4, A game night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Họ trải qua vài ngày chung sống an bình như thế cho tới cuối tuần. Eli được nghỉ hai ngày, nhóm bạn đã quyết định làm cái hẹn chơi game tối thứ bảy tại nhà Norton, thuận tiện ngủ lại luôn đêm hôm đó, bởi vậy sáng thứ bảy cuối tuần ấy Eli đã quyết định sẽ lôi Aesop đi mua ít quần áo cho cậu. Thứ nhất là vì dẫu sao quần áo vừa người và thuộc về cậu thì vẫn tốt hơn là để cậu mặc đồ của anh mãi, mặc dù Eli hoàn toàn không phiền, thậm chí còn có chút phần thích thú. Thứ hai là vì nếu đi gặp bạn anh mà cậu mặc quần áo của Eli thì kiểu gì cũng sẽ bị bọn họ trêu chọc, dù rằng biết là không có ý gì đâu nhưng anh không muốn tạo áp lực gì lên cậu nữa cả, biết rằng đứa trẻ luôn đầy bất an này chịu đi gặp một nhóm người hoàn toàn xa lạ cũng là một nỗ lực lớn lao của cậu rồi.

Chỉ là Eli cũng không nghĩ rằng, mua quần áo thôi mà cũng có thể được chú ý tới thế.

Bình thường mỗi khi mua trang phục gì thì Eli cũng không có quá khắt khe yêu cầu về kiểu dáng màu sắc, tiêu chí quan trọng nhất là mặc vào thì cần thoải mái. Trừ một hai bộ mang tính chất trang trọng như vest cần phải thiết kế trang nhã màu sắc lịch sự thì các loại quần áo trong tủ của Eli cũng không có theo một phong cách thời trang nhất định nào cả, cứ áo sơ mi khi cần nghiêm túc một chút, áo thun cho các dịp còn lại, quần dài quần ngắn thì tuỳ tình hình và mục đích mà tuỳ tiện lựa, thậm chí còn không quan tâm phối lên có hợp với nhau hay không nữa. Bởi thế nên khi đi mua hàng cũng không mấy khi anh cần nhân viên tư vấn, mà bọn họ sau vài câu trao đổi chắc cũng nhận ra vị khách này không cần tới lời khuyên của mình nên im lặng rút lui.

Nhưng trong mấy cửa hàng mà anh dắt Aesop đi tới, chẳng có nhân viên nào lại chủ động mặc kệ hai vị khách của họ cả. Ba nữ một nam, ai cũng hết sức nhiệt tình tươi cười mà giới thiệu đủ loại mẫu mã thiết kế, từ thời thượng tới cổ điển, từ trang nhã tới có chút phá cách, rất vui vẻ kiên nhẫn để khách thử hết bộ này tới bộ khác, có khi tròng vào mười bộ mà mua chỉ có một tới hai cũng không phàn nàn. Aesop ban đầu tuy có e dè còn trốn sau lưng anh khi tiếp xúc với nhân viên bán hàng nhiệt tình cỡ đó, nhưng sau khi xác định họ không hề có ác ý mà còn khá thân thiện thì cậu cũng chịu đứng yên lắng nghe họ nói và tự nguyện thay đồ được giới thiệu cho.

