🍆7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cậu, bất kỳ cái gì cũng được, Gen dụi mắt, nghĩ. “Còn tùy. Cậu đang mưu đồ gì thế?”

Senku bẻ khớp ngón tay kêu khùng khục, biểu cảm trở nên hào hứng. “Ma thuật.”

“Xin lỗi. Gì cơ?”

“Ma thuật,” Senku nhắc lại. “Cậu với tôi. Thử không?”

“Senku, ưm. Tôi rất vinh hạnh khi được cậu ngỏ ý, nhưng tôi không có chút ma thuật nào trong người cả. Mọi ma thuật sư từng thử với tôi, lượng ma thuật họ khơi lên từ tôi là con số không. Tôi nói số không là đúng nghĩa đen đấy. Hoàn toàn chẳng được tí ti gì. Một con số không tròn trĩnh.”

Senku gật đầu. “Xem ai đang nói kìa, người đã đáp lại giấc mơ của tôi và biến thành một con chó sói. Cứ thử một lần đi, tôi muốn kiểm nghiệm một vài thứ.”

“Được thôi, nếu cậu cứ khăng khăng vậy,” Gen lí nhí nói, lảng nhìn chỗ khác. Nó không muốn nhìn khoảnh khắc sự phấn khích hồn nhiên của Senku biến thành nỗi thất vọng.

“Đây,” Senku bắt đầu, “nắm lấy tay tôi.”

Gen nhìn chằm chằm vào bàn tay người kia đang chìa ra. Họ đang ngồi đối diện, gần đến nỗi bàn chân của hai người chạm vào nhau. Déjà vu à, như cách Senku cầm bàn chân Gen khi ở trong rừng vậy.

Senku luôn luôn dang tay ra, luôn luôn cho Gen thứ nó không thể sở hữu.

Gen nắm lấy tay Senku, thầm cầu mong cậu ta không nhận ra rằng nó đang run. Nhưng tất nhiên rồi, Senku có nhận ra - cậu áp tay mình lên mu bàn tay của Gen sao cho thật khít, và Gen đột nhiên nghĩ rằng liệu đây có phải cảm giác của một cô gái mới lớn trong truyện tranh thiếu nữ khi chuẩn bị được tỏ tình.

“Hít thở từ từ nào,” Senku yêu cầu. Gen hít vào, phát ra thành tiếng to, thậm chí còn không nhận ra rằng nó đang nín thở. “Nhắm mắt lại.”

Gen nghe lời, dù bóng tối bao trùm thật đáng sợ. Đôi bàn tay ấm áp của Senku là thứ duy nhất níu giữ Gen lại với cảm giác thực tại, vậy nên, Gen siết chặt hơn, mong rằng Senku không kêu ca gì về cử chỉ ấy.

Ơn trời là Senku không làm thế, thay vào đó, cậu nói với Gen. “Cậu có thể tái hiện trong đầu các ngôi sao đã nhìn thấy trong giấc mơ của chúng ta không?”

“Tôi… tôi sẽ cố, được.” Gen lục lại trí nhớ của mình, cố gắng gọi về những hình ảnh kỳ ảo trong tâm trí. Màu sắc, chòm sao, sự bao la và vĩ đại đến khó tả. Gen tập trung, cắn môi, truyền tất cả sức lực vào nhiệm vụ.

Thế rồi, vụt một cái, cơ thể Gen giật bắn lên như bị đốt. Đó là một cảm giác quen thuộc khi Gen cố gắng vận phép thuật và thất bại. Lại nữa rồi, Gen nghĩ, cay đắng vì Senku vừa chứng kiến sự thất bại của nó.

“Đừng rầu rĩ,” Senku càu nhàu, "thư giãn đi nào. Cậu đang ép buộc bản thân quá mức, điều đó khiến ma thuật của cậu bị kìm hãm thay vì được giải phóng.”

"Tôi không thể. Trước giờ tôi đã luôn thế n…” Giọng Gen run run, không nói được hoàn chỉnh cả câu. Từ trước đến giờ, đây mà cách mà nó đã luôn nỗ lực. Càng thất bại, nó càng gây áp lực hơn cho bản thân. Đó là một thói quen đã ăn sâu trong nó, một cái vòng luẩn quẩn tự hủy hoại.

