🍆6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chrome ghì tay ôm tập thể cả Senku lẫn Gen (trong dạng người trăm phần trăm) khi thấy hai người họ trở về. Ruri cũng nhập bọn, đôi mắt xanh lam long lanh nước chực trào. Kohaku thì om sòm lên, kêu họ mau đi tắm, nhưng vẫn không khỏi càm ràm rằng nhà tắm của cô không đáng để bị dây bẩn bởi đất cát và bùn lầy. Thế nhưng, qua cách cô huých cùi chỏ với Gen và vỗ lưng Senku, họ biết cô hoàn toàn không có ý xấu.

Senku vô tư mà xướng lên, "cậu có cần người kỳ lưng giúp không?”

"Tuyệt đối không,” Gen líu lo đáp, sập cửa nghe cái rầm ngay trước mặt Senku.

(Senku nói nghe khá bối rối. "Cậu ta bị cái quái gì vậy?"

"Rõ quá rồi chứ sao? Ngượng đó.” Trong giọng của Kohaku có vẻ gì đó hí hửng, như thể cô nghĩ đó là cách trả đũa Gen vì đống rắc rối mà Gen đã kéo cô vào.)

Ngượng? Tất nhiên là nó ngượng rồi. Gen không tài nào xóa khỏi tâm trí từng khoảnh khắc, sự đụng chạm, và cuộc trò chuyện giữa nó và Senku đêm qua. Gen thận trọng với từng câu trả lời vào sáng nay khi họ trên đường về, giữ chúng ở mức ngắn gọn nhưng đủ lịch sự, và không khỏi rủa thầm rằng sao trái tim nó lại rung lên mỗi lần nó nhìn Senku.

Nguy to chứ đùa, bởi vì Gen chuyển từ trạng thái ghét đến trạng thái hơi-có-cảm-tình-thậm-chí-là-thinh-thích cậu ta chỉ trong vòng hai-mươi-tư giờ đồng hồ. Và nó không biết nên làm sao cả.

Nó kỳ cọ thật mạnh, làm sao cho cơ thể sạch bong kin kít, và còn xức dầu dưỡng tóc hương nước hoa nhiều khả năng là của Ruri. Ha, đợi mà xem, Senku. Tôi sẽ có một bộ lông mềm mượt bồng bềnh cho cậu biết thế nào là— ủa, không! Điều đó nghe không đúng tí nào. Cái quái gì thế này? Gen vỗ nước tung tóe lên mặt. Nó ghét cuộc đời này.

Sau khi cả hai đã sạch sẽ thơm tho (Gen phải kìm lại để không trầm trồ rằng Senku trông hấp dẫn thế nào sau khi tắm; mái tóc mới đó còn bù xù giờ ướt đẫm với những giọt nước nhỏ xuống và chảy dài trên cổ cậu ta), Ruri làm bữa sáng cho họ và đề nghị rằng họ nên ở lại thêm vài ngày.

“Ừ, cảm ơn nhé,” Senku nói, miệng hốc một miếng bánh bột mì rán.

“Hả?” Gen kêu lên. “Tôi không chấp nhận!”

Không ngoài dự đoán, tất cả những người còn lại đều phớt lờ nó.

Hôm đó tiệm café đóng cửa, họ dành cả buổi chiều cho những hoạt động nhóm như chơi bài. Gen được một cơ hội để trưng trổ tài năng ở việc duy nhất nó giỏi này. Thấy những gương mặt bất mãn của mấy người họ, nó không khỏi thấy nỗ lực của mình là xứng đáng.

"TÔI BẮT ĐƯỢC RỒI NHA!” Kohaku hét lên, trỏ ngón tay vào Gen, cáo buộc. "CẬU CHƠI ĂN GIAN!”

Gen nhếch mép, bày ra ba bộ tài sản của trò Bài Tỷ Phú - một chiến thắng không thể chối cãi. “Đó là luận điệu của kẻ thua cuộc, Kohaku.”

Senku quẳng bài của mình sang một bên, chọc một ngón tay vào tai. "Đừng lên mặt,” cậu ta nói với Gen, "tôi nhìn thấu mấy chiêu trò của cậu từ đầu rồi. Chỉ là tôi nghĩ, nếu cậu thắng thì trông sẽ rất thú vị.”

