[ Fic YunJae ] Need...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : Need...?

Author : B.Jaenie và một người khác

Paiting : YunJae

Raiting : PG13, NC 

Category : sad, HE, ya

Status : On Going 

Disclaimer : YunJae không thuộc về tôi.

Sumany :  - Em và người ấy..anh chọn ai?

                  - ...

                  - Phải rồi...hóa ra, em là người thay thế!

------------------------------------------

Chapter 1 : Mở đầu

Trời tối dần, tôi lang thang trên con đường dài rộng. Tôi đang đi đâu ? Tôi cũng chẳng biết nữa, mọi thứ xung quanh tôi như sụp đổ hết, tôi cũng chẳng quan tâm. Chỉ biết giờ đây tim tôi đau lắm, nó đang rỉ máu rất nhiều. Tôi đã làm gì sai? Làm gì ông trời mà ông trời nỡ mang em đi – người tôi yêu nhất?

Thật tàn nhẫn !

Quá ác độc !

Em ở đâu?

Tôi – Jung YunHo, này là ai chứ? Đến một người quan trọng nhất cũng không giữ nổi, thật vô dụng !

FB :

Tôi yêu em! Phải, rất yêu, tôi có thừa tự tin để nói điều đó với bất kì ai. Em là mối tình đầu của tôi, là người nắm giữ trái tim tôi. Em cho tôi biết thế nào là yêu và được yêu, mỗi giây ở bên em là mỗi giây hạnh phúc, không có gì đối lấy được. Em đẹp, da trắng bóc, đôi mắt to đen lay láy luôn nhìn xoáy vào tâm hồn tôi, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi như hai cánh hoa anh đào mềm mại căng mọng, gò má phúng phính trông thật đáng yêu khi em phồng má lên tôi lại muốn véo vào má em một cái làm em kêu oai oái vì đau, ai bảo em dễ thương quá làm gì chứ! Em rất thơm, một hương thơm chỉ của riêng em, mùi hương tôi yêu nhất – vanila, vì thế tôi thích ôm em để cảm nhận được hương thơm đó rõ hơn. Mái tóc em mềm mại, được cắt tỉa gọn gàng ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh.

Trong mắt tôi, em là hoàn hảo nhất. Đấy! Mải nghĩ về em, tôi quên mất là mình hẹn em đi ăn trưa rồi. Chạy vội ra ngoài, vào thang máy và ấn nút thật nhanh, mong là em không giận tôi.

“Ting”

Cửa thang máy mở,  mắt tôi hướng về dánh vóc nhỏ bé ấy, em đang đợi tôi đây mà. Không chờ thêm nữa tôi chạy tới bên em, thở hổn hển :

-         Young Woong à!

-         Hứ! Sao bây giờ anh mới xuống?

-         Anh xin lỗi! Đừng giận anh nha!

-         Ai thèm giận chứ.. – em ngượng ngùng, má em ửng hồng.

-         Tốt quá! Anh đưa em đi ăn nhé! – tôi nắm lấy bàn tay của em

-         Dạ - em mỉm cười gật đầu nhìn tôi.  Và em luôn chờ đợi tôi như thế...

“Thịch”

Hình như tim tôi vừa trật nhịp mất rồi. Mỗi lần nhìn em cười như thế là tôi lại không kiểm soát được nhịp tim của mình.

Tôi say. Say trong tình yêu của em. Tôi yêu em!

EFB :

Em ra đi cũng thật nhanh như ngày em đến. Ra đi trong thầm lặng. Em bỏ rơi tôi, giữa cái thế giới này, thế giới đáng nhẽ luôn có cả tôi và em.

Em ác lắm, biết không em? Em có hạnh phúc khi rời xa tôi không? Giờ em đã đi đâu hả Young Woong? Em không đợi tôi nữa sao? Có phải hạnh phúc là giọt mưa thủy tinh long lanh đẹp đẽ trôi tuột qua bao bàn tay và để lại đó vết cắt vĩnh viễn, những vết sẹo sẽ không lành.

Ngửa mặt lên hứng những giọt nước mưa mát lạnh đang lăn từ từ trên khuôn mặt, tim tôi bỗng đau nhói, nỗi đau như không thể chịu đưng nổi đang giày vò tôi từng phút.

Quá tàn nhẫn!

Mưa nặng hạt dần rồi hối hả tuôn xuống tạo thành từng vũng nước nhỏ. Chợt đầu óc tôi choáng váng, mọi thứ trở nên mờ ảo.

-         Anh gì ơi! Anh có sao không? – giọng nói cất lên bên tai tôi.

-         Tôi...tôi – nheo mắt lại nhìn về phía phát ra tiếng nói ấy

Em! Em của tôi! Young Woong của tôi đây mà. Em vẫn đẹp như thế! Tôi níu lấy vai em.

-         Ah ~ anh sốt rồi này! Nhà anh ở đâu vậy? Tôi đưa anh về nha? – người đó đặt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn lên trán tôi.

-         ...Young Woong à ~

Mọi ánh sáng bỗng vụt tắt, tôi thấy mệt quá, mắt mỏi lắm rồi, tôi muốn ngủ. Chắc có lẽ đây là mơ thôi, phải, tôi chỉ đang mơ, một cơn ác mộng không có em. Chắc chắn sáng sớm mai, tôi sẽ lại có em ở bên cạnh mình.

Phải rồi. Em luôn đợi tôi...

End Chap 1.

Note : vì chap 2 dài nên mình chia làm 4 part nha m.n *hôn hôn*

Chapter 2 ( Part 1 ) : Làm quen

  Anh mở mắt và cơn đau đầu ập đến, buốt đến từng noron thần kinh. Mắt anh hoa lên, trước mặt chỉ còn một màu xanh đỏ loang lổ. Anh vắt cánh tay ngang qua trán, mong rằng sẽ giảm đi một chút đau đớn thì phát hiện trên tay mình có gắn kim truyền nước. Đến tận lúc này, anh mới đưa mắt nhìn xung quanh.

   Anh đang nằm trong một căn phòng trắng sạch sẽ, rộng rãi với một khung cửa sổ lớn và dù không thể nhìn xuống, anh biết chắc mình đang nằm trên một chiếc giường cũng màu trắng nốt. Vì anh đang nằm trong bệnh viện. Bên ngoài trời cũng đã sang trưa. Cái nắng tháng 8 hầm hập đổ vào cửa sổ. Young Woong không có ở đây.

- Jung YunHo, phòng 204. – Cô y tá mở cửa phòng anh một cách thô bạo, nói. – Đã tỉnh rồi à? Đêm qua anh sốt 41°. Truyền nốt bịch nước này, nhận thuốc là anh có thể về được rồi. 

   Anh nhìn cô y tá đang thay bịch nước truyền một cánh thành thạo, đầu óc trống rỗng. Rồi chợt nhớ ra một cái gì đó, anh ngước mắt lên, hỏi:

- Người đưa tôi đến đây đâu rồi? Có phải Kim YoungWoong không?

- Kim YoungWoong? Tôi không rõ. – Cô y tá lắc đầu, vứt bịch nước rỗng vào hộp rác rồi quay chiếc xe chở thuốc ra ngoài. “ Kim Young Woong? Có phải anh ta mới vào viện khám và được bác sĩ nói rằng bị ung thư giai đoạn cuối không nhỉ?”

   Tiếng loạch xoạch của chiếc xe đẩy xa dần. Giờ lại chỉ còn mình anh với sự tĩnh lặng của buổi trưa.

   Cô y tá không rõ? Vậy thì ai biết? Nhưng chắc đúng là YoungWoong rồi. Nếu không thì còn ai vào đây? Rõ ràng, trước lúc ngất đi, anh nhìn thấy YoungWoong còn gì. Nhưng sao YoungWoong lại bỏ đi? Chẳng lẽ YoungWoong lại bỏ rơi anh sao?

