🥒14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm Tsukasa và Hyoga không khó. Dù sao lời nguyền là thứ được kết nối với người đã gieo nó, và tất cả những gì Gen cần làm là vượt qua sự đau đớn để cảm nhận xem sức mạnh ma thuật ghê tởm, độc địa ấy đến từ đâu. Đến được đó là một sự khổ sở với Gen, vì nó phải bắt sáu lượt xe buýt và hai chuyến phà mới tới được một hòn đảo kỳ quái, ẩn dật nơi chúng đóng địa bàn.

Đó cũng là một hòn đảo được canh gác rất kỹ, Gen đi tới kết luận như vậy sau khi nó bị chú ý tới bởi những gã bị thịt chỉ chực để lao vào xô xát.

Nhưng nó rất cẩn thận và khoan thai. Dù thân hình nhỏ bé, nhưng Gen biết cách làm cho mình được nhận sự tôn trọng nếu nó thấy đáng. Thậm chí cả trang phục cũng được Gen chọn lựa kỹ càng cho việc này - một chiếc haori màu tím thùng thình dài đến bụng chân, có ống tay áo chùng khiến nó trông như đang lơ lửng.

Asagiri Gen lướt đi trên mặt đất lổn nhổn cát thô và củi rề với những bước chân nhẹ tênh, quăng điệu cười khinh khỉnh với bất cứ ai dám nhìn vào mắt nó. Có gan thì cứ lại ngăn ta xem, nó nghĩ trong đầu. Cách tốt nhất để tránh rắc rối là làm cho mình trông như một nguồn gây rắc rối.

Thực lòng là Gen đang rất sợ. Nó ý thức rõ rằng mình đang ở trong lãnh địa của kẻ thù, điều đó nghĩa là nó đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, phản ứng căng thẳng cấp tính được kích hoạt. Gen siết chặt nắm tay dưới áo, đầu móng cắm sâu vào lòng bàn tay.

Không ai ngăn nó lại, tuy cũng có vài tên tiến tới tiếp cận nó nhưng nửa chừng lại thôi. Cho đến khi có ai đó... hoặc đúng hơn là con gì đó quyết định làm thật.

Bụi rậm rung lên, một vật thể không rõ hình thù bỗng nhiên lao vút ra và húc vào hông Gen. Nhìn xuống, sự hoảng hốt nhất thời bị áp đảo bởi ý muốn thốt lên cưng nựng. Đó là một con cừu to, có bộ lông xù bông trắng muốt trừ vài chỗ bị đất bẩn dính vào nên chuyển màu nâu. Cành cây, lá vụn cắm vào bộ lông của nó, lỉa chỉa tứ tung, trông khá là buồn cười.

"Xin chào," Gen thì thào, tỏ vẻ thân thiện. "Cậu trông lấm lem quá. Để tớ giúp nha." Không để tâm đến đám du côn trên đảo vẫn đang gườm gườm nhìn mình, Gen quỳ xuống và bắt đầu nhặt những mẩu lá và cành cây vụn ra khỏi lông con cừu. Nó cẩn thận để không làm con vật đau.

Khi chú cừu nhìn vào mắt Gen, Gen thấy một màu xanh dương. Không giống màu của Kohaku mà... là màu lam ngọc. Một chú cừu với đôi mắt rất tinh anh ư? Gen chưa thấy con cừu nào như thế này trước đây. Nó nhìn chằm chằm một cách đầy hiếu kỳ, rồi bỗng nhiên chú cừu bật ra một âm thanh nghe có vẻ như tiếng thở hắt của loài cừu, cắn lấy ống tay áo màu tím của Gen và kéo giật.

Con cừu này có trí khôn? Đáng ngờ thật. Gen theo đường mà con vật dẫn nó lắt léo đi qua những bụi rậm, cảm thấy nhẹ nhõm vì giờ đây không bị những gã bị thịt nhìn ngó nữa. Sau vài phút và một đoạn leo dốc mà Gen ước gì trước đây mình vận động nhiều hơn, họ tới trước một cửa hang. Da và lông động vật ngổn ngang trên mặt đất, vài miếng vẫn còn mùi máu. Gen rùng mình, nó biết ai đang chờ đợi bên trong.

Chú cừu đã dẫn nó đi bằng một lối tắt. Gen quay lại định cảm ơn thì thấy con vật đã biến mất.

Tận mắt nhìn thấy Tsukasa và Hyoga còn đáng sợ hơn việc bị treo lơ lửng lên bởi những sợi tua đen xì trong mơ. Còn gì nữa? Mọi thứ ở đây được sắp đặt theo phong-cách-ác-ma cũ rích đến mức Gen mâu thuẫn giữa việc phá lên cười hay bỏ chạy.

