Chap 46
Chap 46 : WE BELONG TOGETHER
Sau khi diễn xong xuôi, chúng tôi quyết định sẽ ghé
qua đập phá cửa hàng đồ nướng của gia đình nhà
Knott ở gần phía đường Kaset - Nawamin. Bọn tôi
tới đây thường xuyên đến nỗi bố nó đã không còn
cảm thấy phiền bởi những tiếng ồn mà cả lũ suốt
ngày gây ra nữa. Bác ấy còn nói rất thích có nhiều
đứa trẻ đến cửa hàng mình như thế này, bởi nó
mang lại một không khí vô cùng sôi nổi.
" Nàyyy ! Thằng bỏ mẹ nào vứt thịt bò vào vỉ nướng
đấy ?! Ra đây ông đá cho một trận mau lên !" Poom,
người đã im lặng được nửa tiếng đồng hồ rồi, rống
lên khi phát hiện ra một miếng thịt màu đỏ đang
nghênh ngang nằm trên vỉ nướng. Lại còn sau khi
chúng tôi nhất loạt đồng ý chế độ ăn " không thịt
bò" nữa chứ. Mồm nó to đến mức tôi bắt đầu cảm
thấy lưỡng lự. Và đương nhiên, làm ra mấy cái thứ
kinh khủng như thế này, thì chỉ có một thằng, không
ai khác ngoài...
" Gì ? Có phải thịt bò đâu." Đây rồi, thằng vừa mở
mồm đã tự tố giác chính mình. Tôi liếc, thấy Om
đang dùng miệng để ngậm đôi đũa của mình. Rồi nó
từ từ gắp cái miếng là Poom cho là "thịt bò" đó lên
và để lủng liểng trước mặt cái thằng vừa gào mồm
lên kia.
" Nhìn xem. Này là giống... rau bina." Thằng dở !
Tao chưa thấy thằng nào mặt dày không biết xấu hổ
như mày luôn. Đầu của Om lập tức biến thành cái
thùng rác khi mọi người đồng loạt ném giấy ăn về
phía nó. Chết mẹ mày đi. Tao nói chân thành từ sâu
thẳm trái tim mình đấy.
Poom và Om cứ như vậy ngồi tranh luận với nhau
xem kia rốt cuộc là thịt bò hay rau bina ( nó vẫn còn
có gan để cãi nữa cơ đấy ?). Cuối cùng thì Poom
cũng thắng khi nó rống lên gọi phục vụ tới đổi vỉ
nướng như thể đó là cái chuyện khẩn cấp nhất trên
đời vậy.
Chúng tôi vừa cười như điên như dại, vừa gắp đống
thịt lợn, thịt bò, thịt xông khói rồi một đống thứ
lằng nhằng khác ra khỏi vỉ nướng để chờ đổi cái
khác. Trong lúc đó, cả lũ đành chạy sang vỉ nướng
bên cạnh để ăn nhờ. Có rất nhiều các thành viên đi
ăn nên chúng tôi phải ghép ba bàn lại với nhau,
cùng với ba bếp nướng. Chúng tôi có thể đi vòng
vòng quanh và ăn mỗi thứ một chút.
" Đây, thịt lợn nữa này." Tôi suýt quên không nói là
kể từ lúc đặt mông xuống bàn ăn thì tôi gần như đã
chẳng phải ngẩng mặt lên khỏi đĩa của mình. Cũng
chẳng phải nướng bất cứ thứ gì luôn. Việc nướng,
kiểm tra xem đồ ăn đã chín chưa, rồi gắp cho tôi
suốt từ nãy đều do một tay Pun Phumitat, tên Thư ký
Hội học sinh không được mời nhưng vẫn bám đít
theo đến nhà hàng ( bởi vì từ sớm hôm nay cậu ta
đã bám đít theo CLB rồi mà có được ai mời đâu ),
làm. Dự là giờ cậu ấy đã kiêm luôn cả chức Thư ký
của Chủ tịch CLB Âm nhạc rồi, vì cứ mải mê bám lấy
tôi suốt cả buổi thôi.
Ý tôi là, nếu mà cậu ấy năng lực nhai cả nuốt thức
ăn hộ tôi được thì chắc cũng đã làm nốt luôn rồi.