   Anh không thể nghĩ đến một tình huống nào khác và phát sợ sự nhạy cảm vô vì bất bình thường của mình.

   Anh cố gắng ngồi dậy. Cái thân thể đau nhức rã rời khiến anh chật vật lắm mới lại gần bên cửa sổ được. Rồi anh đã nhìn thấy vóc dáng quen thuộc ấy. YoungWoong đang hớt hải chạy đến khu viện xá nơi anh đang nằm, tay xách một cặp lồng to.

   Anh mỉm cười. YoungWoong sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu mà. Anh rất vui. Anh nghĩ mình sẽ mắng YoungWoong một trận cho ra lẽ, rồi sẽ lại véo vào đôi má hồng phúng phính của em. Nhất định YoungWoong sẽ lại kêu lên oai oái và bón cháo cho anh ăn, món cháo đậu mà anh thích ăn nhất.

   Tim anh gần như vỡ ra khi thấy nắm đấm cửa xoay xoay. Anh hạnh phúc! Anh biết YoungWoong sẽ không bao giờ bỏ đi.

   Vẫn là vóc người bé nhỏ, vẫn mái tóc đen gọn gàng, vẫn là làn da trắng, cặp mắt to cùng đôi má hồng. 

   Nhưng không. Đó không phải là YoungWoong.

   Đó không phải là YoungWoong của anh.

   Đó chỉ là… một cậu học sinh trung học… rất giống YoungWoong của anh. 

   Nếu có khác, hai người có lẽ chỉ khác nhau về tuổi tác.

   Và đó không phải là YoungWoong.

   Nụ cười trên môt anh tắt phụt. Anh sững sờ, cổ nghẹn ắng lại, đầu óc quay cuồng. Bao nhiêu hạnh phúc bất chợt sụp đổ trong anh.

- Ah! Xin chào. – Cậu học sinh nói, dường như bất ngờ khi thấy anh đã tỉnh. – Ah… hôm qua anh ngã ở ngoài đường… tôi lo quá… ah… tôi có nấu cháo…

  Cậu đặt cặp lồng xuống chiếc tủ đầu giường bằng inox.

- Tôi để đây nhé. Anh ăn đi cho lại sức. Bệnh anh không nặng, chỉ là sốt cao thôi, chắc là sẽ sớm được xuất viện. - Rồi ngập ngừng một chút khi thấy anh không có phản ứng gì, cậu nói tiếp. – Anh ăn cháo đi nhé! Cháo đậu đấy, ngon lắm. Tôi đi đây. 

   Cậu cúi chào anh rồi quay đầu bước đi, vội vã.

***

   Anh đang rơi tự do từ đỉnh của hạnh phúc xuống một vực sâu đen ngòm không thấy đáy. Dường như vừa có một cái gì đó vụt biến mất trong trái tim anh, để lại một chỗ trống lạnh lẽo, im lìm.

   Dù đã cố gắng, anh không thể gạt bỏ ý nghĩ YoungWoong đã bỏ anh đi thật rồi. Anh thực sự tuyệt vọng và yếu đuối.

   Trong cái cảm giác tồi tệ nhất của con người đó, anh lại gần cặp lồng cháo, mở nắp ra.

   Mùi vị thơm ngon, béo ngậy không còn nữa.

   Món cháo đậu không còn nữa.

   Chỉ còn vị đắng hoà trong nước mắt. Mặn chát.

……………

   Ở bên ngoài cửa, cậu đang nhìn anh. Mặc dù không hề quen biết, nhưng khi nhìn thấy những biểu cảm của anh, lòng cậu bỗng thắt lại. Có lẽ anh ta vừa mất đi người mình yêu quí nhất. Và có lẽ anh ta đã mong chờ người đó đến bao nhiêu. Bất chợt, cậu cảm thấy như mình có lỗi.