Tsukasa ngồi trên một cái bệ gì đó có thể gọi là ngai vàng, được xây nên bởi một sự kết hợp quái dị giữa gỗ và xương (xương động vật, Gen mong là vậy). Một bộ da sư tử đắp trên vai hắn, màu vàng mù tạt hiện lên trong ánh sáng từ những ngọn lửa bập bùng. Hyoga đang ngồi trong tư thế thẳng cạnh đống lửa, nửa dưới khuôn mặt giấu sau lớp mặt nạ đen. Trong tay hắn là một ngọn giáo lớn. Găng tay đen, lông thú và đồ da điểm trang cho ngoại hình của hắn.

Chúng trông không ngạc nhiên khi nhìn thấy Gen. Không những thế, biểu cảm của Tsukasa lại rất thiện chí và thoải mái. "Xin chào, Gen." Hắn cất tiếng chào. Vẫn là chất giọng ồm và trầm như Gen nhớ, và vẫn rất uy hiếp. "Thật bất ngờ khi gặp lại ngươi sớm thế này. Mục đích chuyến viếng thăm này là gì? Nếu ngươi định hỏi cách loại bỏ lời nguyền thì ngươi biết thừa câu trả lời của chúng ta là gì rồi đó."

"Tôi tới đây để nhập hội với các anh," Gen thông báo thẳng thừng, "và để trả thù Senku đáng mến của chúng ta."

Nó thấy lông mày của Tsukasa cong lên. Hyoga cũng hạ giáo xuống.

"Trình bày đi," Tsukasa ra lệnh.

Gen kiếm một chỗ để an tọa cạnh đống lửa. Đã đến lúc thu hẹp khoảng cách và tạo sự thân mật với hai kẻ kia. "Anh có nhớ lần trước Hyoga đã thắc mắc rằng làm thế nào tôi vào được giấc mơ đó, trong khi tôi không có mối liên quan nào với Senku không? Đúng là rất kỳ lạ, nên tôi đã tìm hiểu. Hóa ra chuyện là, chủ nhân hiện tại của tôi quen Senku... phải nói là rất quen."

"Tại sao ngươi xuất hiện trong giấc mơ đó mà không phải cô ta?" Hyoga hỏi.

Gen nhún vai, làm bộ mông lung. "Tôi đoán rất có khả năng là bọn tôi chung sở thích. Cụ thể là về vũ trụ và mọi thứ khác đi kèm. Ma thuật liên liên quan đến thiên văn học là niềm đam mê của tôi, mà các anh biết nó cũng là sở thích của Senku đó." Giờ đến lúc ngoẹo hướng và diễn thôi. Câu từ bay ra khỏi miệng Gen nhẹ như những hơi thở. "Nói chung là, tôi đã hỏi chuyện chủ nhân của mình, Ruri Camellia, xem cô ấy có biết gì về Senku không. Cổ không thích khi cứ bị tôi gặng hỏi quá nhiều thứ, nên trong lúc sốt ruột muốn biết câu trả lời quá, tôi đã lỡ tiết lộ một chút sự thật và làm lời nguyền phát tác. Nhớ lời các anh, tôi chưa để lộ nhiều. Nhưng cô ấy nổi giận, rất rất giận, đến mức mà cổ dọa cắt đứt mối kết giao của bọn tôi. Các anh tin nổi không? Cổ đúng là ác ôn mà! Đáng ghét!"

Tsukasa trông khá đăm chiêu. "Như thế thì có liên quan gì đến việc ngươi muốn trả thù Senku?"

"Vì Senku làm chủ nhân ghét tôi," Gen giận dữ nói. "Chủ nhân của tôi có mọi thứ Senku không có. Cô ấy xinh đẹp, tốt bụng, thông minh. Senku đã làm cô ấy thay đổi quan điểm về ma thuật. Tôi không muốn cô ấy chết vì lời nguyền nên mới tới đây giúp các anh trừ khử hắn ta."

(Gen cầu mong Ruri không bao giờ biết việc nó bôi nhọ thanh danh của cô bằng những lời dối trá và phỉ báng này.)

Hyoga mới là kẻ mổ xẻ từng lời Gen nói, hắn không hoàn toàn tin. "Nghe rất có lý, nhưng ta vẫn chưa tin là ngươi đã nói hết tất cả mọi thứ với bọn ta."

Úi chết. Gen mỉm cười. "Sao anh biết, Hyoga?"

"Cái lưỡi không xương của ngươi. Có gì đó mách bảo ta rằng ngươi có thể nói dối không chớp mắt. Ta coi trọng sự hữu dụng của ngươi và lòng quyết tâm để tới tận đây, thế nên ta sẽ chưa để ngươi chết sớm. Tuy nhiên điều đó còn phụ thuộc vào việc động cơ thực sự của ngươi là gì."

Gen bật cười hững hờ, che miệng bằng ống tay áo một cách điệu đà. "Rất tốt. Rất, rất tốt. Làm gì có ai tin ngay những gì tôi nói mà không thắc mắc chứ. Anh đúng là tinh tường, Hyoga. Phải chăng đó là lý do Tsukasa chọn làm chủ nhân của anh?"

