Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 47 : NEWBIE LOVER

Tôi tỉnh dậy trong sự mơ hồ, không biết đống chân

tay loẳng ngoẳng bên cạnh kia rốt cuộc là thuộc về

ai. Chớp chớp mắt xua đi cơn buồn ngủ, tôi liền phá

lên cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Pun.

Tóc của cậu ấy rối tung lên như một đứa trẻ nhỏ.

Cũng phải thôi, cậu ấy đã ngủ như chết như vậy từ

đêm qua rồi. Lúc đó cậu ấy nhiễu vô cùng, nên tôi

quyết định phải phản công. Nếu hai đứa cứ tính qua

tính lại như vậy, nói một cách nghiêm túc thì kiểu gì

tôi cũng thua. Nên thôi cứ coi như là Pun không đạt

được mục đích của mình với tôi và bỏ qua đi. Heh

heh heh.

Tôi nhìn đồng hồ, đã gần trưa rồi, vì vậy tôi đành

đẩy đẩy nhẹ nhàng gọi Pun dậy. "Dậy đi, trưa rồi."

Phải gọi mất vài lần, cậu ấy mới chịu chuyển động

một chút.

Pun duỗi người, rồi choàng qua ôm lấy tôi. " Ah, em

hôm qua đúng là hơi bị đáng nể đấy...phản được

như vậy." Heh heh heh, ra là cậu ấy vẫn chưa quên

chuyện đó.

Tôi nhướn nhướn mày trêu ngươi, dù mặt cậu ấy

vẫn còn đang chôn chặt trên gối. "Anh còn gầy như

vậy là có ngày bị phản công nữa đấy. Chúng ta chưa

có hòa nhau đâu nên cứ cẩn thận." Tôi dọa, vì đêm

qua mỏi quá nên tôi mới không tiếp tục được thôi.

Pun cười vô cùng vui vẻ sau khi nghe tôi nói.

" Vậy còn giờ thì sao nào ?" Tay cậu ấy nhanh chẳng

kém gì mồm miệng cả. Tôi vội vàng chụp lấy bàn tay

đang mơn trớn ở khu vực nào đó trên cơ thể mình.

Dùng bàn tay còn lại, tôi gõ đầu cậu ấy. " Đầu óc

trong sáng tí đê, ông nội ! Dậy đi rồi còn kiếm cái gì

ăn. Em đói chết rồi." Tôi vừa nói, vừa đứng dậy

chuẩn bị vào nhà tắm, nhưng liền sau đó, Pun lại

ngồi dậy dụi mắt rồi cũng theo tôi đi vào. Vị đại

thiếu gia này lại muốn cái gì đây ? " Anh đi theo làm

gì thế ?"

" Gì cái gì mà gì ? Anh tưởng đôi ta tắm chung cả

nhau ?"

" Đôi ta cái rắm, em tắm trước." Đây là ngự phòng

của trẫm, tên hỗn xược !

" Tắm chung đi." Cậu ấy vừa nói vừa vươn người,

thốt ra một câu nhẹ tênh như thể đang bàn chuyện

thời tiết vậy. Trong khi đó, tôi thì còn tưởng mình

vừa nhìn thấy ma.

" Ơ buồn cười ! Cuốn xéo ngay, em còn phải tắm."

Nhưng mà mặc cho bị tôi đuổi như đuổi tà, cái tên

cao lổng nhổng đó vẫn nhất định không nhúc nhích.

Và giờ, hắn ta còn đang nhìn tôi cười đầy cay độc.

" Nhưng mà em đã tắm chung với Om rồi. Đừng có

tưởng chồng em không biết nhé." Hai tên này kể cho

nhau chuyện đó lúc nào vậy ?! Mà thôi kệ ! Dù sao

cũng không giống nhau ! " Trật tự ngay, Om là bạn

em."

" Ơ ? Thế còn anh thì sao ?" Và giờ cậu ấy còn đang

làm bộ dễ thương. Nhưng nhìn vẫn đáng ghét. Cái tên

đáng yêu một cách đáng ghét. Tôi vẫn không từ bỏ,

nhưng Pun thì cứ len len vào trong nhà tắm. Cậu ấy

bật vòi tắm lên rồi xả thẳng nước lên tóc. Và giờ, cậu

ấy gọi tôi lại rồi kêu cùng làm. " Lại đây, hai đứa

mình đang lãng phí nước rồi này."

Haiz. Nếu đó là điều cậu ấy muốn !

Chúng tôi mất một chút thời gian chuẩn bị, trước khi

tôi dùng xe máy của mình chở Pun về nhà thay

quần áo. Trước đó cậu ấy đã nói rằng muốn hai đứa

cùng đi xem phim. Mẹ. Anh vẫn còn sức mà đi chơi

à ?Còn tôi thì đang mệt bở hơi tai ra đây.