Tới khi người nữ nhân viên ở cửa hàng thứ ba quay sang tươi cười với anh khen rằng cậu nhóc hybrid nhà anh thật quá sức dễ thương thì Eli cũng ngờ ngợ hiểu ra tại sao bọn họ lại có vẻ sốt sắng chăm sóc hai người tới thế. Hybrid trừ bỏ số lượng ít những người 'tự do' ra thì đa phần trong xã hội này được coi như một loại vật sở hữu cao cấp của những người có tiền và quyền lực. Đột biến này xuất hiện với tỉ lệ ngẫu nhiên theo phần trăm trên dân số, cũng không có khả năng lai tạo hay cấy ghép mà thành, hay ít nhất đó là theo những kết quả thí nghiệm vẫn được đều đặn công bố hàng năm nhưng chưa có gì đột phá. Những 'con lai' này có thể mang nhiều ít đặc tính của bất kì loài nào, các dấu hiệu có thể xuất hiện từ khi sơ sinh mà cũng có khi phát triển muộn tới tận lúc dậy thì mới bộc lộ, tuy nhiên nếu qua giai đoạn trưởng thành mà không phát sinh vấn đề gì thì hoàn toàn là con người bình thường. Một số dòng hybrid hiếm hơn hẳn các loài khác, nổi bật có một số loài chim như đại bàng, diều hâu, công thì khá ít gặp trong hybrid có đặc tính chim chóc; hay bất cứ loài hybrid nào họ mèo, số lượng cực kì lép vế nếu so với hybrid có tính chất của chó. Hybrid báo săn và sư tử được coi là hiếm có nhất, nhưng mèo lại đặc biệt được ưa chuộng vì đặc tính phát triển ra tạo nên vẻ ngoài có tính thu hút nhất. Những hybrid này ít khi được nhìn thấy ở ngoài xã hội thông thường mà chỉ thi thoảng xuất hiện ở những bữa tiệc của giai cấp thượng lưu, bởi vậy nên nếu như có ai nhìn vào Aesop mà tưởng rằng Eli xuất thân cao quý thế nào mới có bên mình một hybrid hiếm có như vậy cũng không có gì là quá vô lý.

Chẳng qua anh ăn mặc đơn giản tới thế này mà cũng bị tưởng nhầm như vậy được thì có hơi sai sai thật rồi...

"Tôi thử xong rồi." Aesop kéo rèm chắn quây kín chỗ thử đồ ra, trên tay cầm bộ quần áo trước đó được gấp gọn, có chút thiếu tự nhiên mà lên tiếng thông báo.

Eli ngẩng mặt lên vừa vặn lúc cô gái nhân viên xuýt xoa tán thưởng nào là đáng yêu quá, nào là mặc lên vừa vặn đẹp đẽ quá, nào là trông cậu nhóc tuyệt vời quá vân vân... Eli ban đầu còn tưởng cô là vì muốn bán được hàng nên mới không tiếc lời khen ngợi như thế, nhưng sau khi quan sát Aesop trong bộ đồ kia cũng phải thừa nhận cô ta không quá lời chút nào.

Đó là một bộ trang phục không quá cầu kỳ, chỉ bao gồm sơ mi lụa trắng, áo gi lê và quần dài cùng sắc xanh biển thăm thẳm hơi ngả dần về tím đen cùng những hoạ tiết tinh tú trắng tạo nên cảm giác tựa như màu sắc của dải ngân hà vậy. Nơ cài cổ trang trí cũng tiệp màu cùng chất vải, tổng thể gọn gàng sạch sẽ, gi lê có chiết eo kết hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của Aesop lại hợp tới lạ kì, chưa kể tai và đuôi của cậu còn tăng thêm một phần thu hút đáng yêu cho hình ảnh tổng thể nữa.

"Anh nhất định nên mua bộ này!" Cô gái mắt vẫn không rời cậu nhóc hybrid dù lời nói ra là với Eli, giọng cô vì phấn khích mà còn cao vút hơn một tông so với bình thường nữa. "Nhìn mà xem, cậu ấy mặc vào đẹp như vậy, hoàn toàn dư thừa khả năng thu hút mọi ánh nhìn chỉ trong vòng vài giây! Từ vóc dáng tới khí chất đều hoàn hảo, bộ đồ này sinh ra là dành cho cậu ấy!"

Aesop quay mặt đi, gò má phớt hồng xấu hổ do được khen quá nhiều, mà Eli tuy rằng không thích thú lắm với phần 'thu hút mọi ánh nhìn chỉ trong vòng vài giây', nhưng cũng phải thừa nhận anh thích ngắm cậu trong bộ đồ đó, đáng yêu tới vô cùng, mặc dù tâm trí thiên vị của Eli vẫn nhỏ tiếng bảo anh chưa đáng yêu bằng khi cậu mặc quần áo của anh đâu, nhưng khụ, đó là chuyện khác rồi. "Cô nói có lý. Tôi mua."

"Tôi biết là anh có con mắt lựa chọn mà!" Cô gái vui vẻ phần vì bán được hàng phần vì gặp được khách khiến cho con mắt yêu cái đẹp của cô thật thoả mãn, vui vẻ chuẩn bị hoá đơn cho Eli. "Anh muốn cậu ấy mặc luôn chứ, hay là thay ra rồi tôi gói lại cho hai người?"

"Cho tôi thay ra đi." Aesop không có cảm giác mình muốn mang nguyên bộ đồ nổi bật này ra đường. Tai với đuôi đủ để cứ đi ngang năm người thì bốn người quay lại nhìn cậu rồi, không cần thêm sự thu hút ánh mắt vào nữa đâu.

Cô gái gật đầu, Aesop lại thêm một lần chui vào trong chỗ thay quần áo, cởi ra thay lại đồ cũ nhanh hơn là thử bộ mới vài phần, cô nhân viên vui vẻ nhận quần áo từ tay cậu gấp gọn lại cẩn thận cho vào giỏ xách cho bọn họ. Eli quẹt thẻ trả tiền sau đó nhét thêm túi đồ mới vào đống hàng hoá mà anh thu gom hôm nay, còn thêm cả hai đôi giày mới cho Aesop và cả mấy thứ linh tinh cho chính Eli nữa, suy nghĩ một chút rồi quyết định chắc đây là đủ cho một buổi sáng. Mua sắm thật sự là một công việc hết sức mệt nhọc, thế quái nào Fiona với Emily và Martha có thể lôi kéo nhau đi hết gian hàng này tới cửa hiệu khác cả ngày dài không chán không mệt mãi mãi là một bí ẩn mà cả đời Eli cũng hiểu không nổi.

"Về nhà thôi," Eli mỉm cười khi Aesop tranh xách phụ anh tới phân nửa chỗ đồ, lại theo thói quen mới có mà đưa tay xoa đầu cậu. "Hay cậu muốn đi ăn gì đó không? Cũng trưa rồi."

"Tuỳ anh." Aesop luôn luôn để cho Eli quyết định trừ khi được hỏi chính xác ý kiến của cậu là gì. Thái độ ngoan ngoãn này cũng không làm anh thấy quá phiền, chỉ trừ việc anh thật sự muốn cậu nói lên chính kiến của mình nhiều hơn thay vì cứ để cho người khác quyết định như thế. Xét ra theo cảm nhận của Eli cậu cũng là đứa trẻ đủ khả năng tự lập tự quyết nhiều thứ, nếu không thì đã không đủ dũng cảm mà bỏ trốn khỏi nhà chủ nhân khi thậm chí còn hết sức mơ hồ về tương lai phía trước như thế, nên cái thói quen để cho người khác thích chọn gì thì chọn này hẳn là do được giáo dục quen mà thành, vẫn có thể sửa chữa thay đổi được.

"Thế thì đi ăn bánh crepe nhé. Tôi đang thèm đồ ngọt."

Eli giở điện thoại ra tìm kiếm quán ăn quanh đây rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Aesop gật đầu đồng ý với anh, trong một giây cái dáng vẻ trẻ con đáng yêu ấy làm anh thật sự muốn chìa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu dắt đi như một đứa nhóc, nhưng sau đó ngẫm đi ngẫm lại thấy thế lại giống một đôi tình nhân hơn, bèn quyết định chỉ đưa tay xoa đầu cậu thôi rồi bắt đầu dẫn đường.

...

Aesop vẫn thu hút ánh nhìn trong quán crepe, ngay cả khi cậu không trong một bộ đồ kiểu cách bắt mắt nào và đã cố gắng làm cho mình trông nhỏ bé vô hình nhất có thể. Eli tự nhủ nãy chưa đi mua cái mũ cho cậu che đi đôi tai có tính là thiếu sót không, nhưng còn cái đuôi xù bông kia muốn giấu cũng hơi khó, trừ khi mua nguyên cái áo măng tô hoặc áo thụng thật dài mà khoác lên người che kín từ đầu tới chân.