" Nè, cậu cũng phải ăn đi chứ. Không đói hả ?" Tôi
vội vàng gắp lại mấy miếng thịt gà vào chiếc đĩa vẫn
trống trơn của Pun, trong khi của tôi thì đầy áp các
thứ nào nấm, rồi thịt gà lợn vịt. ( À thật ra thì không
có vịt đâu. Tôi nói vậy cho nó vần thôi, haha.)
Tuy vậy, Pun cũng chỉ đơn giản mỉm cười rồi lại tiếp
tục gắp cho tôi mấy miếng thịt nướng nữa. Ưghhh,
cậu đang tính gây chuyện với tôi phải không ?!
Thôi dù sao thì, cậu ấy muốn làm gì thì làm. Vậy
cũng đỡ, mình sẽ chẳng phải làm gì cả, trở thành
người tàn tật luôn. Dù vậy, việc đầy đĩa thức ăn như
vậy cũng vẫn còn may chán, bởi vì thằng New đang
bắt đầu bày trò phá phách xung quanh một cách khó
hiểu rồi. ( Tôi thực sự không thể lí giải nổi mấy trò
đó nghĩa là sao nữa, bởi vì chúng quá phức tạp, cũng
không phải những thứ mà người trẻ tuổi nên lấy ra
để làm gương.) May là thằng Heng nó đã kịp lẩn
trốn khỏi cái của nợ nghiệt ngã đấy ngay lúc nhân
viên thay vỉ nướng mới rồi đấy. Nếu không, kiểu gì
cũng bị thằng New bắt ăn mấy thứ đồ ăn kinh dị cho
chính tay nó chế biến. Tôi đang ngồi ngay cạnh cái
bếp nướng nên đã ngồi dịch ra để chừa lại ít chỗ
( thêm nữa, tôi cũng không muốn bị dính chưởng ).
Nhưng có vẻ ở đây có một thằng muốn bị ăn đòn
rồi.
" Em mà có được một chị gái như chị thì thật tốt. Chị
có muốn nhận nuôi một thằng em học cấp 3
không ?" Heh heh. Không cần tôi nói thì các bạn
cũng biết cái thằng vừa thốt ra mấy lời đó đã ngà
ngà say rồi, phải không ? Không có thằng biết điều
và tỉnh táo nào lại dám nói mấy lời như vậy với một
người đang cầm trên tay cái bếp lò đang cháy rừng
rực cả.
Cô chị gái mới của Per điệu đà cười, tay thì di di cái
bếp trông vô cùng đáng sợ, gần như muốn ném cả
cái bếp vào mặt thằng bé. May cho nó, là cô gái ấy
còn biết đến câu " Đừng bao giờ quan tâm đến kẻ
điên và tên say rượu" nên nó mới tránh được một
kiếp, và quay trở lại với mấy miếng thịt nướng cùng
hớp bia đấy. ( Mà nói thật chứ, đám bạn của tôi
thằng nào chả điên với say hết cả rồi.)
Đúng rồi đấy, không cần đến Film thì chúng tôi
cũng đã gọi cả thùng bia ra uống rồi. Nó ngồi khen
chị rót bia của quán nhà Knott xinh ( Knott cũng
nhân cơ hội đó bắt đầu khoe khoang về việc nó đã
tự tay chọn được chị ấy ra sao ). Và bởi vì chị rót bia
đó cứ liên tục rót cho chúng nó hết cốc này tới cốc
khác ( tối nay tôi không uống vì không có tâm trạng,
Pun cũng quyết định không uống theo ), chúng nó
giờ đứa nào đứa nấy đã bắt đầu say. Thậm chí
chúng nó còn xếp thành hàng trên sân khấu hát
nhạc dân ca với nhau nữa. Nhưng rồi thay vì dân
ca, sân khấu bắt đầu chuyển sang...
" Ánh trăng đã không còn dõi theo nữa, không còn
dõi theo nữa
Mà kể cả có không dõi theo, anh cũng không cho
phép."
Um, ... có bác nào, anh chị nào, giải thích được cái
cảnh tượng kinh hoàng và rùng rợn đang diễn ra
ngay trước mặt em dùm em cái được không ?
