Dean, dừng xe lại!"

Dean đạp mạnh lên chiếc thắng, khiến chiếc xe phải nhào lên phía trước. John đập người vào lưng ghế trước. Ông đã cắn vào má trong và giờ đang ngửi thấy mùi máu.

"Em nghĩ em thấy anh ấy." Sam nói, chỉ tay qua cửa sổ. John nhìn ra và thấy một bóng người đang bước về hướng của họ. Rất khó để có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn qua bóng tối.

"Shit." Dean nói, chuyển tần số xe và đậu chiếc xe lại. "Shit, đúng là anh ấy rồi."

Dean đã nhào ra khỏi xe và chạy đến bên bóng người đó trong khi Sam và John vẫn còn đang chật vật ra khỏi xe. John định tiến đến người tên Castiel, nhưng Sam đặt tay lên vai ông. John quay lại và thấy Sam lắc đầu.

John thấy Dean phóng nhanh đến bên người đàn ông đó, bụng ông thắt lại khi thấy hắn ta trông như vừa mới chạy qua một tiệm rửa xe bằng máu. Chất lỏng màu đỏ bện vào tóc và chảy xuống quần áo của hắn như những dòng sông nhỏ. Có những vết bầm tím trên hàm của hắn, một con mắt đen và một bên môi của hắn bị chẻ. Từ những vết máu đó, có vẻ như hắn vẫn còn nhiều vết thương vẫn đang chảy máu dưới áo khoác của hắn.

"Fuck." Dean nói, nắm lấy vai của Castiel. Ngay cả ở từ khoảng cách này, John vẫn có thể thấy những vệt màu đỏ đó lan qua da Dean.

"Chúng phá hư điện thoại của tôi rồi." Castiel buồn bã nói. Giọng nói của hắn ta làm John ngạc nhiên. Nó rất thô và mang tính uy quyền; và cứ như đôi mắt của hắn ta không phù hợp với biểu cảm của chính mình. Không giống như trong bức ảnh mà John đã nhìn thấy, biểu cảm của Castiel rất dịu dàng. Hắn ta thậm chí còn mỉm cười nhẹ, và nó mang một nét trẻ con trong đó.

"Bọn tôi sẽ mua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC