Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đã bắt đầu chập choạng tối, trong sân, những ánh đèn màu được bật lên làm xua tan đi sự âm u của màn đêm. Bên ngoài, cổng ra vào ở hai phía cũng đã bắt đầu mở để chào đón những vị khách đầu tiên, sân khấu cuối cùng cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, tất cả mọi người đều mau chóng di chuyển vào phòng để chuẩn bị phục trang của mình. Theo như kế hoạch, tiết mục của tôi sẽ được diễn ra sau 8 tiết mục nữa, nên tôi được đề nghị vào phòng makeup trước. Bước vào bên trong, tôi đảo mắt nhìn một lượt, phòng có hơn 20 người bao gồm các anh chị stylist, nhân viên make up và các bạn nghệ sĩ khác, một số bạn thì đang được tô son, kẻ mắt, số khác thì đang đứng kiểm tra lại trang phục của mình, ai ai cũng trông tất bật cả. Tôi được một chị nhân viên nắm tay kéo xuống ngồi vào ghế, chị bắt đầu trang điểm cho tôi, tay chị thoăn thoắt trông chuyên nghiệp lắm. Thông qua tấm gương to lớn trước mặt, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình trong đó, nó mang một sự lạ lẫm, khác xa với mọi ngày, mặc dù có chút không quen nhưng tôi rất thích, vì bình thường mỗi khi đi diễn tôi toàn tự tay trang điểm cho mình, do cũng không được giỏi trong khoản này cho lắm nên trên mặt tôi lúc nào cũng vậy, không lem chỗ này thì cũng lấm chỗ kia, cứ nghuệch ngoạc thế nào í. Hôm nay thì được chuyên viên trang điểm cho nên nhìn tôi rõ ràng là khác hẳn, bây giờ mới ra dáng ca sĩ thực sự, sau khi trang điểm xong thì lại có một hair stylist khác đến làm tóc cho tôi, các anh chị nhân viên cứ thế xoay vòng hết lượt này đến lượt khác nên không khí trong phòng nhộn nhịp lắm, người người qua lại như mắc cửi. Tóc tôi được bảo sẽ uốn nhẹ phần đuôi rồi thả dài xuống ngang lưng, tôi còn được anh hair stylist tặng cho thêm một chiếc kẹp nhỏ trắng, bên trên phủ kim tuyến lấp lánh, anh nói rằng nó sẽ rất phù hợp với hai màn trình diễn của tôi ngày hôm nay, anh còn chúc tôi may mắn nữa. Nhận chiếc kẹp từ anh, tôi mỉm cười cảm ơn rồi cúi chào anh rời đi sang phòng phục trang. Bỗng nhiên từ đâu có một tiếng gọi hoảng hốt vọng đến từ xa

"Anna ! Anna !"

Tôi giật mình bởi tiếng gọi lớn ấy, vội quay người lại, cách tôi hai bước chân, một anh nhân viên đeo cặp mắt kính dày cộm đang khom người thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm, trông khá gấp gáp. Tôi nhanh chóng đỡ lấy anh, nhẹ nhàng trấn an

"Có chuyện gì thế anh ? Từ từ rồi nói, đừng vội..."

"Khô...không hay rồi... Phần tiết mục của em đã sắp tới mà bây giờ mọi người bên khu kĩ thuật vừa mới báo cho anh biết là dụng cụ trình diễn của em bị lỗi, anh cũng không rõ lắm nữa. Họ bảo là người chỉnh sửa đi đâu mất rồi, em có thể qua bên đó cùng với anh xem như thế nào được không ?"

Nghe anh nói, tôi còn chẳng kịp suy nghĩ nữa, vội vàng gấp rút đáp lại

"Vâng, được ạ, mình mau đi thôi"

Chúng tôi tức tốc chạy sang khu hậu kỳ sân khấu, đi đến chỗ bàn nâng hồi ban sáng - nơi mà bộ trống thân quen của tôi được đặt ở đó. Chạy đến nơi, bây giờ có khoảng 3 4 người đang đứng xung quanh, trên tay họ cầm đèn pin, vừa soi vừa chỉ chỉ chỏ chỏ nói gì đó. Tôi đi đến, nhẹ nhàng gõ vào vai một người đang đứng gần trầm ngâm, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt

"Xin lỗi đã làm phiền, có chuyện gì xảy ra với dụng cụ trình diễn của tôi vậy ?"

Người này quay qua nhìn thấy tôi, liền kéo tôi vào gần bộ trống, tặc lưỡi lắc đầu, vẻ mặt cũng không mấy tốt lành gì

"Cô vào xem thử này, mặt trống bị làm sao ấy, âm thanh có vẻ không được như lúc đầu nữa, nghe cứ lệch lạc làm sao... Còn cặp dùi thì tự nhiên biến đi đâu mất, chúng tôi lục tung khắp cả chỗ này rồi, không thấy đâu cả"

"Mọi người có chắc đã tìm kĩ chưa vậy ạ ? Không lý nào như thế được..."