Nhưng nếu như vậy thì sẽ không ai để ý được trông cậu đáng yêu tới mức nào... À, cũng không sao, Eli nhận ra mình hoàn toàn không thấy phiền về điều đó, thậm chí còn có cảm giác hài lòng nếu như vẻ dễ thương kia chỉ có mình anh được chiêm ngưỡng mà thôi.

Quyết định rồi, anh sẽ kiếm cho cậu một cái áo choàng lớn để khoác mỗi khi ra đường sau này vậy, Aesop vốn không thích bị quan sát để ý quá nhiều nên chắc cũng sẽ không phản đối đâu.

"Anh trai, anh là một hybrid đúng không?" Đứa nhóc chừng bảy, tám tuổi với mái tóc vàng nhạt màu nắng sớm và đôi mắt xanh lá to tròn trong veo lại gần bàn bọn họ, giọng nó cao vút và thanh mảnh như tiếng chim sáo nghe khá vui tai.

"Con à, đừng tự tiện lại gần người khác và hỏi những câu như vậy chứ." Một người phụ nữ vội vã tiến lại gần với vẻ mặt lo âu, cô cười với hai người bọn họ với chút ái ngại hối lỗi. Trông cả người mẹ và đứa con đều không có vẻ ác ý gì, Aesop cân nhắc một chút rồi khẽ mỉm cười.

"Không sao đâu ạ. Và ừ, anh là một hybrid đó cậu bé."

"Tuyệt quá, em rất thích mấy người như anh đó," đôi mắt cậu nhóc sáng rực lên vẻ vui sướng. "Chị gái em cũng là hybrid đó, mà chị ấy có nét của loài german shepherd, dữ ơi là dữ. Em sờ đuôi anh được chứ?"

Aesop nhún vai rồi khẽ gật đầu. "Đừng giật mạnh nhé, nó sẽ làm anh đau."

"Dạ em không làm thế đâu. Sờ một chút thôi," thằng bé dứt khoát gật đầu, bàn tay nhỏ xíu chạm lên phần lông đuôi mềm mại liền làm nụ cười bừng sáng trên mặt nó. "Oa, đuôi anh mềm thật đấy!"

Gương mặt người phụ nữ vẫn còn chút ngần ngại, nhưng nụ cười và lời 'cảm ơn cậu nhiều' khe khẽ cô mấp máy trên môi làm Aesop cũng mỉm cười đáp lại. Thằng bé cũng rất ngoan, nói sờ một chút thì đúng là chỉ dám sờ một chút rồi cũng nuối tiếc rụt tay lại, cúi đầu cảm ơn và tạm biệt trước khi chạy vụt đi mất, bà mẹ lại tất tả theo sau đứa con hiếu động của mình.

Aesop hơi nghiêng đầu dõi theo với vẻ nhẹ nhõm, cậu tuy không ghét lần tiếp xúc vừa rồi nhưng người lạ vẫn cứ là người lạ, họ luôn làm cậu căng thẳng cho dù là tiếp cận với mục đích gì đi chăng nữa. Quay đầu lại nhìn Eli tìm kiếm chút quen thuộc trấn an lại thấy biểu cảm không vui lắm trên gương mặt anh làm nụ cười vụt tắt trên khoé môi Aesop, cậu lo lắng nhìn anh. "Eli, sao thế?"

"... Hả? À không, không có gì." Eli ngẩn ra một chút trước câu hỏi thăm rồi lắc đầu xua tay tỏ ý bỏ qua. Không rõ mình đã bày ra biểu cảm gì nhưng để cho cậu hỏi với vẻ mặt bối rối như thế hẳn là cũng không phải điều gì tích cực cho lắm, nhưng thẳng thắn nói ra anh rất không thích khi người khác động vào cậu như vậy thì thật sự có hơi kì quặc lúc này, khi cậu cũng đâu phải của riêng anh cơ chứ, mà Eli lại càng không có suy nghĩ coi cậu như một đồ vật sở hữu hay một con búp bê trưng trong tủ kính.

