chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời mở đầu

Khi 2 đường thẳng song song gặp nhau thì điều gì sẽ xảy ra?
Cô đã cứu anh một lần
....Để rồi anh đã giết cha cô ngay trước mặt cô...
Tình yêu đen tối này liệu sẽ còn tiếp diễn?
Chapter 1

*Cách nhìn của Ying Yje *

Tôi là một cô gái 18 tuổi rất đỗi bình thường, năm lên 10 tuổi mẹ tôi đã mất và tôi buộc phải nghỉ học.Vậy nên, hiện tại tôi ko có 1 chút kiến thức phổ thông nào để có thể được gọi là một học sinh cả.Tôi cũng chưa từng biết đến thư viện là gì.Mỗi ngày , khi đi bộ về nhà nhìn những người bạn đồng trang lứa cắp sách đến trường tôi đều cảm thấy ghen tị.Tại sao tôi chẳng có lấy 1 người bạn?. Bạn là gì? Thế giới này thật quá xa lạ đối với tôi

Quên kể với bạn, hiện tại tôi đang làm việc cho 1 cửa hàng bánh cuối đường và tôi thuộc tuýp người nhút nhát nên mỗi khi nói chuyện với khách hàng tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe câu chuyện của họ.

"Ba, con về rồi nè." Tôi bước vào căn nhà rách nát của mình. Căn nhà nơi tôi ở thật sự là một căn nhà cũ nát và yếu ớt , có lẽ chỉ cần một con gió mạnh thổi bạt qua cũng đủ để cho nó đổ ập xuống bất cứ lúc nào

"Ba?"Tôi tìm quanh trong nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng ông đâu cả.Có lẽ ông lại tìm đến sòng bài nữa rồi, dù cho mẹ đã qua đời nhưng có vẻ như ông không thể bỏ được thói đam mê cờ bạc của mình.Ông ấy là một người nghiện cờ bạc nặng.Chủ nợ luôn luôn tìm đến nhà chúng tôi đòi tiền. Tôi nhớ khi mẹ còn sống, bất kể khi nào chủ nợ đến, mẹ và tôi đều phải nép mình ở một góc tối khuất trong căn nhà và sợ hãi im thin thít đến khi bọn họ bỏ đi
Rồi cái ngày đó cũng đến.Khi tất cả các chủ nợ đến đòi tiền nhà chúng tôi nhưng ko được họ đã tức giận đập cửa và dốt cháy cả căn nhà .Lúc ấy tôi chỉ vừa trò 10 tuổi để bảo vệ tôi mẹ tôi đã ôm tôi thật chặt ngồi chịu trận trong đám cháy lơn....

~Hồi tưởng ~

"Mẹ!!Mẹ!!" Tôi bắt đầu sợ hãi và khóc ko dứt

"Suỵt,..suỵt Gui à con đừng sợ !! Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con mà.Mẹ sẽ ko để ai làm cho Jing Jye của mẹ bị đau đâu" Mẹ ôm tôi thật chặt trong lòng, bà kéo tấm chăn dày ra choàng lấy người tôi
Tiếng 1 vật gì đổ sập xuống

"Mẹ!! AH!!"

"Ying Jie!!"

Bởi vì mẹ muốn bảo vệ tôi nên cuối cùng bà đã bị bộ giá đỡ rơi xuống đầu.

"Mẹ!!"Tôi lắc mạnh khuỷa tay bà.Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. "MẸ!!!" Vài phút sau thì cứu hỏa đã tới phá nhà tôi ra để cứu người

"Có một bé gái ở đây và cả mẹ của nó nữa.Mẹ của bé gái đã bị mắc kẹt dưới cái giá đỡ.Cần thêm sự giúp đỡ .Hết" Một người lính cứu hỏa nói thông qua một cái vật màu đen.

"Mẹ ơi....không...con ko thể sống nếu thiếu mẹ mà..." một người trong số họ đã đưa tôi ra khỏi căn nhà sắp sụp. "KHÔNG!!MẸ ƠI...."

