🥒13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc bấy giờ đã là gần giờ ăn tối, dưới ánh tà dương bóng của họ đổ dài trên mặt phố. Gen và Senku rảo bước về nhà, gót giày gõ lộp cộp trên mặt bê tông.

“Nghe nè,” Senku cất tiếng, “có thể cậu nghĩ cậu thông minh lắm, xuất sắc lắm trong vụ này. Nhưng tôi biết ý đồ của cậu đấy nhé.”

Dù những đốm đen đang hoa lên trong mắt, Gen vẫn không thể không bật ra một tiếng cười. “Vậy thì nói xem, Senku. Tôi đang cố đạt được điều gì?”

“Vụ tặng quà cho Chrome, Kohaku và Ruri - tất cả chỉ là cái cớ để dẫn đến việc tôi cũng được nhận một vật phẩm phù phép. Đặc biệt, mục tiêu là trao cho tôi một sự bảo vệ. Cậu kéo cả Chrome và Kohaku tham gia cùng để đề phòng thất bại. Nhưng cậu đã không cần đến điều đó, vì cuối cùng cậu làm chủ lời phù phép đó một cách thành công bằng ma thuật của mình cậu.”

“Lúc nào cũng tự tiện đi tới kết luận nhỉ, Senku. Nhỡ đâu tôi ngẫu nhiên nảy ra ý tưởng tặng quà cho cậu thì sao?”

Senku đảo tròn mắt, nhưng không phản ứng gay gắt. “Chẳng có việc gì cậu làm là “ngẫu nhiên” cả. Cậu luôn rất giỏi mồm mép và chơi đùa tâm lý. Như thể một nhà tâm lý học vậy.”

“Một nhà tâm lý học hả? Hưmm.” Gen sải chân để bắt kịp. “Tôi khá là thích cách gọi này.”

“Mấy nhà tâm lý học đúng phiền phức. Họ luôn có xu hướng làm điều này điều kia cho người khác mà trả giá bằng chính bản thân họ, thậm chí còn hơn thế. Không phải chúng ta nên hạn chế điều đó sao?”

“Tôi chưa bao giờ cam kết điều gì cả, Senku thân mến. Mà chẳng phải cậu thấy tôi thú vị sao? Việc đoán được trước sẽ làm mất đi sự bí ẩn.”

Kia có phải lối vào nhà họ không? Ơn trời. Hai cánh tay của Gen đang bỏng rát. Nó ngờ rằng việc tạo ra một lời phù phép mà tập trung chi tiết vào sự bảo vệ và bình an là xung khắc với lời nguyền trong người mình.

“Nói lại lần nữa nhé, tôi là ma thuật sư của cậu. Việc của tôi là để mắt đến cậu.”

“Và tôi là thần thú của cậu, việc của tôi cũng là để mắt đến cậu.” Gen loay hoay tháo giày bằng chân, rồi rền rĩ vì thất bại. Không lưỡng lự, Senku quỳ xuống để giúp. Cậu gỡ nút dây giày, tuột từng chiếc ra khỏi chân Gen.

“Vậy?” Senku quay sang cởi giày của mình. “Cậu đang để mắt đến điều gì?”

“Hai cẳng tay khẳng khiu của cậu, xem chúng mang vác đống đồ mua sắm còn vất vả kìa.” Thấy Senku chỉ ngước nhìn lại bằng vẻ mặt thờ ơ, Gen nhún vai. “Thật đó, Senku. Đừng phí công đoán tôi đang làm gì. Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi mà.”

“Cậu biết tôi vốn có đủ sự bảo vệ và bùa phù phép các loại rồi mà. Thêm một cái nữa thì có tác dụng gì? Chưa kể, tôi cũng muốn biết cậu lấy viên vẫn thạch đó từ đâu ra.”

“Thế cậu có thích nó không?” Gen gặng hỏi, lợi dụng cơ hội này để đánh lạc hướng chủ đề sang cái gì đó ít tính đối chọi hơn.

Nó hiệu quả, bởi hai gò má Senku liền rộ lên một màu rất đáng yêu. “...có. Cậu biết những thứ liên quan đến không gian đều mang ý nghĩ rất lớn với tôi mà. Nhưng, sự phù phép này. Không cần biết là gì, cậu trông—” Senku hắng giọng. “Ý tôi là, nó trông rất tuyệt. Cậu đã hoàn toàn làm chủ ma thuật của mình. Tôi thấy ấn tượng lắm.”