"Rõ ràng là có gì mà..." Aesop hơi bĩu môi phụng phịu, nhưng sau đó thở dài. "Nhưng nếu anh không muốn nói cũng không sao đâu. Chúng ta bắt đầu ăn nhé?"

Eli không thích dáng vẻ buồn bực của cậu, nhưng cũng vẫn đồng tình với chuyện ăn uống đổi chủ đề, liền nhún vai im lặng cho qua.

Sau đó thì bữa ăn trưa của bọn họ cũng trôi qua trong yên bình khi không có ai tới tiếp cận Aesop nữa, nhưng đấy là do lịch sự không làm phiền người khác khi đang ăn hay do ái ngại ánh mắt bắn xẹt xẹt tia lửa của anh chàng điển trai cùng bàn thì cũng không thể chắc chắn.

***

"William có xe nên sẽ qua đón chúng ta vào 6h hơn," Eli thông báo khi tay đang bận rộn trộn bột cho mẻ bánh nướng. "Cậu nhắm xong được chỗ bánh quy trước đó chứ?"

"Chỉ khoảng 5h là xong thôi, 6h vừa tầm nguội, ổn cả rồi," Aesop ngước mắt nhìn đồng hồ nhẩm tính rồi nhoẻn cười. "Ừm, là qua nhà cậu bạn tên Norton của anh, đúng chứ? Và ngủ lại đó luôn?"

"Ừ. Đó là nhà của Norton với anh trai cậu ấy luôn, anh ấy đi làm rồi nên cũng có chút điều kiện, căn hộ khá rộng và có hai phòng ngủ cho khách nên sẽ thoải mái." Eli nhún vai, lâu lâu có suy nghĩ làm con một đôi khi cũng thiệt thòi, nhưng cũng sẽ có những ưu điểm mà những người lớn lên và chung sống với anh chị em không biết được, nên ngẫm lại cũng công bằng cả thôi.

"Uhm," Aesop gật đầu, gương mặt cậu cũng không thể hiện ra biểu cảm gì đặc biệt để Eli có thể đoán xem rốt cuộc cậu nghĩ gì, nhưng hiện tại trông cậu vẫn khá bình tĩnh an ổn nên anh cho rằng mình không cần lo lắng quá nhiều. "Anh định giới thiệu tôi là gì với anh?"

... Ồ hình như cái này Eli chưa thực sự nghĩ tới. "Tôi không chắc lắm. Bạn? Em họ? Người quen? Tôi thấy sao cũng được, bọn họ sẽ không ai chú ý tới điều đó quá đâu."

"Họ sẽ nhận ra tôi là hybrid ngay thôi, tai với đuôi này không giấu được. Chúng ta trông cũng không giống nhau nữa."

"Chuyện đó thì không lo," trong danh sách bạn bè của Eli tuyệt nhiên không có lấy một cái tên là mang tư tưởng kì thị hybrid, vì người như thế không bao giờ Eli bắt chuyện với chứ đừng nói là kết bạn cùng. "Tôi cũng có bạn là hybrid nữa mà, mặc dù trong ba người hôm nay chúng ta gặp thì không có ai cả, nhưng bọn họ đều rất thoải mái, không ghét bỏ cũng không coi thường, tôi có thể đảm bảo điều đó."

Aesop gật đầu khẽ, có chút thả lỏng hơn một chút khi được chính miệng Eli nói ra xác nhận. "Chỗ bột ấy trộn vậy là được rồi đó, đưa tôi nào."

...

Tới gần năm giờ thì Eli cũng tháo bỏ tạp dề mà rửa tay sơ qua đi lấy quần áo tắm cho sạch chỗ bột bánh cùng màu thực phẩm dính tùm lum. Vốn dĩ cũng sẽ không tèm nhem tới độ đó nếu anh không nổi hứng nghịch ngợm giữa chừng mà đem màu bôi lên mặt Aesop, sau đó cậu thế mà cũng hưởng ứng đùa lại với anh khiến cuối cùng trong bếp có một thanh niên và con mèo khắp mặt mũi và cánh tay toàn màu vàng xanh đỏ nhem nhuốc, nhìn vào vừa buồn cười lại vừa muốn thở dài vì lộn xộn quá. Cũng may họ vẫn hoàn thành được chỗ bánh không hỏng mẻ nào và cũng không dây bẩn đánh đổ gì ra bếp, không dọn chắc cũng tốn kha khá thời gian.