Tôi bắt đầu phát hoảng, giọng nói nghe mất bình tĩnh đi rất nhiều

"Không được, không thể tự nhiên biến mất được, nó chắc chắn chỉ nằm trong căn phòng này thôi, mọi người giúp tôi thử tìm lại một lần nữa đi ạ"

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh mình, đầu thì cuống cuồng quay ngang quay dọc, các nhân viên trong phòng nghe vậy nên họ cũng tỏa ra tìm kiếm, lục lọi hết góc này đến góc kia. Tôi bước lại gần thùng trống nhìn kĩ, mặt trống bị trũng xuống đến mức không thể tạo âm thanh được nữa, cái nào cũng như cái nấy, trông kì quặc lắm. Quái lạ, là chuyện gì đang xảy ra thế ?

"Ơ... Anh...Sao lại vào đây ?"

Chanyeol bất ngờ xuất hiện với dáng vẻ vội vã, trên trán anh ướt đẫm mồ hôi, anh nói, hơi thở gấp gáp như anh nhân viên lúc nãy, trên tay cầm một cặp dùi trống chìa ra ngay trước mặt tôi

"Anh đoán là em đang cần cái này"

Tôi ngớ người, cứ đứng trố mắt ra nhìn anh ngạc nhiên, không nói được gì cả. Chanyeol dúi cặp dùi vào tay tôi, sau đó bước lách qua tôi tiến thẳng về những nhân viên đang loay hoay, lịch sự lên tiếng nhưng cũng không kém phần đáng sợ

"Xin lỗi cho tôi hỏi, người phụ trách khu này đang ở đâu vậy ?"

"Chúng... Chúng tôi không biết !"

"Sao lại không biết ? Họ phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này !"

Anh khẽ nhíu mày, xung quanh liền toát ra một luồng băng khí âm u khó chịu, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, đến độ mà các anh nhân viên ở đây ai ai cũng tái xanh mặt mày, một người trong số đó lắp bắp trả lời

"Chúng tôi không biết nữa, anh... anh ta mới lúc nãy cũng còn lãng vãng quanh đây... Giờ thì không... không thấy đâu nữa"

Chanyeol thở dài thườn thượt, đôi mắt cứng rắn của anh vẫn nhìn chằm chằm vào đám người họ, được vài ba giây, anh lạnh lùng đáp

"Tôi sẽ báo chuyện này lên với chủ tịch, các anh bây giờ mau chóng đi kiểm tra các khâu khác đi, đừng để bị mắc lỗi như thế này nữa. Chuyện ở đây để tôi giải quyết"

Khi nghe đến hai từ " chủ tịch",  những người ở đây liền được một trận hù dọa đến phát khóc, mặt cắt không còn một giọt máu. Hầu như ở đây ai cũng sợ chủ tịch cả, điệu bộ của họ cũng ảnh hưởng không ít đến tôi, trong lòng cứ run run khó tả

"Xin cậu, đừng báo với chủ tịch... Chúng tôi khó khăn lắm mới có thể xin được việc ở đây, cậu đừng báo với chủ tịch có được không ?"

Chanyeol nghe vậy liền cười hắt ra một tiếng, anh vỗ vai một cậu thanh niên đang đứng cúi gằm mặt xuống vì sợ, nhẹ nhàng trả lời

"Không sao, mọi người yên tâm đi. Đây không phải lỗi của mọi người, tôi chỉ nói đúng người đúng tội, nên cũng đừng lo lắng quá"

"Cảm ơn cậu, chúng tôi cảm ơn cậu nhiều lắm"

Nói rồi họ luống cuống chạy ra bên ngoài, để mình tôi và anh ở lại trong phòng. Chanyeol tiến lại gần bộ trống, bàn tay anh đặt lên mặt trống, nhấn nhấn nhẹ. Được một lúc sau, anh quay sang nhìn tôi, tay ngoắc ngoắc ra hiệu bảo tôi lại gần một chút

"Em nhìn này, khoá trống bị lỏng, chỉ cần vặn chặt lại là nó sẽ trở lại như bình thường thôi. Nhưng đợi một chút, để anh xem lại cho"

Anh nói, rồi trở lại tập trung vào công việc, các ngón tay vặn vặn chỉnh chỉnh khoá trống rất cẩn thận hết cái này đến cái khác. Được một lúc, Chanyeol quay sang bảo tôi đưa cặp dùi ban nãy, anh đứng lên ngồi vào ghế, từ từ nhịp nhịp vào hi-hat rồi bắt đầu gõ liên hoàn vào các mặt trống khác khiến chúng tạo ra những thứ âm thanh mạnh mẽ, từng đợt từng đợt hoà quyện với nhau thật sống động. Tôi bỗng dưng đờ dẫn ra luôn, dù biết đây chỉ là anh đang kiểm tra lại âm thanh thôi nhưng bản thân cảm thấy khâm phục thực sự, làm sao Chanyeol có thể giỏi được hết tất cả các loại nhạc cụ như vậy chứ. Tôi cứ thế mải miết nhìn cho đến khi anh dừng lại

"Anh thấy có vẻ ổn rồi đó, em không cần phải lo nữa đâu"

"Vâng, em cảm ơn anh nhiều, sao mà may thế ! Lại gặp được anh đúng lúc quá"

"Em nghĩ là may thật sao ?"