Lời tán dương chân thành khiến toàn thân Gen ấm sực. “Cám ơn.”

Vẫn đang quỳ gối, Senku liếc lên nhìn Gen bằng ánh mắt soi xét. “Chuyện này có liên quan gì đó đến Tsukasa, đúng không?”

Gen suýt giật bắn lên, nhưng rồi nhận ra rằng Senku có sự liên kết đó vì cậu ta đã chia sẻ phần thông tin này với Gen rồi… phải không nhỉ?

“Cậu không chỉ làm điều này vì lo lắng viển vông. Những gì cậu đang làm rất cặn kẽ. Không, nó là gì đó đặc biệt. Một điều gì đó khiến cậu thực sự sợ hãi cho sinh mạng của tôi.” Senku cau mày. “Là gì vậy, nhà tâm lý học?”

Tất cả những quan sát chính xác, nhưng như thế không có nghĩa là Senku phải biết rằng mình đúng. Gen chỉ cần nói khéo một chút là được. “Đừng ngớ ngẩn như vậy, Senku. Tôi chỉ muốn cậu được bảo vệ tăng cường khỏi những kẻ xấu xa nguy hiểm thôi mà. Cậu biết chúng luôn nhắm mục tiêu vào cậu, hiện tại và trong tương lai—” Câu nói bị cắt ngang bởi một cơn đau cứa vào hai cánh tay Gen, thiêu đốt ở những nơi mà Gen biết có những vệt màu đen in trên da. Nó nghiến răng, nín lại một tiếng rít, nhưng đành ngả vào tường và chuồi xuống như một vũng nước chảy xuống sàn nhà.

Cái quái gì, không thể nào. Tại sao lời nguyền lại phát tác? Gen chưa nói gì cả— ơ, gượm đã.

Tsukasa không nêu cụ thể giới hạn về nội dung sự thật là gì. Dù là thông tin mơ hồ nhất, chỉ một mẩu thôi cũng là sự thật. Việc Gen muốn bảo vệ Senku khỏi Tsukasa và Hyoga rất có thể là một sự thật liên quan đến cái đêm nó gặp Byakuya trong giấc mơ.

Gen hối hận mọi thứ. Nó đã ở trong một ván chơi mà mọi con đường đều dẫn tới sự tiêu tùng, chắc chắn.

“Ê.”

“Chà chà, coi này,” Gen thở khò khè. “Làm phù phép gây ảnh hưởng tới tôi thật đấy.”

“…Gen.”

“Có lẽ tôi nên đi ngủ một chút để hồi sức.”

“Asagiri Gen, cởi áo ra. Mau.”

“Nhưng cậu còn chưa mời tôi ra ngoài ăn tối bữa nào mà— khôngggg!” Gen ré lên khi Senku hùng hổ lao tới và lột chiếc áo nỉ của Gen ra bằng một vẻ rất hung bạo, nếu đây là một tình huống khác thì có lẽ Gen đã hào hứng. Không có gì gọi là tình thú trong cách Senku quăng cái áo nỉ ra hành lang rồi kéo chiếc áo phông dài tay qua đầu Gen. Những dải băng lộ ra, mắt Senku tối sầm lại. “Senku, đợi đã!” Nhưng Senku phớt lờ, tháo những dải băng mà hàng ngày vẫn được cuốn cẩn thận quanh hai cánh tay Gen.

Những vết đen xì bại lộ. Gen hít một hơi khi thấy chúng đã lan rộng ra, giờ đây hai cánh tay nó gần như bị những mảng đen che phủ hết.

Khi cuối cùng cũng có can đảm để ngẩng đầu lên, Gen gần như rùng mình trước biểu cảm trên mặt Senku. Senku trông… theo những gì Gen có thể biết, cậu ta đang nổi giận. Nổi giận thực sự. Giận hơn nhiều so với mức Gen từng tưởng tượng về sự giận dữ nó sẽ được chứng kiến từ một người như Senku - người mang niềm say mê lập dị cho các thí nghiệm và mọi thứ liên quan đến ma thuật.