Đây rồi, lại nữa - cơ mặt của Hyoga giần giật cực khẽ khi Gen nhắc tới việc Tsukasa là "chủ nhân" của Hyoga. Gen sẽ tận dụng thông tin này để làm lợi thế về sau. Nhưng bây giờ...

"Nói cho ta biết ngươi muốn gì, Gen," Tsukasa yêu cầu. "Hãy kể tất cả mọi thứ, để xem chúng ta có thể làm gì để cùng nhau tiêu diệt Senku."

"Như Hyoga đã rất tinh nhanh mà nhận ra bản chất của tôi đó, tôi chỉ là một kẻ nông cạn. Tất cả những gì tôi muốn là danh lợi dài lâu. Có gì tuyệt hơn việc là một trong những người đứng đằng sau sự sụp đổ lẫy lừng của Senku?" Gen khúc khích cười, hai tay giơ thẳng hướng lên trần hang một cách cung kính. "Có thể tôi sẽ cướp công của Senku, dùng những công trình của hắn cho mục đích riêng mình. A, tất nhiên là trong phạm vi quan điểm về ma thuật của anh sao cho phù hợp với xã hội. Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho các anh, miễn là tên tôi được xướng lên ở mọi nơi. Đúng thế đấy, tôi muốn danh tiếng mà." Gen cười khinh bỉ. "Tôi không quan tâm lắm đến Ruri Camellia đâu. Người tôi quan tâm chỉ có một, và đó chính là bản thân tôi."

"Còn Senku?" Tsukasa gặng hỏi.

"Làm sao tôi có được danh lợi và của cải nếu hắn còn tồn tại? Khử hắn đi," Gen nói, thờ ơ nhặt móng tay. "Sau đó, có thể tôi cũng khử Ruri Camellia luôn. Nhưng tôi sẽ tự mình làm điều đó."

Hyoga ngả người dựa vào vách hang, vẻ khá hài lòng. "Ta đã nghi rằng nhà ngươi chỉ là một tên cặn bã ái kỷ, thích cho mình là trung tâm. Và ta đúng."

Tsukasa gật đầu. "Tài giao thiệp của ngươi sẽ có ích. Rất tốt, cứ ở lại hòn đảo này bao lâu ngươi muốn."

"Cảm ơn vì sự chu đáo." Gen cười giả lả.

"Mà nhà ngươi có nói rằng lời nguyền đã phát tác. Chúng chăm sóc cơ thể ngươi sao rồi?"

"À, lời nguyền ấy hả? Có hơi bất tiện một chút, nhưng không có gì quá khó chịu. Đây, để tôi cho các anh xem," Gen vén ống tay áo haori được may thủ công của mình lên, để lộ ra hai cánh tay trần.

Hyoga liếc nhìn nó bằng ánh mắt bỉ ổi. "Bất tiện một chút thôi hả? Cả cánh tay ngươi bị nó phủ hết rồi kìa. Sao ngươi không quằn quại và la hét vì đau đớn?"

"Đừng hiểu nhầm, sự phát tác thực sự khiến tôi đau lắm đấy. Bây giờ thì nó chỉ... ở đó thôi. Có khi lời nguyền của anh không ghê gớm như anh nghĩ chăng?" Gen đang càng ngày càng khó cử động tay hơn, nhưng đó không phải vấn đề. Không ai cần thiết phải biết điều đó.

"Rất mừng khi nó không hành hạ ngươi quá mức," Tsukasa xen vào, trước khi Gen và Hyoga đấu khẩu lẫn nhau thêm bằng những lời úp mở. "Nhưng rất tiếc là bọn ta không thể loại bỏ nó cho đến khi Senku không còn là một mối đe dọa với bọn ta nữa."

Gen nhún vai. "Được thôi. Tôi chẳng quan tâm lắm."

"Còn về chỗ ngủ... hừm. Ta nghĩ Ukyo có giường trống trong phòng riêng. Ngươi có thể ở chung với anh ta. Ukyo là một trong số những vị tướng ở đây, ngươi sẽ cảm ơn khi được bầu bạn với anh ta đấy."

Hóa ra là hòn đảo này cũng tiện nghi, với những chiếc giường tầng và vật dụng khác. Có thể trước đây nơi này là một căn cứ quân sự chăng? Gen rảo chân bước một cách tự tin hơn trên hòn đảo, ý thức rằng mình đã trở thành một thành viên chính thức của vương quốc vũ lực này. Những gã đàn ông to cao như tinh tinh đã nhận ra điều đó nên buông tha Gen chứ không lườm liếc nó nữa.

Tuyệt.

Gen không gặp bạn cùng phòng của mình, Ukyo, nhưng chẳng sao. Tất cả người trên hòn đảo này chỉ là những kẻ điên rồ, nhưng có thể Ukyo là một trong số những người... không bao giờ dùng đến giường của mình chẳng hạn. Hoặc là không ngủ. Càng tốt, như thế Gen sẽ không bị giết trong khi đang say giấc nồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net