"Thế không may chứ là gì ạ ? Nếu không gặp anh vào đúng lúc, chắc có lẽ em phải hủy cả buổi biểu diễn"

"Ừ, thì may, sao cũng được, em mau chóng đi thay trang phục đi, tới giờ rồi đấy, nhớ phải làm cho tốt vào"

"Em biết rồi, em cảm ơn anh nhiều lắm..."

Tôi cười tíu mắt, miệng cứ luyên thuyên nói mà chẳng để ý anh đã tiến lại sát gần mình từ lúc nào. Tôi giật mình, theo phản xạ mà giật lùi lại. Chanyeol thấy tôi càng bước lùi về phía sau, anh càng được nước lấn tới, ép tôi vào đường cùng. Một tay anh ôm lấy eo tôi, tay kia chống nhẹ lên tường, nếu bây giờ để người ngoài nhìn vào, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang thực hiện cảnh quay tình cảm cho một bộ drama hay short film nào đó. Tôi ngại ngùng, hai má cứ thế ửng đỏ lên, nhưng mắt chẳng thể rời anh, từng đường nét quyến rũ trên gương mặt ấy như đang thu hút lấy sự chú ý của tôi thật mãnh liệt

"Sao cứ cảm ơn anh hoài thế, anh không muốn nhận lời nói không đâu"

Anh nói, rồi từ từ áp sát trán vào trán tôi, cảm giác như thời gian lúc đó như ngừng lại vậy. Bây giờ, mặt đối mặt, mắt đối mắt, tôi chẳng thể xoay chuyển đi đâu được nữa, cả người thì bị anh ghì chặt lại, tim cũng đập to thành tiếng luôn, chẳng biết mình phải xử sự thế nào mới đúng nữa, thứ nhất là vì ngại, thứ hai là vì sợ, thực sự chuyện này không nên để người khác nhìn thấy, thế là hai mắt tôi cũng nhắm chặt vào, mặc kệ, rồi chuyện gì đến nó sẽ đến

"Thông báo, đã đến giờ tập trung, các vị nghệ sĩ vui lòng trở về phòng phục trang để chuẩn bị cho buổi biểu diễn"

" Chậc !"

Tiếng thông báo từ chiếc loa phát thanh vang lên inh ỏi trong phòng, phá tan đi bầu không khí lãng mạn còn chưa kịp chớm nở, Chanyeol hơi bất ngờ, nới lỏng vòng tay. Nhân cơ hội này, tôi nhanh chóng chuồn lẹ ra khỏi người anh, cả hai bây giờ đứng cách xa nhau cả thước

"Em phải đi rồi, hẹn anh khi khác vậy"

"Ừ, vậy em mau đi đi, đừng có sợ, cố gắng lên !"

Anh cười, nhưng gương mặt lại bày ra vẻ tiếc nuối, tôi cũng mỉm cười gượng gạo, vì trong lòng vẫn còn cứ nao nao chuyện khi nãy, hai tay vẫy vẫy chào loạn xạ

"Vâng em biết rồi, lát nữa gặp nhau trên sân khấu nhé, tạm biệt"

Thấy tay chân tôi cứ quơ quào như thế, Chanyeol phì cười, bước lại gần tôi mấy bước, miệng vẫn giữ nét ma mãnh

"Mà em nói hẹn anh khi khác ? Khi nào thế ? Anh chưa rõ"

"Em..."

Tôi xấu hổ, không biết phải trả lời làm sao luôn, cứ ấp a ấp úng như bị dở ấy, do hồi nãy trả lời mà chẳng chịu suy nghĩ nên giờ bị anh bắt bẻ rồi, khó chịu thật. Chanyeol thì được một trận cười sảng khoái, thấy tôi bối rối như vậy nên anh cũng không chọc nữa, nén cười mà bảo

"Thôi thôi, anh không giỡn nữa, mau đi đi ! Chà, giờ mới để ý, người yêu anh dễ trêu thật nhỉ  !"

———————————————————————

Xin lỗi mọi người vì bây giờ mình mới ra chap mới  😭😭😭

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cảm ơn bạn đã theo dõi. Bình luận ở bên dưới để đóng góp ý kiến của bạn và hãy vote nếu bạn thích nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net