Senku im lìm như pho tượng, quai hàm đanh cứng lại. Trong bóng tối đang vờn trên gương mặt cậu ta có gì đó nguy hiểm, được thổi bùng hơn nữa bởi ánh mắt đỏ rượu khiến Gen liên tưởng tới máu tràn.

Sau một lúc, Senku chỉ đơn thuần hỏi. “Bao lâu rồi?”

“Mới— mới từ tuần trước— á.” Một cơn đau nữa bùng lên trong Gen khi nó tiết lộ một mẩu sự thật nữa cho Senku biết.

“Được rồi,” Senku nói. “Đừng nói gì nữa.”

Biến thành vai một người khám, Senku vừa kiểm tra cho Gen vừa tự lẩm nhẩm. “Tốc độ lan nhanh thế này nguy hiểm tính mạng quá. Dù chưa chắc chắn về điều kiện lây lan, nhưng tôi cũng đoán được một lý do hợp lý. Cái này trông không giống tác phẩm của Tsukasa. Có lẽ là Hyoga. Rất khó để khẳng định cách thức mà lời nguyền này được thực hiện, xét tới việc cậu luôn ở bên tôi suốt thời gian qua, trừ khi…” Những lời nói nghe thì có vẻ lãnh đạm, nhưng Gen biết hai bàn tay Senku đang run rẩy. “...cậu đã gặp họ giống cách đã gặp tôi. Thông qua giấc mơ. Nhưng để gieo lời nguyền này, với những điều kiện như thế này… lý do có thể là gì?”

Gen thò bàn tay lẩy bẩy của mình vào túi đeo chéo của Senku, lấy ra viên vẫn thạch. Gen giơ nó ra trước mặt người kia như một sự gợi ý, ngầm hối cậu ta mau ghép nối các mảnh thông tin lại. Một người gắn kết với cậu qua không gian và thời gian, Senku, Gen thúc giục không thành tiếng. Người đó có thể là ai, nghĩ đi.

Hai mắt Senku mở to.

“Tôi phải đi,” Gen trần tình. “Kế hoạch của tôi là lẻn đi đêm nay khi cậu đã ngủ, nhưng vì giờ tôi không có gì để giấu cậu nữa nên giờ tôi nói luôn.”

“Tôi vốn biết cậu đang mưu tính gì đó.” Giọng Senku đều đều, không hiện cảm xúc gì. Kể cả trách móc cũng không. Như thế còn khiến Gen đau đớn hơn.

“Tôi có một kế hoạch. Không lý tưởng cho lắm, nhưng đó là cách tốt nhất tôi có thể làm bây giờ. Tôi…” Gen ngập ngừng. “Tôi xin lỗi nếu cậu buồn, nhưng tôi sẽ không xin lỗi vì những gì sắp làm.”

Senku thở dài một tiếng cam chịu. “Tôi muốn hỏi chi tiết, nhưng theo những gì tôi thấy, lời nguyền này gây trở ngại ở cách nó sẽ làm cậu đau nếu cậu tiết lộ bất cứ điều gì gián tiếp liên quan đến sự thật. Nhưng, có những cách khác để đối phó hay hơn là lợi dụng đêm đến mà lẻn đi mất. Nếu tôi chỉ coi những gì cậu nói là “ồ, không có vấn đề gì hết, Senku!” theo nghĩa bề nổi, thì chúng ta sẽ ở trong tình thế cực kỳ bất lợi.”

“Một tình thế cực kỳ bất lợi ư?”

“Đúng thế!” Senku khoát tay lên trời, làm cử chỉ phóng đại. “Tôi đoán rằng cậu đang dự định sẽ giải quyết tất cả mọi thứ một mình, đúng không?”

Gen miễn cưỡng gật đầu.

“Đồ ngốc. Người ta làm kế hoạch thành công là nhờ có sự trợ giúp của những người khác. Có thể một mình cậu xoay sở làm sao đó và thành công, nhưng cậu có bao giờ dừng lại để nghĩ làm thế nào để tự cứu bản thân sau đó không? Hoặc làm thế nào nếu xảy ra sai sót và cậu cần quay lại? Đây không phải anime đâu, Gen. Cậu không thể cứ khua khoắng lung tung là hạ gục được người ta chỉ bằng sức mạnh tình yêu và tình bạn được.”