Hẳn trông Gen đang khốn khổ lắm, vì giọng Senku dịu đi. “Tôi bảo cậu nghĩ về những ngôi sao nhưng không phải muốn cậu tưởng tượng chúng một cách chính xác đến từng chi tiết, mà là tôi muốn cậu nhớ lại cảm giác khi cậu thấy chúng.”

“Ờ. Thế thì có liên quan gì tới ma thuật?”

“Cậu đùa hả? Rất liên quan đến ma thuật là đằng khác. Nhắm mắt lại tiếp đi.”

Gen nhớ lại cảm giác của mình vào đêm đầu tiên nhìn thấy những vì sao trong giấc mơ của hai người họ. Nó đã cảm thấy bình yên, thanh thản. Khoảnh khắc ấy, Gen thấy không có lý do gì để phải chạy trốn. Vì cớ nào đó mà, Gen phó mặc tất thảy vào loại bùa chú kỳ lạ của Senku trong giấc mơ, đặt niềm tin rằng nó sẽ mang lại sự an toàn.

Tâm trí Gen dần dần trở nên trống rỗng, sự hoảng loạn mới đó bỗng tan biến hết. Nó không tập trung vào bóng tối và phần xấu xí trong người lo lắng về việc sẽ thất bại. Thay vào đó, Gen nghĩ về những ánh sáng, và cảm giác hiện lên khi đó. Sự vững lòng. Sự huyền diệu rất vui sướng. Lời hứa. Niềm tin - nếu không phải ở bản thân, thì ở một người sẽ đến bên nó, một người để trân trọng và đổi lại sẽ được trân trọng. Ý nghĩ ấy chợt làm dấy lên một điều gì đó trong Gen, điều gì đó nhỏ bé đang khao khát được khai phá. Gen muốn thả trôi với nó, nhưng một sự sợ hãi nhói lên, ngăn Gen lại.

Tới đây. Đó là giọng của Senku. Cậu ta không nói to, nhưng Gen vẫn nghe rõ trong đầu. Nó không nghĩ gì mà liền tuân theo, để mình bị thôi miên và dẫn dắt một cách bất chấp.

Rồi Gen trông thấy một thứ mà nó không ngờ đến.

Là Senku, nhưng không phải Senku nó biết hiện tại. Đó là Senku trong hình hài trẻ con, với khuôn mặt bầu bĩnh và hai cánh tay nhỏ xíu đang huơ huơ. Kế bên Senku-bé là một con gấu bông bị nhấc bổng, lơ lửng trên không trung. Gen thích thú ngắm cậu nhóc lon ton chạy xung quanh, hai cánh tay vẫn không ngừng khua khoắng, để xem liệu cậu có thể làm cho thứ nào khác trong phòng lơ lửng được nữa không. Hầu hết đồ đạc là những vật dụng nhỏ và nhẹ mà trẻ con có thể nhấc được. Tuy nhiên, sự quyết tâm trong đôi mắt đỏ kia không phải thứ ngẫu nhiên, vì Senku thử nghiệm nhiều hơn bằng cách vung chân và những tư thế khác nữa để xem liệu làm thế có đem lại những kết quả khác nhau hay không.

Gen muốn phá lên cười. Senku luôn luôn phá bỏ các giới hạn của ma thuật, dù chỉ là một đứa bé con.

Quang cảnh thay đổi. Lần này Gen thấy một Senku lớn hơn, nhưng chưa hơn mười hai tuổi. Cậu nhóc sóng bước bên cạnh một người đàn ông có mái tóc màu xám và để ria mép. Họ trông giống nhau đến kỳ lạ dù không có mấy điểm tương đồng ở ngoại hình. Cả Senku lẫn người đàn ông ấy đều đang thở hổn hển, trên tay họ là những chồng sách cao như núi. Họ đang nhặng xị với nhau, Gen có thể thấy điều đó, nhưng không biết đang nói về chuyện gì.

"Bộ não phản chủ của tôi cho cậu xem thứ này sao?” Senku cằn nhằn. Gen giật bắn mình khi đột nhiên thấy Senku - Senku nó biết - đang đứng cạnh nó. "Tôi đã nói với bố tôi rằng nên dùng phép thuật đi cho nhanh, nhưng ổng cứ khăng khăng rằng phải bê chúng theo cách cổ lỗ sĩ ấy để tay tôi không bị teo tóp và 'không trông như cành củi khô nữa, Senku’. Ông già đó kiểu nào cũng nói được."