Gen hiểu rằng không phải họ đang cố lên mặt với nó, họ chỉ đang bình thường hóa những cách chào mừng nó trở về thế giới loài người theo kiểu của mỗi người, và Gen nghĩ nó thấy biết ơn điều đó. Gen không cảm thấy khó khăn khi cười nữa, thậm chí còn phá lên cười ha hả khi nghe Chrome nói thứ gì đó hài hước.

Nó cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nó biết Senku đang nhìn mình.

Tối đến. Bữa tối là một dịp ấm cũng nữa. Gen ngồi đấu khẩu với Kohaku ở một đầu bàn còn Senku và Chrome đang thảo luận về chủ đề ma thuật cao siêu gì đó ở đầu bàn bên kia, Ruri chốc chốc lại góp lời vào cả hai cuộc trò chuyện với những tiếng cười không dứt.

Cuối cùng, buổi tối đó cũng kết thúc. Kohaku đưa ra một quyết định - cái mà giống mấy tình tiết rập khuôn hay gặp trong phim ảnh - và Senku cùng Gen không còn cách nào khác, đành phải ở chung một phòng với một chiếc giường đôi cỡ lớn. Lời kêu ca của Gen bị vùi dập ngay lắp tự, vì Kohaku không che giấu ý định sắp đặt như vậy để Senku và Gen có cơ hội nói chuyện với nhau. Phiền thật.

Kệ đi, sao cũng được. Gen phớt lờ trái tim đang dội trống trong lồng ngực, nó cuộn mình trên giường với hai mi mắt càng lúc càng trĩu nặng. Cái giường chỗ lồi chỗ lõm nhưng cũng thoải mái, được chất đầy các thể loại chăn ga chắp vá. Nó đầm mình sâu hơn vào mớ chăn nệm, thư giãn trong cảm giác mềm mại của những lớp vải sạch sẽ phủ trên da.

Khoảng giường trống bên cạnh lún xuống, và Gen không kháng cự gì khi một bàn tay quen thuộc vuốt mái tóc nó. Nó bất giác thở dài, và nhích người để sát lại gần hơn với chủ nhân bàn tay ấy.

“E là tóc tôi không mềm được như lông đâu,” Gen thì thầm.

Nó nghe thấy một tiếng thở hắt pha tiếng cười đáp lại. “Cậu đang nói gì thế? Mà dầu xả có tác dụng tốt thật đấy.”

Mắt Gen vẫn nhắm nghiền khi bàn tay ai kia thôi vuốt ve, kể cả khi nó nghe tiếng chăn nệm loạt xoạt. Gen đoán Senku đang kiếm một tư thế sao cho thoải mái. Dù sao cũng đến giờ đi ngủ rồi.

Nhưng rồi, Senku vén ống quần ngủ của Gen lên, đôi bàn tay dò lướt và sờ hai chân của Gen một cách không ngại ngần. Gen khẽ kêu lên một tiếng, cơn buồn ngủ biến mất sạch. Tâm trí nó phiêu dạt với vô số những suy nghĩ không nghiêm chỉnh.

“Tôi đang khám chân cho cậu, đồ đần,” người kia đáp.

Gen rít, “chân tôi lành rồi, cảm ơn.” Nó không nói dối. Có một vết sẹo ở bắp chân nó, nơi cái hàm kim loại của bẫy găm vào, khiến da chỗ ấy hơi sần và lồi lên, nhưng chỉ có thế. Oái, hơi thở của Senku đang phả lên da Gen. Nếu tình hình này tiếp diễn, Gen sẽ không thể che giấu suy nghĩ của mình về việc nó thấy Senku rất hấp dẫn nữa. “Thôi nào, Senku.”

Có vẻ Senku đã hài lòng với những gì trông thấy, vì cậu ta gật đầu với Gen mà không ý kiến gì nữa. Miệng Gen trở nên khô khốc - ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ khiến Senku trông giống một thiên thần, nếu thiên thần là người có đôi mắt đỏ xuyên thấu và mái tóc trông giống bó rau.

“Gen, chúng ta thử làm điều này được không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net