   Trong nước mắt, anh ta đang cố nhét đầy cháo vào miệng. Nhưng anh ta không thể nuốt, nên cháo liên tục rơi ra ngoài. Anh ta… thật đáng thương.

   Không hiểu sao cậu lại nghĩ đến hình ảnh một đứa bé 8 tuổi , múc từng thìa cháo to liên tiếp đưa vào miệng, cố tìm kiếm hơi ấm, mùi vị quen thuộc của món cháo do mẹ cậu nấu.

   Nhưng cậu không bao giờ có thể tìm thấy mùi vị đó nữa.

   Nhìn anh, cậu tưởng như thấy cả mình trong đó. Bất giác, cậu đẩy cửa bước vào.

- Anh không cần phải làm như vậy… - Cậu nắm lấy cánh tay đang cầm thìa của anh. - … khi không tìm thấy mùi vị đó…

   Anh ngước bộ mặt thảm hại dính đầy cháo và nước mắt lên nhìn cậu. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh đầy nước.

   Rồi anh ôm lấy cậu, vục mặt vào ngực cậu khóc nức lên như một đứa trẻ.

   Tim cậu lại quặn thắt, đau đớn thay cho người lạ mặt. Cậu vòng tay ôm lấy đầu anh, nhắm mắt, mong rằng có thể truyền một chút hơi ấm cho anh ta.

   Có lẽ, giờ đây, trái tim anh đang trống rỗng… như cậu ngày đó.

   Và cậu khóc. Khóc cùng số phận bị bỏ rơi kia.

***

Part 2

   3 tháng sau.

   …

   Tôi đã tìm em rất lâu, rất lâu.

   Tôi đã đi rất nhiều trên những con phố vắng.

   Tôi không thể nhớ mình đã đi như thế bao nhiêu lâu, chỉ biết trời đã bước vào mùa lạnh.

   Và tôi bất chợt dừng lại trước Cafe Mèo – quán Cafe quen thuộc của em.

   Tôi biết em sẽ không ở đây đâu, nhưng tôi vẫn bước lên những bậc thang gỗ của quán. Nơi đây không có lấy một con mèo, không một bộ cốc hình mèo, không một người phục vụ mặc đồ con mèo, không một dấu hiệu của mèo. Nhưng nó vẫn tên là Mèo, và chỉ có độc nhất một chiếc đàn piano cũ. Em thích Cafe Mèo, còn tôi thích vị cafe ở đây.

   Nhưng em đã đi rồi. Em chẳng còn ngồi đối diện tôi, một tay khuấy ly cam vắt, một tay lấy đường cho vào ly cafe đen của tôi.

            - Hai viên nhé! Cafe đen khó uống lắm!

            - Nhưng anh thích.

   Tôi đã nói vậy, nhưng vẫn uống hết ly cafe đó. Và em vẫn tiếp tục biến Cafe đắng của tôi thành thức uống ngọt ngào.

   Hôm nay, ly cafe đen không đường đắng và nhiều cặn. Hoá ra, tôi không thích cafe đắng, cũng không thích vị Cafe Mèo. Tôi chỉ thích em.

   Tôi lấy một điếu thuốc ra và châm lửa. Em nói điều ấn tượng đầu tiên của em về tôi là dáng vẻ lạnh lùng lúc tôi hút thuốc. Nhưng em lại nói hút nhiều thuốc lá không có hại cho sức khoẻ. Yêu em, tôi đã dần từ bỏ thói quen xấu, và chỉ hút vào những lúc thực sự căng thẳng. Em nói nói tôi đáng yêu và ngoan lắm. Còn tôi thấy em dễ thương và dịu dàng hơn.

   Em! Em có nhớ những kỉ niệm đó không? Em có nhớ quán Cafe màe mỗi cuối tuần mình ngồi bên nhau không? Những lúc lạnh, đôi bàn tay em áp vào tay tôi trên ly cafe truyền hơi ấm. Chúng mình như càng xích vào gần nhau hơn. Gần thêm… Gần thêm nữa…

   Tôi nhớ, nhớ lắm hơi ấm một bàn tay.