“Đó là bố cậu ư?” Gen hỏi, cố gắng tìm nét tương đồng huyết thống nhưng thất bại.

"Bố con tôi không có quan hệ máu mủ,” Senku giải thích. "Hồi tôi còn bé, đã có rất nhiều chuyện xảy ra và kết cục là Byakuya nhận tôi làm con nuôi. Ổng khá kỳ quặc, nhưng ổng là người đã nuôi lớn niềm đam mê ma thuật trong tôi, mua cho tôi sách báo chủ đề ma thuật mà tôi muốn dù ổng chẳng hiểu gì về chúng.”

"Bố cậu không phải là người dùng ma thuật ư?”

"Ừ. Vì thế mà ông ấy bị giới hạn lựa chọn nghề nghiệp. Nhưng có một điều mà Byakuya rất muốn thực hiện.” Một nụ cười của Senku lộ ra. “Ông ấy muốn trở thành một phi hành gia.”

"Bố cậu có làm được không?”

Senku bật cười. “Có, tất nhiên rồi. Dù chuyện đó không hề dễ chút nào. Những người dùng ma thuật thường có lợi thế, vậy nên tôi đã chế ra một món đồ, thứ có thể qua mặt màn hình phỏng vấn và làm như bố tôi có khả năng ma thuật. Nhưng ông ấy từ chối dùng nó vì ổng bảo đó là gian dối. Giờ nghĩ lại thì mới thấy, cái món thiết bị tôi đưa cho ổng hồi ấy chỉ là thứ đồ chơi vớ vẩn, chẳng được tác dụng gì ngoài việc phun nước lên trời. Thế nhưng, bố tôi vẫn thành công trong việc để lại ấn tượng với người ta, bất chấp có ma thuật hay là không.”

"Thật tuyệt vời,” Gen thở phà một cái. Nó tưởng tượng ra cảnh Senku-thiếu-niên vẫn thức thao láo dù đêm đã muộn, với lòng quyết tâm hoàn thiện sáng chế của mình bằng được qua phương pháp thử và sai. "Hiện tại bố cậu đang ở trên vũ trụ ư?”

Mặt Senku bỗng bị phủ bởi một bóng tối, nhưng nó biến đi ngay trước khi Gen kịp định hình. "À, ông ấy chết rồi…”

Gen lặng người.

“...theo như thông cáo báo chí là thế. Nói chính xác hơn, hiện giờ tung tích của ông ấy là bí ẩn. Một tai nạn đã xảy ra với tàu vũ trụ Soyuz. Không hiểu sao tất cả các camera không cái nào ghi lại được nguyên nhân khiến chiếc Soyuz biến mất, như thể nó bị nuốt chửng bởi hố đen vậy - hoặc,” mắt Senku nheo lại, “một chiều không gian khác, nhiều khả năng là bằng ma thuật.”

Gen biết chuyện đó. Nó nhớ khi còn là thiếu niên, nó đã trông thấy những dòng tít, nghe thấy người ta xì xào bàn tán. Hồi ấy nó không để tâm nhiều, nhưng hiện tại câu chuyện đó đã khác. Hai tay Senku khoanh trước ngực, nhìn xa xăm vào cái gì đó Gen không thể thấy.

"Bị hút vào một chiều không gian khác bởi ma thuật…” Gen phân tích theo hướng logic. Nếu đó là ma thuật mà phi hành đoàn Soyuz gây ra, thì họ chắc chắn phải lường trước được rủi ro là rất lớn. Sự liều mạng đó không hợp lý chút nào, và chắc chắn là bất hợp pháp. Điều đó nghĩa là chỉ có một khả năng. "Đó không phải tai nạn đúng không?”

Quang cảnh lại thay đổi, lần này, Gen được cho thấy Senku-thiếu-niên đang ở trong phòng khách, xem một chương trình phát trực tiếp trên TV nói về sự biến mất của Soyuz. Khuôn mặt của Senku-thiếu-niên đanh cứng như đá, biểu cảm không thể đoán định. Thế nhưng, vì đang ở trong giấc mơ của Senku, Gen cảm nhận được sự mất mát vô cùng đau đớn mà Senku-thiếu-niên đang cảm nhận. Sự đau khổ mang cường độ mạnh tới nỗi khiến Gen rùng mình.