“Tôi có, tôi sẽ dựa vào sức mạnh tình yêu, tình bạn, ma thuật.” Gen cãi, không để mình bị chỉ trích như vậy. “Khen ngợi tôi đi.”

“Thế cũng không thay đổi được sự thật là cậu cần người đồng hành. Dù là ai đó chỉ với những ý tưởng ngẫu hứng. Vì họ sẽ nhìn nhận sự việc bằng một góc nhìn khác, chắc chắn họ sẽ nghĩ ra những điều cậu chưa từng nghĩ.”

“Tôi không cho là vậy,” Gen phản đối.

“Chắc chắn là vậy. Tôi hiểu là cậu lo lắng cho tôi. Lời nguyền này, hậu quả của nó, câu chuyện quái gì đó giữa cậu, Hyoga và Tsukasa - cậu nghĩ đó là trách nhiệm của cậu. Cậu nghĩ cậu là người duy nhất có thể giải quyết nó. Nghe này, tôi sẽ không chỉ ngồi ì một chỗ xem cậu tự vật lộn đâu. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể theo cách của tôi.” Senku nhoẻn cười vẻ đắc thắng. “Thêm nữa, có một điều này mà Tsukasa và Hyoga không tính tới. Tôi ngạc nhiên là cậu không nghĩ đến nó đấy. Nó liên quan tới một việc mà chỉ có cậu mới làm được.”

“Thật ư? Là gì?”

Senku chống tay ép Gen vào tường, nhếch mép. “Tôi muốn cậu nói dối tôi.”

“Tôi… tôi…” Gen kêu thút thít. Mặt tường lạnh toát áp lên làn da trần của nó, nhưng hơi ấm tỏa ra từ Senku là quá gần, không thể phớt lờ nổi. “Gì cơ?”

“Nói dối với tôi đi,” Senku lặp lại. Cậu vân vê những lọn tóc của Gen quanh ngón tay, rồi ấn môi mình lên đó. “Cậu có cái miệng dối trá dẻo quẹo, nhà tâm lý học ạ, lúc nào cũng khiến tôi phải chơi đuổi bắt với những câu từ cậu nói ra. Bây giờ là lúc tôi giải mã chúng thì mới đáng, phải không?”

Điều quan trọng ở đây không phải là kỹ xảo quyến rũ của Senku hình như đã được nâng cấp lên mười tỷ phần trăm, mà là những lời cậu ta vừa nói giáng vào Gen như búa tạ. “Cậu… cậu muốn tôi nói dối để từ đó cậu có thể lần ra sự thật ư?”

“Hiểu vấn đề rồi đấy. Tôi đã bảo mà, tôi sẽ không để cậu tự hành động một mình đâu.”

Ồ. Vì lý do nào đó mà mắt Gen ran rát. Nó dụi thật nhanh.

Senku kéo Gen đứng dậy. “Sao chúng ta không tắm bồn với nước nóng nhỉ? Nếu cậu định bỏ đi đêm nay thì chắc cậu muốn thơm tho sạch sẽ đã, phải không?”

Gen nhớ hồi mới gặp Senku, nó đã ngượng hơn thế này nhiều về chuyện trần truồng. Nhưng giờ nó đã quá mệt nên chẳng có hơi đâu mà để tâm. Đó là còn chưa kể, có lẽ phải một thời gian dài nữa hai người họ mới lại có cơ hội được ở gần nhau. Ăn mày thì không được kén chọn, và việc tắm bồn với bạn kết giao kiêm bạn trai thì chắc chắn xếp trên đỉnh danh sách những diễm phúc nó có đặc quyền được hưởng thụ trước khi lao vào trận chiến chống lại kẻ thù định mệnh của người là bạn kết giao kiêm bạn trai được nhắc đến đó.

Một bầu không khí đầy hơi nước mịt mù chào đón Gen khi nó bước vào nhà tắm, Senku đã xả nước nóng đầy bồn. Gen đầm mình xuống thật sâu đầy khoan khoái, cơ bắp trong người nó thư giãn trong làn nước ấm.

Senku đổ một chút dầu gội ra tay rồi ra hiệu cho Gen quay người lại. Ơ, cậu ấy…? Gen tự động xoay lại khi đôi tay của Senku bắt đầu thoa dầu gội lên tóc nó. Thậm chí Senku còn vén những lọn tóc mai để dài của Gen ra sau tai, cử chỉ nhẹ nhàng và dễ chịu đến mức Gen thở dài một cách sảng khoái.