   Tôi yêu em.

   Và tôi đã mất em.

   Có một cậu bé giống em…

……………

   Cậu xoa xoa đôi bàn tay vào tách trà nóng.

   10 năm trước, khi lần đầu được mẹ dẫn tới đây, mẹ cậu nói rằng đây là quán Cafe yêu thích của mẹ, vì nó yên tĩnh và mẹ có thể chơi piano ở đây.

   Bây giờ thì mẹ đã đi rồi.

   Suốt 10 năm qua, cứ mỗi thứ năm cách tuần là cậu lại tới đây, ngồi tại chiếc bàn nhỏ sâu trong bóng tối, thưởng thức vị trà và ngắm nhìn chiếc piano cũ. Ông chủ quán yêu mến mẹ cậu đã không nỡ vứt chiếc đàn đó, cũng như không đóng cửa quán Cafe vắng tanh này. Cafe Mèo càng ngày càng vắng khách, và càng ngày càng yên tĩnh. Cậu thích thế.

   Nhìn chiếc piano, cậu hay nhớ về mẹ, nhớ về kỉ niệm những ngày tháng thơ ấu vui vẻ bên tiếng piano của người mẹ dịu hiền và luôn lạc quan, yêu đời. Cậu nhớ rõ về chiếc xe ô tô cùng ánh đèn pha vàng chói mắt đã thay đổi cả cuộc đời cậu. Cậu cũng chẳng thể quên những tháng ngày không có mẹ khó khăn biết chừng nào.

   Gần đây, nhớ về mẹ, cậu còn hay nhớ đến người con trai gục ngã ngoài đường đêm mưa ấy. Hay nói đúng hơn, cậu không thể dứt khỏi những suy nghĩ về anh ta.

   Vì anh ta bị bỏ rơi, đáng thương, tội nghiệp.

   Vì anh ta cũng như cậu, không thể chấp nhận sự thật đắng cay.

   Vì anh ta yếu đuối, cần một người ở bên mà chẳng có lấy một ai.

   Vì cậu thương cảm.

   Hay vì cậu đã…

……………

   Những tia sáng cuối ngày hắt qua ban công mỗi lúc một yếu ớt, báo hiệu màn đêm lạnh lẽo sắp đổ ập xuống.

   Có cơn gió thổi qua, lạnh lẽo.

   Tĩnh lặng.

*          *          *

   Phố đã lên đèn.

   Sương giăng ngõ vắng.

   Trong quán cà phê nhỏ có hai vị khách

   Anh chìm đắm qua làn khói thuốc.

   Cậu lặng lẽ xoa tay chạm vào tách trà, tìm chút kỉ niệm còn sót lại.

   Anh vuốt nhẹ chiếc áo mỏng tưởng chừng như đang ôm ấp bờ vai ngày ấy.

   Cậu ngồi ở một góc tối hun hút, trong ánh nến nhạt nhoà, những kỉ niệm yêu thương ngày cũ cứ hiện về như mới hôm qua… Cậu thấy sống mũi mình cay cay.

*          *          *

   Họ ngồi ở quán rất lâu để thả hồn mình đi về miền xa vắng.

   Quán vắng…

   Buồn tênh…

   Đêm trôi…

   Hai tâm hồn lưu lạc cũng đang trôi…

   Không biết họ có trôi về nhau?

*          *          *

Part 3

- JaeJoong ah! Ở lại ăn cơm cùng nhé! – Ông chủ quán nói, cậu giật mình bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

            - Dạ thôi ạ. Cháu phải về nhà thôi.

   Nói rồi, cậu đeo balô đứng dậy. Đã 8h tối, thể nào khi về cậu cũng bị nói.

...............