Không thể nào mà thằng Om và Film lại đang hát bài
" Nụ hôn táo bạo dưới ánh trăng" được, phải
không ?!
Pun và tôi, hai người đang tỉnh táo 100%, không còn
biết làm gì khác ngoài lấy tay che mặt rồi lẩm bẩm
đây chỉ là một giấc mơ, và mình sẽ quên nó ngay lập
tức khi tỉnh dậy. Tôi chắc chắn là mình có thể quên
được chúng. Ai đó làm ơn kéo tôi ra khỏi đâ-!
" Thứ anh sợ không phải là những buổi sáng
Mà anh chỉ rằng chúng sẽ không tới
Nên dù cho nó có tới sớm thế nào
Anh cũng chịu được."
Cám ơn Chúa ! Điện thoại của con đang rung lên
trong túi quần rồi ! Tôi vội vàng, và có chút hơi đột
ngột, lấy nó ra. Pun nhìn tôi, với đôi đũa trên tay.
Bingo ! Là Yuri !
Cuộc gọi của cô ấy đúng là cứu rỗi cuộc đời tôi mà.
Tôi không muốn tiếp tục nhìn cái thảm cảnh lố bịch
đang diễn ra trước mắt mình nữa. Thằng Mum thì
liên tục nháy máy ảnh khi nhìn thấy Film hôn má
Om. ( Ọe!) Vậy khi chúng nó nhìn lại những tấm ảnh
này lúc tỉnh táo rồi...
Mình sẽ nói là lúc đấy bận nghe điện thoại nên
không nhìn thấy gì hết. Heh heh heh.
" Alo ?"
" No, cậu đang ở đâu thế ? Ồn quá." Yuri kêu lên
bằng giọng nói vui vẻ của mình, như thể muốn át đi
tiếng ồn đang bao quanh lấy tôi lúc này. Tôi đành di
chuyển ra phía ngoài vườn để có thể tránh khỏi sự ô
nhiễm tiếng ồn này càng xa càng tốt ( vì hiện tại thì
thằng Per đang song ca với bố của Knott, và bài hát
thật sự là thảm họa.)
" Quán thịt nướng. Cậu về nhà chưa ?"
" Tớ về được mấy thể kỷ rồi. Về nhà rồi tớ còn ăn
cơm rồi, rửa bát rồi, tắm rồi, thay quần áo ngủ rồi,
lên MSN rồi và cũng chuẩn bị đi ngủ rồi đây." Wow,
trả lời chi tiết ghê. Tôi khẽ cười một mình, rồi trêu
chọc cô ấy.
" Ồ, thì ra là cậu sắp ngủ. Vậy sao còn gọi cho tớ làm
gì ?" Dù biết rằng cô ấy sẽ giận mình cho mà xem.
" Bởi vì ! Hôm nay cậu sang trường tớ mà chúng ta
chỉ nói với nhau vẻn vẹn có 10 từ ! Nên nếu cậu
nghĩ mình có thể đuổi tớ đi bắt tớ ngủ thì cứ nằm
mơ đi !" Cô ấy có vẻ nghiêm túc, heh heh heh. Tôi
cười hì hì trước quyết định của Yuri, rồi ngồi xuống
một hòn đó lớn gần đó để có thể nói chuyện với cô
ấy một cách đàng hoàng. Coi như đây là một cách
tiêu thực đi, vì bụng tôi đang no lắm rồi.
Chúng tôi tiếp tục với một vài câu chuyện nhỏ, rồi
bàn về sự kiện diễn ra ở trường hôm nay. Yuri đang
tiết lộ về chuyện các thành viên CLB trường cô ấy đã
chết mê chết mệt mấy đứa trong ban nhạc của tôi
đến mức nào, sau buổi biểu diễn năm ngoái. Đó là lí
do vì sao họ đã đấu tranh bằng được để nhóm tôi có
thể sang diễn một lần nữa. Nghĩ lại cũng thấy buồn
cười, vì rằng năm ngoái chúng tôi gần như là một
đám lộn xộn với nhau. Kiểu dạng là, nhóm không
chuyên nghiệp chút nào, chỉ như làm trò cười thôi
ấy. Thật sự tôi không thể tin được là các thành viên
trong CLB Âm nhạc bên đó lại không nhận ra được
việc Om và New chơi sai hoàn toàn các nốt. Tôi lúc
đó còn không thể hát theo nữa ấy chứ.