"Tắm chung tiết kiệm nước không?" Eli trước khi đóng cửa phòng tắm lại thì vẫn ráng thò mặt ra cười nham nhở đùa một câu như vậy. Aesop trừng mắt lườm anh với bộ dạng mèo con đủ màu kia và dứ dứ nắm đấm đe doạ, nhưng trung thực mà nói cậu trông chỉ vừa buồn cười vừa đáng yêu mà thôi, chẳng có điểm nào khiến anh sợ được hết. "Được rồi, đùa chút thôi, tôi sẽ tắm nhanh còn nhường phòng cho cậu nữa."

Trong khi Eli bận rộn trong nhà tắm thì Aesop dọn dẹp chỗ bừa bộn mà bọn họ đã bày ra, thuận tiện chọn những mẻ bánh đã nguội đủ và hoàn thành trang trí để gói lại thành từng bọc nhỏ, còn rảnh rỗi thắt gút hình nơ cho xinh xắn. Ngắm nhìn thành quả của mình và Eli với vẻ hài lòng, cậu cuối cùng cũng đi chuẩn bị quần áo để còn tắm rửa cho sạch sẽ, nghe tiếng nước ào ào đã tắt là cũng đủ biết anh cũng vừa xong rồi, chắc chỉ phút nữa là cánh cửa kia sẽ mở ra thôi.

...

Một trong vài ấn tượng đầu tiên của Aesop với William là, ừm, anh ta nói nhiều thật sự. Tuy nhiên đây là kiểu mau mồm mau miệng của một người xã giao hoạt bát, cũng không tới độ đáng ghét gì cả, chỉ là người quen im lặng như Aesop có chút thích nghi không kịp với tốc độ thay đổi chủ đề của William mà thôi. Cũng may Eli thì đã sớm quá quen với cậu bạn này nên cũng phối hợp nhịp nhàng mà hoà vào cuộc hội thoại với anh ta không trật nhịp nào, Aesop chỉ việc ngồi im ngoan ngoãn ôm đống bánh ở ghế sau mà thôi, cũng không ai ép cậu phải nói hay tham gia trò chuyện.

William chạy xe cũng không tính là quá nhanh, tay lái khá vững và đường thì không ổ gà ổ voi hay lắt léo quẹo cua nhiều gì, dọc đường êm ả tới độ Aesop có chút buồn ngủ, cuối cùng cậu thật sự ngả đầu tựa vào một bên cửa mà thiếp đi. Anh chàng tóc quăn ý nhị tấp xe vào gần lề đường tạm dừng, nháy mắt với Eli. "Đổi chỗ xuống dưới cho em ấy dựa vào vai cậu đi, không lỡ xóc một cái va đầu vào cửa lại đau."

Eli dĩ nhiên đồng ý, mất chưa tới một phút để chuyển chỗ, nhẹ nhàng kéo Aesop qua cho cậu ngả vào vai anh mà không làm cậu thức giấc. "Ổn cả, cậu có thể đi tiếp rồi."

"Lúc giới thiệu cậu không hề nói nhóc ấy là một hybrid," William thuận miệng tiếp tục khi chân nhấn ga khởi động. "Lại còn là một nhóc loài mèo hiếm có, và còn cực kì dễ thương nữa chứ."

"Ừm," Eli hơi khẽ mỉm cười khi quay sang nhìn cậu trai vẫn ngủ ngon lành kế bên mình, ôn nhu đưa tay vuốt tóc cậu. "Tôi thấy đó cũng không phải trọng điểm."