"Tôi không biết, có khi đó là một việc phi pháp,” Senku nói, nhíu mày nhìn phiên bản nhỏ tuổi hơn của chính mình, "nhưng chắc chắn là có chủ đích.”

Dù đó là gì đi chăng nữa, Gen biết mình đã vướng vào một chuyện lớn. Chắc chắn đây là điều mà Senku đã luôn đi tìm chân tướng suốt nhiều năm qua, nhưng chưa bao giờ có được câu trả lời. Gen cũng không có. Nó không biết nên làm gì.

"Tôi chắc chắn mười tỷ phần trăm rằng bố tôi vẫn còn sống. Có thể ông ấy không phải một người dùng phép thuật, nhưng ông ấy sắt đá hơn vẻ bề ngoài. Dù đang ở bất cứ nơi đâu, chắc chắn ông ấy vẫn đang tìm cách quay về trái đất. Đó là lý do tại sao tôi nỗ lực để liên lạc với ông ấy.”

Gen vắt óc nghĩ. “Liên lạc bằng cách nào?”

Nó nhận về một nụ cười toe toét đáp lại của người kia. “Những gì cậu trải nghiệm trong đêm đầu tiên nơi chúng ta gặp nhau là một phần của kế hoạch đó. Thông qua những giấc mơ.”

Câu trả lời như một đống gạch đá giáng xuống đầu Gen, bởi vì mọi thứ lập tức trở nên hợp lý. Dĩ nhiên. Dĩ nhiên rồi. Giấc mơ kỳ lạ đó. Senku chỉ đang cố gắng thử nghiệm bùa mộng. Mỗi tội là Gen nghi ngờ và cho rằng đó là trò lừa đảo.

“Tôi có nghĩ tới những phương pháp ít biến số hơn. Dù sao, bùa mộng vẫn là một loại ma thuật tương đối mới, kém ổn định, chưa được nghiên cứu nhiều nên các ma thuật sư cũng ít cân nhắc sử dụng.  Nhưng tôi muốn thử. Theo tôi phỏng đoán, rất có thể bố tôi đang ở trong trạng thái ngủ đông được thiết lập. Vì không có căn cứ gì dù mơ hồ nhất về việc Soyuz đang ở đâu, tôi không thể dựa vào các phương pháp khoa học như liên lạc qua sóng vô tuyến. Mà dùng cách đó nhiều khả năng sẽ bị chặn, khá phiền với tôi. Nếu phải nói một phương thức có cơ hội thành công, thì đó là cách kết nối thông qua giấc mơ.” Sự tự hào hiện lên ngời ngời trong những câu từ Senku nói tiếp. “Suốt cả mấy tháng trời, bùa mộng của tôi không có tác dụng, cho đến khi cậu xuất hiện.”

Gen cảm thấy cả người bần thần. "Điều đó không có ý nghĩa gì hết. Chỉ là tình cờ thôi.”

"Tôi không nghĩ vậy.” Senku vung tay ra không gian bao quanh họ, nơi ký ức của Senku vẫn tiếp tục chạy như một cuộn băng. "Nếu không thì cậu gọi đây là gì?”

"Tôi… tôi không biết. Nó là gì?”

Senku mỉm cười, mắt cậu sáng rực, đến nỗi Gen cảm thấy như có bướm bay trong bụng. "Đây là sự kết giao, Gen.”

"Kết giao?” Gen liếm môi, nó nhận ra Senku dõi mắt theo cử chỉ ấy. "Cậu có chắc không? Kiểu như, một mối liên kết thật sự ư?”

"Chứ sao? Tôi gọi cậu tới với tôi, và cậu đã đáp lời. Nhớ không?”

"Đúng, nhưng cảm giác…” Thật tự nhiên, Gen muốn nói vậy. Giống như về nhà vậy. Như thể không còn gì đáng lo nữa. “...cũng được.” Gen kết câu một cách miễn cưỡng.

"Tôi rất mong như vậy, đó cũng là cách các mối kết giao hình thành.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net