Dù sao thì, lúc đó chúng tôi cũng đã không thể xử lí
được. ( Tôi nghĩ vậy.)
Tôi ngồi lắng nghe Yuri kể chuyện rồi cười theo.
Ngay khi tôi gần như quên mất thời gian, thì một
bàn tay nặng trịch chạm vào vai tôi từ phía đằng
sau. " Pun ?" Tôi kêu lên tên của con người đang
đứng trước mặt mình lúc này. Chủ nhân của cái tên
vừa được nhắc đến đó ngồi lên tảng đá với một đĩa
đầy thức ăn trên tay.
" Muốn ăn thêm không ?" Pun hỏi, nhưng tiếng
không lớn lắm ( đặc biệt là khi so sánh với tiếng
thằng Per đang gào rú vào micro bên trong kia )
nhưng có vẻ là Yuri vẫn nghe được.
" Pun cũng đang ở đấy hả...?" Cô ấy nhẹ giọng hỏi
tôi từ đầu dây bên kia. Tôi đã nghi ngờ điều này rất
nhiều lần rồi. Tôi biết là Yuri vẫn có chút không
thích khi nghĩ đến việc Pun là người chia tay với
Aim. ( Ngày đầu tiên khi hai người họ chia tay, tôi
đã phải nghe Yuri càm ràm bên tai suốt cả buổi đến
mức tai muốn điếc luôn. Cô ấy một mực cho rằng
Pun là người có lỗi khi bỏ Aim trước.) Nhưng chỉ hai
ngày sau là Aim đã hẹn hò với một anh chàng khác,
điều đó khiến Yuri không còn bàn luận gì thêm về
vấn đề đó nữa. Tôi không chắc là cô ấy đã biết được
bao nhiêu, nhưng chắc là cô ấy sẽ thôi không còn đổ
lỗi của Pun như ngày trước nữa. Nhưng, có lẽ Yuri
sẽ thấy khó xử khi nói chuyện với cậu ấy, và tôi
cũng thông cảm cho thôi, vì dù sao cũng phải có
chút ấn tượng còn sót lại mà.
" Ừ, mấy người đến giúp đỡ đều ở đây cả." Tôi đáp,
nhướn nhướn mày khi Pun đẩy đĩa thức ăn đầy
những thịt lợn, bánh gạo rồi cả mỳ thực vật về phía
tôi. Yuri trả lời có tí ấp úng.
" Chuyển lời chào tới cậu ấy giúp tớ."
" Yuri bảo chào cậu." Tôi đóng vai trò người truyền
tin, và chuyển lời tới Pun y như được ra lệnh. Pun
hơi giật mình, nhưng rồi liền nhìn tôi cười hài lòng.
" Nè. Cậu vẫn còn thức hả, Yuri ?" Ấy, giờ cậu đang
bắt chuyện với cô ấy sao ? Tôi chờ cô ấy trả lời, tiện
thể liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm rồi. " Tớ
đang định nói chuyện với No đến khi nào ngủ quên
thì thôi ! Hehe !" Ôi giời vậy thì lại tuyệt quá !
Tôi quay qua chuyển lời với Pun, cậu ấy liền cười rồi
dọa cô ấy rằng nếu ngủ muộn như vậy thì sẽ biến
thành gấu trúc với đôi mắt thâm sì luôn đó. Cậu ấy
còn đế thêm vào, rằng da sẽ bị lão hóa và nhăn
nheo nhanh nữa. Haiz, cậu ta đã nói ra tất cả những
thứ không nên nói với phụ nữ rồi ! Đúng như mong
đợi, Yuri liền hét um lên ( vì không một phụ nữ nào
muốn bị nhắc đến cái định mệnh nghiệt ngã ấy cả ).