Trong lúc đợi Pun thay quần áo, tôi ở phòng khách

tán gẫu với Pang để giết thời gian. Cô em gái bé

bỏng của cậu ấy vẫn tiếp tục đầu óc đen tối và trêu

chọc tôi về mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy. Nhưng

lần này cảm giác có hơi kì lạ. Có lẽ là bởi những gì

hai đứa từng nói dối Pang, giờ đã thành sự thật cả

rồi. Heh heh.

Pun thay đồ không mất quá lâu. Và rồi khi trở

xuống tầng, người từ trên xuống dưới đều bận đồ

vô cùng bảnh bao. Đồ phản bội ! Trong khi đó, thằng

này còn đang mặc quần soóc ( đồng phục ) với đôi

tông. Vậy mà, nhà anh dám mặc quần Jean à ?! Một

cách vô cùng tự nhiên, tôi lia thẳng ánh mắt khó

chịu về phía Pun lúc cậu ấy bước xuống nhà.

" Nhìn anh đợp troai không ?" Còn dám mở mồm hỏi

nữa cơ đấy.

" Anh lúc nào cũng đẹp trai hết ấy, p'Pun." Pang

hào phóng dành tặng lời khen. Trái lại, tôi thì cười

vô cùng lạnh lùng. " Lập tức quay mông trở lại lên

lầu rồi thay ngay cái quần soóc vào cho tôi." Đã đến

lúc phải yêu cho roi cho vọt với tên này rồi !

Nhưng làm gì có chuyện người như Pun Phumitat

đây lại nghe lời tôi. Cậu ấy nhăn răng cười, rồi xoa

nhẹ mái tóc Pang đầy yêu thương. " P'Pun này của

em vô cùng đẹp trai và bao nhiêu người thèm muốn

được hẹn hò cùng, phải không ? Vậy mà chỉ có p'No

đứng đằng kia muốn anh xấu trai thôi đấy." Đốn

mạt !

Sau khi nghe khen đã đời vì chọn chiếc quần dài để

mặc rồi, cậu ấy mới quay ra và kéo tôi đi. " Đi nào,

không đi bây giờ kẻo không còn vé xem giờ vàng

nữa." Cái tên mặt dày này. Nhà ngươi bị điếc hay bị

thiểu năng vậy hả ?! Trẫm nói là đi thay quần áo cơ

mà !

Cuối cùng... Ngài Pun kéo tôi đến Siam. Tôi thì đang

mặc chiếc áo phông cùng với quần đồng phục

( xanh ) và đôi tông lào. Thôi, thì. Không còn gì xấu

trai hơn được nữa. Tôi còn tưởng là chúng tôi sẽ tới

xem phim ở Major Cineplex gần Ekamai cơ. Nhưng

tên khốn nạn kia đã phản bội tôi, nói với tài xế là

chở hai đứa đến chỗ này. Đây là Siam, và tôi thì

đang trông giống hệt thằng hầu của Pun đại thiếu

gia.

" Đừng có lo. Em nổi mà, mặc gì cũng đẹp hết."

Nghe đi, cậu ta đang an ủi tôi... mà không có tí chân

thành nào hết.

" May cho anh là còn nhận ra được điều đó đấy."

Đừng có nghĩ người như No ta đây mà biết đến hai

chữ khiêm tốn nhé. Tôi tiến thẳng tới rạp chiếc phim

với Pun lẽo đẽo đằng sau. Thật may, cả tôi và Pun

đều muốn xem cùng một bộ phim. Đây là phim tư

nhân, nên nó chỉ được chiếu ở Lido và Scala. Chúng

tôi tới Scala vào khoảng 2 giờ, nhưng tận 4 giờ mới

có suất chiếu. Hai đứa quyết định đi kiếm gì đó bỏ

bụng, tiện thể giết thời gian luôn, dù đã ăn trưa ở

nhà Pun rồi.

" Coca Suki ? Anh muốn ăn ở đó." Anh có dám chắc

đó là nơi để giết thời gian không thế ? Tôi có đôi chút

giật mình khi thấy cậu ấy chọn nhà hàng này.

Nhưng có vẻ như cậu ấy thực sự rất muốn, nên tôi

cũng không muốn phản đối làm gì. Tôi nghĩ ngày

hôm nay mình có thể tùy tiện chiều theo ý cậu ấy. Bí

mật một chút, tôi đang nghĩ rằng Pun cũng thích ăn

những thực phẩm dành cho người cao tuổi giống

Om vậy đó.