“Cậu biết không,” Senku nói, “đây là việc tôi đã muốn làm cho cậu hồi đầu khi cậu từ trong rừng trở về đó. Tôi đã đề nghị tử tế, thế mà cậu sập cửa cái đùng ngay trước mặt tôi.”

“Tại lúc đó tôi chưa thể ổn định tâm lý sau cái cuộc tâm tình của chúng ta trong rừng. Cậu không thể trách tôi được.”

“Còn bây giờ?” Senku gặng hỏi, những đầu móng tay gãi nhẹ khắp da đầu Gen.

“Bây giờ, tôi nghĩ cậu nên cân nhắc chuyển sang nghề chăm sóc tóc. Đã có ai nói rằng cậu có kỹ năng mát xa đầu thần thánh thế nào chưa?”

Senku cười khàn. “Cậu là người đầu tiên.”

Họ chìm vào sự im lặng dễ chịu, xen kẽ bởi âm thanh chà xát và tiếng nước bì bõm. Gen không ngủ thiếp đi, nhưng nó nghĩ mình dễ vậy lắm, khi mà sức cám dỗ đến từ những ngón tay của Senku đang di chuyển hết sức dịu dàng. Nó ngửa đầu ra sau khi Senku cào tay qua những lọn tóc màu trắng và đen của nó. “Nè, Senku, tôi kể cậu nghe một câu chuyện này nha?”

Nó nghe thấy tiếng cười trong giọng của Senku. “Mong là nó thú vị.”

“Tôi nghĩ cậu sẽ học được rất nhiều từ nó đó. Ừm, có thể nói là một truyền thuyết, đa phần không có thật, nhưng chính điều ấy khiến những truyền thuyết trở nên thú vị mà, nhỉ?”

“Truyền thuyết và xạo xự, chẳng khác gì nhau. Kể đi.”

Gen bắt đầu kể. “Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé bị những vì sao bắt đi người cha của mình. Cậu bé ấy đi tìm, nhưng nhiệm vụ ấy không dễ dàng. Bầu trời rộng lớn vô tận, những vì sao lại chẳng thương tình cho cậu chút manh mối nào. Thế nên nhiều năm trôi qua mà số phận không mỉm cười với cậu bé. Trên hành trình dài ấy, cậu bé kết bạn với nhiều người, và một ngày nọ, cậu gặp một con sói nguyện trung thành ở bên cậu và hỗ trợ cậu trên chặng đường tìm kiếm.” Gen dừng lại, chuẩn bị với lời nói dối đầu tiên. “Con sói rất xui xẻo và có phép thuật kém cỏi… đã không thể tìm thấy cha của cậu bé.”

Những ngón tay Senku khựng lại.

“Con sói thất bại,” Gen lặp lại lời nói dối, giọng nó hơi ngọt ngào quá mức. “Nhưng có một điều kỳ lạ hơn là, con sói đã tình cờ gặp hai người đàn ông." Tsukasa và Hyoga. “Hai người đàn ông ấy rất quan tâm cậu bé, họ dày công cố gắng để bảo đảm một ngày nào đó cậu bé sẽ được đoàn tụ với cha mình.”

Sự im lặng kéo dài quá lâu đến nỗi Gen bắt đầu thấy lo, trong một giây thôi, rằng Senku bị phình động mạch. Và Gen không thể trách cậu ấy, khi mà phần Gen vừa tiết lộ cho biết rằng Tsukasa và Hyoga có liên quan đến sự biến mất của Byakuya.

Thế rồi, Senku đột nhiên dội nước nóng lên đầu Gen cho bọt xà phòng trôi hết. Cậu nghèn nghẹn nói, “tiếp đi.”

“Hai người đàn ông quyết định sẽ tặng cho con sói một món quà nhỏ. Món quà ấy sẽ giúp ích con sói, nó cũng giúp ích cậu bé với cùng một tác dụng như thế.” Lời nguyền làm hại tôi cũng sẽ làm hại cậu, Gen nghĩ. Nó liếc cánh tay mình một cái, những vệt đen lờ mờ dưới làn nước. “Vì thế, con sói đã hạ quyết tâm… ưm, từ đúng là gì nhỉ? Báo đáp, phải không ta? Con sói quyết định sẽ một mình làm những gì nó phải làm, bởi vì nó mới là người nhận món quà. Nó không thể để cậu bé, người vẫn đang mải mê tìm kiếm cha mình, vì nó mà bị phân tâm— Senku?”