Cô ấy cãi lại rằng còn có kem dưỡng da để khắc
phục điều đó. Nhưng Pun cũng không vừa, cậu ấy
nói kem dưỡng da đó đều là làm từ bàng quang của
cá voi đã chết. Yuri lại tiếp tục làm ầm ĩ lên ở bên
kia đầu dây. Cuối cùng, tôi ném điện thoại cho Pun
để họ đi mà đấu võ mồm với nhau ( thay vì chuyển
qua chuyển lại lời qua tôi ). Dù vậy, tôi vẫn có thể
nghe được tiếng Yuri ré lên khi bị Pun trêu chọc.
Yuri cũng chẳng em gái cậu, sao cứ trêu cô ấy hoài
vậy ?
Nhìn hai người trêu chòng và cười đùa với nhau như
vậy cũng khiến tôi khuây khỏa chút nào. Hi vọng là
Yuri không còn nghĩ quá xấu về Pun nữa. Tôi yêu cả
hai người họ, nên nếu mối quan hệ của hai người
không tốt đẹp chỉ vì những điều tồi tệ đã xảy ra kia,
tôi sẽ cảm thấy khó chịu.
Pun cười và trò chuyện với Yuri một hồi, rồi trả
điện thoại lại cho tôi. Rồi tôi lại phải nghe Yuri lải
nhà lải nhải về việc cô ấy không hề biết được rằng
hóa ra Pun lại là người như vậy đấy ( giờ thì biết rồi
đấy, cậu ta rõ là cái đồ tệ nhất trong các loại tệ mà ).
Giọng điệu Yuri nói có chút vênh váo và vui vẻ hơn
khi nhắc tới Pun, làm tôi không khỏi cười hùa theo,
trong khi cậu ấy thì đang ngồi ngay cạnh mình đây.
Chúng tôi trò chuyện một lúc lâu ( Pun bên cạnh
thỉnh thoảng lại đế thêm vào ) mãi cho đến khi đám
bạn đi ra báo rằng chuẩn bị ra về. ( Chúng nó lại
còn lớn tiếng trêu tôi và Pun nữa ! May là Yuri
không có nghe thấy.) Trước khi cúp máy, Yuri còn
đề nghị nói chuyện với Pun trước. Không biết hai
người họ nói gì, chỉ nghe thấy lời Pun đáp lại, " Tớ
sẽ chăm sóc cậu ấy đến khi nào cậu ấy ngủ thì thôi."
Ế... cậu ấy nói vậy là sao ?
Tôi đã hiểu được câu trả lời đó khi chúng tôi về đến
nhà. Bố của Knott lại siêu tốt bụng như thường lệ.
Bác ấy cho nhân viên lái xe đưa chúng tôi về.
Nhưng, tôi vẫn không hiểu sao cậu ấy phải theo tôi
về tận nhà ( trong khi nhà tôi chẳng gần cửa hàng
chút nào ). Đám bạn liền hú hét lên khi Pun và tôi ra
khỏi xe cùng nhau. Tổ sư mấy thằng dở người !
Phải rồi đấy. Đây chính xác là những gì Pun đã nói
với Yuri. Cậu ấy lấy đó làm cớ để ngủ lại nhà tôi
luôn. Cậu ấy kêu là CLB Âm nhạc đã vắt kiệt sức lao
động của cậu ấy, bắt mang vác bao nhiêu là thứ, lắp
đặt các thiết bị rồi còn đẩy cậu ấy lên hát, làm cậu
ấy xấu hổ nữa. Và theo lời cậu ấy, thì Chủ tịch CLB
là tôi đây phải có trách nhiệm cho những gì đã xảy
ra, bằng cách phải chăm sóc cậu ấy cẩn thận một
đêm. Cậu ta đúng là mặt dày khi dám nói mấy lời
như vậy mà. Hình như là cậu khóc lóc van xin đòi đi
theo mà ? Giờ còn kêu ca cái gì nữa ? -_-"
Nhưng không cần bận tâm. Cậu ấy muốn ở lại nhà
tôi cũng được. Tôi yếu ớt gật đầu cho phép, rồi vẫy
tay chào mấy thằng bạn trong xe vẫn còn đang
không ngớt mồm trêu Pun và tôi. ( Mấy cái thằng
bệnh này bị làm sao vậy ?! Lúc thằng Per đòi ở nhà
Knott ngủ thì có thằng bỏ mẹ nào há mồm trêu
đâu !) Cuối cùng, thay vì vẫy tay, tôi chuyển sang giơ
ngón giữa lên với chúng nó. Kể cả khi tiểu đoàn ấy
đi rồi, chúng nó vẫn còn hạ cửa kính xuống rồi thò
đầu ra trêu chọc chúng tôi. Chúng mày cẩn thận
chút đê, nửa đêm rồi phải để cho hàng xóm người ta
ngủ chứ !