Hai đứa chúng tôi rảo bộ từ Siam Discovery tới Siam

Square. Coca Suki hôm nay không đông như mọi

ngày. Không cần phải xếp hàng chờ những hai tiếng

đồng hồ như ở Sizzlers đối diện. Trong khi được chủ

hàng dẫn tới bàn ăn, Pun và tôi vừa đi vừa nói

chuyện. Nhưng trước khi kịp nhìn quanh và ngồi

xuống chỗ, tôi đã nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.

" P' No ?!"

Lại thằng nào nữa vậy ?! Âm thanh không to lắm

nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng. Tôi đánh mắt

nhìn quanh, để tìm chủ nhân của giọng nói đó. Hóa

ra là Mick, cùng với thằng Om đang điên đảo bịt

mồm thằng bé lại. Heh heh. Chú nghĩ có thể trốn

được anh sao ? Còn anh thì không đâu !

Pun có vẻ giật mình khi chạm mặt Om như vậy. Một

nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt tôi khi

tiến về phía hai người họ. " Hết say rồi à, thằng

em ? Hôm thứ Bảy tao cũng thấy mày đưa Mick đến

Siam để học kèn Cor rồi nhá." Heh heh heh. Xem

xem thằng này cãi cùn kiểu gì nào.

" Ý, không phải vậy đâu anh. Anh ấy kêu em đi mua

sách cùng thôi." Ui, Mick à. Cậu ngây thơ đáng yêu

quá đấy. Tôi phá lên cười khi nhìn thấy Om bịt

miệng Mick lần thứ hai thất bại.

Thằng bạn vụng trộm này của tôi liền đánh tiếng

thở dài thườn thượt. " Không cần phải nói hết ra với

nó đâu, Mick !" Nó trách thằng bé lớp dưới đang ở

cùng mình, rồi quay ra lườm tôi vì đã bắt thóp được

nó. " Còn mày thì sao ? Đang hẹn hò với Pun hả ?"

Đây rồi. Cuối cùng lại vẫn cứ đâm mũi dùi về phía

mình.

Như mong đợi, Pun thò ra từ phía đằng sau tôi, toe

toét cười khi tên mình được nhắc tới. " Chào, Om.

Nhân tiện, thằng bé dễ cưng ghê." Heh heh. Tốt lắm.

Cứ tiếp tục phát huy mỗi lần trẫm phải tìm cách biện

hộ chuyện gì đó đi nhé.

Pun và Om trò chuyện một thôi một hồi, rồi thằng

bạn của tôi lại quay về câu hỏi cũ. " Vậy rốt cuộc là

giữa mày với Pun là sao ?! Tao sắp chết vì tò mò rồi

đây." Phắc ! Đừng có hỏi Pun không thì cậu ấy sẽ...

" No và tao..."

" Gì ? Sao hôm nay tao lại không được ở cùng cậu

ấy ? Dù gì thì hôm qua cậu ấy cũng ngủ lại nhà tao

còn gì." Cách duy nhất để gạt chuyện này sang một

bên đó là chen ngang lời Pun. ( Em biết anh định nói

cái gì rồi đấy !) Cái người vừa bị tôi cướp mất sân

khấu nhìn có vẻ thất vọng. Om cầm đũa lên rồi chỉ

thẳng vào mặt tôi. " Mày mà điêu thì "thằng em" của

mày rụng luôn nhé !" Mẹ nó chứ cái thằng thô bỉ

này !

Tôi tự động che phần dưới của mình lại, rồi giơ

thẳng ngón giữa ra với nó. " Còn mày thì thế nào ?

Giữa mày với Mick thì sao ?! Mày mà điêu thì "thằng

em" của mày cũng rụng nốt !" Chiến đê ! Ông cũng có

thể đẩy đưa được như mày nhá. Để xem xem nó trả

lời thế nào.

Om liền hoang mang, rồi nhìn Mick trong một tích

tắc. Tôi để ý thấy rõ ràng cậu em lớp dưới đó đã

tránh hết ánh mắt của mọi người, ngồi đó mà mặt

đỏ bừng. Hm, đáng yêu ghê.

Om gào mồm trả lời, y như tôi nghĩ. " Anh em !"

Dám cả gan nói vậy cơ đấy ! Tôi không biết có phải

mình tưởng tượng không, nhưng Mick ngay lúc ấy

liền tỏ ra thất vọng. Nhưng chưa kịp để ý thêm được

ai nữa, thì Om đã hét lại. " Còn chúng mày thì sao ?

Chỉ là bạn bè thôi ? Thật chứ ?" Lại quay về cái chủ

đề này. Tôi quay qua nhìn Pun, cậu ấy đang chăm

chú nhìn tôi, có vẻ như rất háo hức nghe câu trả lời.

Giờ sao...?

" Phải ! Bạn bè !" Tôi vội xua đi câu hỏi, dù cho

trong lòng không hề cảm thấy như vậy. " Tốn hết cả

thời gian của bố mày, tao còn phải đi ăn, thằng đểu.