Senku quàng tay ôm vai Gen và vùi mặt vào cần cổ nó. Hơi thở lập cập, nóng hổi của cậu phả lên da Gen.

“...Senku,” Gen cất tiếng, giọng nhẹ hơn bình thường. “Tôi quay người lại nha?” Nó chỉ quay lại khi cảm nhận đầu Senku tì xuống - một sự bằng lòng không thành lời.

Trong ánh mắt của Senku có gì đó thật yếu mềm, từ cách môi cậu cong xuống cho tới hõm nơi xương quai xanh. Những giọt nước đậu trên hàng lông mi, chảy dài và nhỏ xuống từ cằm cậu.

Gen không nói gì, bởi vì Senku không chỉ hiểu - cậu ấy hiểu rất rõ. Rủi ro. Hậu quả. Sự thật trong lời nói dối của Gen, ẩn dụ, sự giải thích nửa vời. Vậy nên Gen vươn tay ra, khum hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt Senku. Ngón tay cái quệt đi những vệt hơi ẩm, thích thú trước cách mà gò má bình thường vẫn tai tái của cậu giờ đây ửng hồng bởi nước nóng. Gương mặt Senku khớp hoàn hảo trong bàn tay Gen, như thể cậu được chạm khắc nên để cho Gen trân quý.

“Câu chuyện này kết có hậu không?” Senku hỏi một câu như trẻ con, tựa như một đứa nhóc muốn biết kết cục cho mẩu truyện đọc trước giờ đi ngủ.

“Bây giờ thì không biết. Có quá nhiều cách kết khác nhau theo nhiều người khác nhau.” Gen khúc khích cười, cảm thấy hài hước trong câu trả lời của mình. “Nó có thể có một kết cục bi đát.”

Senku áp tay mình lên tay Gen, sự quyết tâm ánh lên trong lời nói. “Phiên bản của tôi là nó có một cái kết có hậu. Cậu bé tìm được cha mình. Con sói loại bỏ được “món quà” ngu ngốc, phiền nhiễu, bất đắc dĩ, vô dụng treo trên đầu nó và cậu bé. Họ ăn mừng, sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Hết.”

Những nét yếu mềm Senku bộc lộ ra giờ đây biến mất - một khoảnh khắc thoáng qua mà Gen biết rằng chỉ mình nó mới có đặc quyền chứng kiến. “Đó là kịch bản xoay quanh Senku. Hãy nhớ, với những câu chuyện như thế này, nhân vật chính sẽ phải đưa ra sự lựa chọn. Sự lựa chọn này đi kèm với một sự hy sinh tương ứng.”

“Chuyện kiểu gì mà vớ vẩn thế.”

“Thực tế lên nào,” Gen thuyết phục.

Senku đáp bằng cách búng nhẹ vào mũi Gen một cái. “Coi kìa, cậu đang lên một kế hoạch điên rồ. Tôi sẽ không hỏi. Nhưng mặc kệ, đến một lúc nào đó tôi sẽ kéo cậu ra khỏi cái hố cậu tự đào ra cho mình. Và đây là một lời cam kết.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết. Và cậu nghĩ rằng có thể chạy và trốn ư? Thế thì sai bét. Cậu cũng biết thừa là tôi tài tình thế nào đúng không? Đi tìm một thần thú cứng đầu là sở trường của tôi rồi.”

Gen ẩn vào ngực Senku một cách yếu ớt. “Có ai bảo là cậu không tài tình đâu, nhưng nghĩ mà xem. Nếu một người quan trọng với cậu có thể được cứu sống, vậy thì…”

Senku nắm hai bàn tay Gen và ghì chúng vào thành bồn tắm. Mắt cậu bùng cháy. “Tôi không đánh đổi sinh mạng để lấy sinh mạng đâu, Gen.” Cậu nói với một sự chốt hạ.

“Được rồi,” Gen biết cãi cọ với Senku về chuyện này là vô ích. “Tùy cậu.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net