Pun và tôi đứng cười xoắn ruột vào với nhau khi
chiếc xe rời khỏi con đường. Hai đứa đi vào trong
ngôi nhà đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Pun nói
rằng cậu ấy vẫn còn rất no, vì ban nãy đã ăn hết
đống thịt lợn và hải sản. Tôi thì rất mệt, nên không
ăn được nhiều như cậu ấy. Gần như chỉ ăn có tôm
với ít miến để lấp đầy dạ dày.
Vừa vào đến phòng, tôi liền bật điều hòa lên. Mới
đầu năm mà, nên trời nóng thấy bà luôn. Tôi chạy đi
cất chiếc ghi-ta yêu quý của mình vào nơi vẫn hay
để. Rất hiếm khi tôi mang nó đi đâu, trừ khi có dịp
nào cần đến. Tôi đã nhờ chú mua giúp trong một sự
kiện đấu giá ở Nhật, và nó thực sự rất đắt. Mua một
cái mới có khi còn rẻ hơn ấy chứ. Vì vậy, em ghi-ta
mà có vết xước nào chắc tôi chết mất.
Trong khi hai đứa đang yên lặng gỡ đồ của mình,
một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
" Pun."
" Sao ?" Cậu ấy đáp, hình như đang giữa chừng cởi
bộ đồng phục ra thì phải. Chẳng hiểu vì sao lúc này
tôi lại không dám nhìn thẳng vào cậu ấy.
Môi tôi trở nên khô khốc khi tiếp tục nói. " Cậu hôm
nay... có chạm mặt Aim không...?" Có lẽ đó là lí do vì
sao cả ngày hôm nay, trong ngực tôi đều như bị ai
đó bóp chặt. Có lẽ là bởi câu hỏi này.
Sau câu hỏi của tôi, Pun trở nên im lặng. Cậu ấy
không trả lời lại tôi ngay như vẫn thường. Dù vậy,
cậu ấy vẫn đáp lại. " Có... lúc tôi chạy tới nhà Hiệu
bộ."
" Tôi hiểu rồi..." Đó là tất cả những gì tôi có thể cố
để nói ra. Thực lòng tôi không biết phải nói sao nữa.
Hai đứa im lặng một lúc, rồi khi tôi giả vờ lau chùi
chiếc ghi-ta, thì Pun lên tiếng. " Tôi đã cố gắng cười
và chào cô ấy, nhưng cô ấy lại tỏ ra không hề quen
biết tôi. Không biết ai mới là người phải bực với ai
nữa, heh heh." Thật sự, tôi không tin nụ cười của
cậu ấy ở cuối câu nói vừa rồi là thật. Tất cả những gì
tôi có thể làm là đứng đó, và buồn phiền khi thấy
Pun vẫn còn đau lòng sau những chuyện đã xảy ra.
" Em... ghen à ?" Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của
Pun phát ra từ rất gần phía sau tôi. Tôi do dự, rồi
xoay mặt lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy.
Cậu ấy đang mỉm cười với tôi từ phía đằng sau,
thậm chí còn cố gắng ôm tôi lại bằng cách vòng tay
mình đặt lên eo tôi nữa.
" Này ! Cậu đang làm gì thế hả ?! Tôi đang lau ghi-ta,
khéo không để lại vết bây giờ !" Tôi ấp úng ca phiền
vì sợ sẽ làm hỏng em yêu của mình. Nếu mà hỏng
thật thì chắc tôi khóc đến chết mất. Nhưng mà đợi
đã, Pun nói gì thế nhỉ ? Ghen ? Cái gì cơ ?
" Vậy nói là em ghen đi đã. Heh heh heh. Anh đã
không còn ngu ngốc yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net