   Hôm nay, quán đóng cửa sớm, hoặc chỉ mở muộn vào cuối tuần. Bước ra khỏi toilet để rửa tay, anh bỗng và phải một cái bóng nhỏ bé. Sững sờ, suýt nữa anh đã thốt lên rồi ôm chầm lấy vóc dáng nhỏ bé đó của em, nếu không chợt nhận ra…

            - oh! Là anh sao? – Cái bóng thốt lên, rồi sau 1s im lặng, cậu ta cúi đầu xuống. – Hôm trước anh đi vội quá, tôi không kịp chào anh… tôi còn cầm thẻ nhân viên của anh… Xin lỗi.

   Cậu ta vừa nói, vừa mở cặp ra, lấy thẻ đưa anh. Anh nhận lấy. Thẻ nhân viên? Để làm gì nữa chứ? Đã 3 tháng rồi.

   Sau một cái cúi chào khá kính cẩn, cậu quay người bước đi. Đến cả dáng đi cũng giống.

            - Này, cậu nhóc! - Bất giác, anh gọi. Cậu quay người lại, nhìn anh thắc mắc. - Cậu ăn gì chưa? Có muốn đi ăn với tôi không? Tôi mời.

   Lưỡng lự một chút như sợ về muộn sẽ bị mắng, cậu gật đầu.

            - Vậy thì đi thôi. Tôi đói lắm rồi!

……………

   Lần thứ hai gặp lại, trông anh ta thật lôi thôi với chiếc áo gió bạc màu cùng bộ râu ria lâu rồi không cạo. Anh ta dẫn cậu đến một quán mì ven đường và gọi 2 chai soju! Cậu không thích mùi rượu một chút nào, nhưng kệ. Cậu đói thật và ăn trong im lặng.

            - Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Anh ta chợt hỏi.

            - Huh? – Hơi ngạc nhiên một chút, cậu trả lời. - … 17.

            - Vậy… chưa đủ tuổi nhỉ!

            - Đủ tuổi gì? - Nuốt một sợi mì dai, cậu hỏi.

            - Thôi bỏ qua đi! Cậu uống không? – Anh chìa chai Soju ra trước. Bây giờ cậu mới để ý. Anh ta chưa ăn gì mà đã uống hơn nửa chai rượu.

            - Không! - Cậu dứt khoát nói. – Tôi không uống rượu!

            - Vậy sao? – Anh cười buồn, đầu ngả vào cánh tay đang chống trên bàn. Tay còn lại anh tiếp tục rót đầy chén. – 17 tuổi…

            - Sao? - Cậu nhìn anh. – 17 tuổi thì sao?

            - 17 tuổi… đến quán cafe vắng trong ngõ hẻm… mà không uống rượu sao? – Anh ta vẫn nghiêng đầu cười, uống rượu.

            - huh? Chẳng liên quan. - Cậu nói, tiếp tục ăn. – Tôi là khách quen ở đó từ 8 tuổi cơ mà.

            - Vậy à (lại ‘vậy’). Anh ngửng mặt lên,  có đôi chút ngạc nhiên thú vị. Mặt anh đã bắt đầu ửng đỏ. – Tôi cũng là khách quen ở đó, sao chưa bao giờ thấy cậu?

            - Tôi cũng chưa từng thấy anh ở đó.

            - Vậy à…. - Vẫn câu nói muôn thuở, anh ta tiếp tục uống.

            - Nhưng tôi chỉ đến đó vào thứ 5 thôi. Còn anh chắc đến ngày khác.

   Im lặng.

            - Cậu nói nhiều quá. – Anh nói, mở chai Soju thứ 2.

            - Còn anh uống nhiều quá.

   Giờ thì cậu bỏ đũa xuống, ngừng ăn hẳn. Còn anh vẫn không ngừng rót rượu vào chén rồi uống. Cậu nhìn anh thực hiện động tác nhàm chán đó một hồi lâu. Anh đã gọi thêm một chai nữa.