Đi đây !" Đủ rồi ! Đã nói xong. Tôi lôi Pun trở về lại

bàn ăn của mình. Cả hai đứa đều có thể nghe được

giọng cười của Om từ phía đằng sau.

***

Suốt quãng thời gian chúng tôi ăn sukiyaki, Pun

không nói dù chỉ một lời.

Tôi hơi bối rối trước cách xử sự lạ lùng đó của Pun,

nhưng cũng không cáu giận gì hết. Chỉ cho rằng Pun

đang đói và muốn tập trung ăn thôi nên mới không

nói chuyện ( mà tôi cũng không thấy phiền tí nào ).

Mọi thứ lại càng kì lạ hơn lúc chúng tôi đi xem

phim. Pun vẫn im lặng như vậy.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt cậu ấy trong bóng tối của

rạp chiếu phim. Cậu ấy đeo kính ngồi cạnh tôi, mặt

vô cùng nghiêm nghị dù cho phim đang chiếu là

phim hài.

Tôi nhẹ nhẹ dùng khuỷu tay thúc vào người cậu ấy. "

Phim không vui hả ? Em tưởng anh thích xem phim

này."

" Ừm..." Cảm giác như cậu ấy trả lời cho có để tôi im

đi vậy. Tôi đành ngậm miệng lại và tập trung xem

bộ phim trước mắt mình. Tuy nhiên, chưa nổi 10' tôi

lại đánh mắt sang nhìn Pun lần nữa.

Vẫn cau mày.

" Pun... Có chuyện gì thế ?"

" Không có gì." Cậu ấy làm sao vậy ? Vừa mới ở cùng

nhau được một ngày mà đã có vấn đề rồi ? Tôi nhíu

mày, băn khoăn nhìn cái tên cứng đầu cứng cổ đang

ngồi sát bên mình. Tôi nghĩ cách duy nhất để giải

quyết căn bệnh này đó là cứ để nó tự xuôi theo

dòng chảy của mình đi.

Nhưng như vậy...?

Tôi liếc nhìn khuôn mặt Pun một lần nữa, và biểu

cảm trên khuôn mặt cậu ấy vẫn cứ cứng ngắc. Tôi

quyết định, để cậu ấy như vậy đi.

Phim vẫn tiếp tục chiếu, và vô cùng hài hước. Nó hài

đến nỗi tôi cười bò lăn bò càng, nhiều đến nỗi rơi cả

ra khỏi ghế. Trái lại, Pun vẫn ngồi im lặng như thế,

như thể toàn bộ nửa người trái của cậu ấy bị liệt

vậy. Tôi không biết, là do cậu ấy thấy phim chẳng có

gì vui, hay là cậu ấy thấy bản thân cần phải trung

thành với bộ dạng nhăn nhó kia nữa.

Cuối cùng, phim hết và chúng tôi rời khỏi rạp. Tôi

cười vô cùng vui vẻ. Bầu trời cho thấy đã khá muộn

rồi. Tôi nhìn xuống đồng hồ, rồi tự hỏi có phải Pun

im lặng như vậy là vì đói hay không.

" Muốn cùng nhau ăn chút gì không ?" Tôi hào hứng

hỏi. Người con trai đi cùng tôi đó chỉ đơn giản tháo

kính ra, nhét vào túi quần rồi lắc đầu. Ơ... vậy ra

cậu ấy không đói ?

" Muốn đi mua gì đó không ?" Dù sao cũng đã đến

Siam rồi, tôi tự nhủ. Tôi thật sự muốn đi xem chút

sách ở Kinokuniya. Trước đó tôi đã đặt cuốn tạp chí

Music Express rồi, nên giờ rất tò mò muốn tới đó

xem chiếc CD đi kèm. Nhưng... Pun nhìn có vẻ như

đã hoàn toàn quên mất chuyện đó rồi.

" Không... Còn em thì sao ?" Cậu ấy nhẹ giọng hỏi.

Thôi ít nhất là cậu ấy còn hỏi lại. Nhưng... có lẽ với

vẻ mặt như vậy của cậu ấy thì tôi chẳng dám nói

rằng mình muốn đi đâu đó nữa.

" Không..." Mình sẽ ghé qua đó khi nào có thời gian

riêng tư vậy.

Pun gật đầu, rồi nhìn đồng hồ, sau đó vẫy một chiếc

taxi chở hai đứa về. " Để anh đưa em về." Heh, chỉ

đơn giản vậy thôi ? Tôi bối rối, nhưng vẫn nghe lời

cậu ấy chui vào trong xe. Chắc là Pun mệt. Có lẽ cậu

ấy sẽ thấy tốt hơn sau khi về nhà nghỉ ngơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net