"Dĩ nhiên, vì bọn tôi cũng sẽ không ai quá quan tâm tới chuyện đó, nhưng một hai câu thông báo trước sẽ bớt bất ngờ hơn. Cậu biết Norton và Fiona đều thuộc hội cuồng mèo đấy chứ? Dám cá hai người bọn họ mà gặp nhóc này sẽ bám không rời luôn, tới tôi vốn thích chó hơn mà nhìn tai với đuôi cậu ta còn muốn sờ thử mà."

"Mềm và êm ái lắm luôn đó."

Eli nhếch miệng cười ranh mãnh khi đưa tay cầm lấy đuôi của Aesop vuốt ve. William dĩ nhiên nhìn thấy cả qua gương chiếu hậu, cũng bật cười lắc đầu tỏ vẻ chịu thua. "Cậu xấu tính quá đấy."

"Chúng ta là bạn thân mà, cũng chia sẻ tí tính cách giống nhau mới chơi chung được đi."

"Không, tôi thì nghĩ là năng lực chọn bạn của tôi quả thật có vấn đề rồi."

Hai người bọn họ cứ thế trao đổi mấy câu châm chọc không chút ác ý quá quắt nào suốt dọc đường còn lại, thi thoảng lại cùng cười rộ lên vì những lời bông đùa hài hước, mãi cho tới khi William kéo xịch cần số và chạy chậm hẳn lại để vào bãi đỗ xe nhà Norton thì Aesop mới bắt đầu tỉnh dậy.

"Tỉnh ngủ chưa? Tới nơi rồi." Eli bật cười khẽ nhéo bên má cậu trai tóc xám.

"A..." Thanh âm khi ngái ngủ của Aesop luôn có một bậc trầm thấp hơn bình thường, còn có chút khàn khàn đặc trưng. Giọng cậu bình thường đã êm tai dễ nghe rồi, nhưng chất giọng này quả thật nếu thủ thỉ vào tai sẽ khiến Eli thực sự rùng mình run rẩy, vì nó dẫn dụ tới khó cưỡng. Thật may cậu tỉnh cũng khá nhanh, chứ Eli không nghĩ mình sẽ ngồi im nghe cậu nói quá ba câu với cái giọng đó mà vẫn thấy hoàn toàn bình thường cho được. "Tới rồi...?"

"Ừ, chúng ta tới rồi, công chúa ngủ trong rừng," William cũng xen miệng đùa một câu, đã sớm tháo dây an toàn xuống xe mở cửa cho cả hai người kia đầy lịch sự. "Ra ngoài nào. Có cần tôi cầm giúp cái gì không?"

"Không cần đâu," Aesop lắc đầu từ chối, giỏ bánh cũng nhẹ, cậu hoàn toàn tự cầm được. "Cảm ơn anh."

"Không có gì." William nhún vai đứng tránh sang một bên nhường đường, vừa vặn lúc Norton đóng xong cổng cũng bước tới mỉm cười chào bọn họ.

"William, Eli," vẫy tay hai cái cùng gọi tên coi như xong xuôi bước chào hỏi, Norton quay qua nhìn tới Aesop, đồng tử lập tức giãn to gấp rưỡi. "Eli!! Cậu không hề bảo tôi em ấy là một hybrid, còn là lai mèo nữa!!"

Eli vẫn là nhún vai bàng quan. "Tôi thấy không quan trọng."

"Cậu cái thằng dở hơi này!" Norton trừng mắt kéo thằng bạn qua táng một cái vào đầu dù không dùng chút lực thực sự nào. "Dĩ nhiên nó rất quan trọng! Cậu thừa biết tôi thích mèo tới thế nào cơ mà!"

"Biết nên mới không nói đó," Eli huých khuỷu tay vào mạng sườn cậu ta đáp trả, sau đó nhìn quanh. "Naib tới chưa?"

"Đã sớm có mặt từ 5h hơn rồi, chúng tôi mới làm ván game vừa xong kia," Norton bật cười, cũng không đánh lại Eli nữa mà bắt đầu mon men quay qua chỗ Aesop làm quen. "Chào em, tên anh là Norton Campbell. Em tên là gì?"

"Aesop. Cứ gọi em là Aesop."

Norton đem lại cho cậu trai tóc xám cảm giác tương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net