~Kết thúc hồi tưởng ~

Có vẻ như lúc này tôi ko nên hồi tưởng đến cảnh tượng đó nữa, nó khiến tôi rùng mình và nước mắt của tôi sẽ chảy ra mãi ko dừng. Có lẽ tôi là nguyên nhân chính gây ra cái chết của mẹ .Bởi vì tôi, bởi vì mẹ muốn cứu tôi khỏi đám cháy đó nên bà đã ra đi..

"Sao mày còn đứng đó làm gì, hả con ranh? Không mau chuẩn bị buổi tối đi ." Giọng một người đàn ông lạnh lùng cất lên dọa nạt
"Dạ..dạ.." Có vẻ như ba tôi, ông ấy đã về tự khi nào, tôi vội vàng bước nhanh vào bếp chuẩn bị buổi tối

"Tiền đâu..?" Cha bước đến chỗ tôi và xòe tay ra

"Con...con ko có"

"Cái gì?"Ông vả thật mạnh vào mặt tôi. "Không phải mày đã đi làm rồi sao? Mày đi làm chẳng phải là để nuôi tao sao? TIỀN ĐÂU HẢ?" ba nắm tay tôi một cách thô bạo.

"Ba ơi...đau con"Nước mắt bắt đầu chan hòa trên khuôn mặt tôi.
"Tao nói là ...TIỀN ĐÂU!!? MÀY CÓ NGHE KO HẢ!!"Tôi đã bắt đầu sợ run người, chậm chạp tôi đưa tay lấy bóp và rút tiền từ trong đó ra, không đợi mất thêm 1 giây phút nào nữa, ba vội vàng dựt hết số tiền từ tay tôi

. "Con cần.."Tôi muốn giữ lại một ít tiền về mình, số tiền đó chính là toàn bộlương tháng này của tôi.Nó sẽ giúp tôi sống trong một tháng trước khi đợi đến kì lương tiếp theo.

"CÂM MỒM!!"Ông thô bạo đẩy tôi ra và bước ra khỏi nhà bếp. "LÀM BUỔI TỐI ĐI!!!"Trong khi tôi nấu nướng ,có 1 một vài người đã đến gõ cửa nhà.

"ôi trời.."Tôi nghe tiếng thấy cha tôi đang lẩm bẩm thì thào thật nhỏ bằng hơi thở của mình.Ông ấy đang đi loanh quanh trong nhà để tìm chỗ dấu tiền hay là ông ấy muốn trốn ai đó?Ngay lập tức tôi liền tắt bếp và chạy ngay vào phòng mình.Điều này đã trở thành thói quen ngay từ khi tôi còn nhỏ.Tôi gắng nép mình trong bóng tôi và hi vọng ko một ai có thể nhìn thấy mình.15 phút đã trôi qua và mọi thứ đều có vẻ im lặng.Họ đã đi thật sao?Tôi ko dám chắc về điều này.Mãi cho đến sáng hôm sau tôi vẫn ở yên vị trí cũ.Thật chậm tôi đứng dậy , toàn thân xương khớp đều mỏi nhừ.Sau vài phút vương vai tôi trở lại phòng của mình.Lại nữa rồi. Sơn đỏ đã phủ khắp mọi nơi, trên cửa, trên hành lang, trên tường. Vậy là tôi lại phải dọn dẹp lại từ đầu nữa rồi

Họ ko thể sử dụng loại sơn tốt hơn được sao?Loại này thật là khó chùi mà.Thôi đành tạm gác chuyện này lại vậy, mình sẽ chùi rửa lại sau khi đi làm về.Tôi bước nhanh vào nhà và thay đồ.Cha lại bỏ đi nữa rồi. Nếu cha tôi, ông ấy cứ như thế này mãi thì có lẽ số tiền nợ của nhà tôi sẽ chẳng bao giờ được trả hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net