            - Tôi nghĩ… ‘người đó’ sẽ không thích anh uống nhiều như thế đâu. - Cậu siết chặt tay, nhìn thảng vào anh ta, nói. Nghe vậy, anh ta sững lại, làm rượu tràn ra khỏi miệng chén. Mũi anh ta đỏ ửng lên, không biết do rượu hay là sắp khóc.

            - Cậu chẳng biết gì cả! – Anh ta ném chai xuống đất, rượu bắn ra tung toé. Rồi anh đứng dậy, choáng váng, liếc xuống nhìn cậu với đôi mắt hoe đỏ. - Về nhà đi, cậu bé!

……………

  Cậu ta là gì chứ! Cậu ta biết cái quái gì mà lại nói như thế? Cậu ta nghĩ mình là YoungWoong chắc? Nghe cậu nói câu ấy mà anh muốn lao tới giết chết cậu ta! Nhưng anh lại không thể làm tổn thương một người giống YoungWoong.

   Anh loạng choạng bước đi. Gió thổi lạnh buốt còn ruột gan anh nóng rực, cồn cào. Có lẽ, anh say rồi.

   Đầu óc choáng váng, hai chân ríu vào nhau, anh gục xuống.

……………

   Anh tỉnh dậy và thấy mình ở nhà, trong bếp có một bát cháo còn ấm. Cháo đậu. Cậu ta đưa anh về nhà chăng? Cậu bé giống YoungWoong ấy? Anh còn chưa biết tên cậu ta.

   Cậu ta giống đến vậy. Hay là…

   Dù biết là không đúng, nhưng anh không thể ngăn cản những ý nghĩ đen tối trào dâng trong tâm hồn.

*          *          *

 Part 4

   Vừa đi, cậu vừa đá hòn sỏi bên vệ đường tạo nên những tiếng lọc cọc, lọc cọc. Người con trai không quen biết đó để lại trong đầu cậu nhiều suy nghĩ. Cậu vốn không phải là người tò mò, nhưng cậu thực sự muốn biết chuyện của anh ta. Có lẽ bởi hoàn cảnh của cậu và anh ta giống nhau?

   Cậu dừng bước trước cổng một ngôi nhà lớn màu trắng, nhà cậu. Tối qua về muộn, cậu còn chưa xin lỗi appa. Chắc là appa giận ghê lắm.

            - appa! Con mới…về.

   Đẩy cửa bước vào, bầy ra trước mặt cậu là một cảnh tượng kinh hoàng: Ngay giữa phòng khách, trên ghế sô fa, bố cậu và một người đàn bà lạ. Trên bàn có hai ly vang đỏ và một chai rượu đã mở nắp, dấu vết của cuộc trò truyện lãng mạn giữa hai người.

   Ông Kim ngước mắt lên nhìn cậu ngạc nhiên. Và khi cậu quay người bỏ chạy, bỏ chạy thật nhanh, ông đẩy người đàn bà ra, vùng dậy và đuổi theo. Nhưng cậu đã chạy xa rồi.

*          *          *

   Tối qua, khi anh ngã bên vệ đường, cậu đã lục lọi khắp mọi túi của anh mới tìm thấy chiếc ví có ghi địa chỉ nhà. Lúc đó, cậu đã bỏ sót một chi tiết quan trọng dẫn tới những mâu thuẫn của cậu sau này. Nhưng đó lại là việc sau này. Còn bây giờ, cậu đang đứng trước cửa nhà anh.

   Cậu thực sự không biết tại sao mình lại đứng đây. Thậm chí cậu còn đứng đó rất lâu, mặc cho gió trời đang thổi phần phật, còn nhiệt độ thì hạ thấp nhanh chóng.

   Có ánh đèn chợt sáng lên ở cửa sổ phòng anh, cậu không biết. Không rõ cậu đang chăm chú nhìn vào cánh cửa gỗ hay nhìn vào vô định.

   Cánh cửa gỗ bật mở. Và anh bước ra, nhìn cậu một chút với đôi mắt trầm buồn xa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yunjae