Chương 7: Lá thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã mường tượng khung cảnh tương lai,

khi tôi bắt được em, chim cú nhỏ đáng thương.

Em thả cơn giận dữ nghiền nát vạn vật của tôi sổng khỏi chuồng,

thế nên hãy hứng chịu toàn bộ hậu quả đi, hỡi người yêu dấu.

Yên tâm rằng tôi chẳng nỡ làm hại em đâu,

nhưng trừng phạt nhất định phải giáng xuống,

với người đã khiêu chiến giới hạn của tôi.

Sương sớm vương đầy đọng thành giọt trong suốt trên lá cây, hôm nay không có tuyết, một ngày lý tưởng để ra ngoài thư giãn sau chuỗi ngày đắm mình trong phòng với cọ và giấy vẽ. Tối qua tuyệt vời đến nỗi Jack dành hàng giờ liền ngắm dung nhan khi ngủ của Eli sau màn khiêu vũ và chim cú nhỏ đã ngủ gục trong vòng ôm của hắn. Niềm rạo rực cùng tâm hồn nghệ thuật được đánh thức cứ thôi thúc gã vào trong phòng, hoàn thành nốt bức tranh đang dang dở, phác họa thêm một vài tư thế đáng yêu của cậu.

Gã quý tộc ngân nga một điệu ca quen thuộc, vẻ yêu đời hiện rõ mồn một trên khuôn mặt hắn, thậm chí hắn giành công việc tưới đám cây đang nảy chồi ở ban công của cô hầu gái trong lúc chờ Eli tỉnh dậy. Sau khi hoàn tất mọi thứ, ngắm nghía bản thân vài lần trước chiếc gương, đảm bảo ngoại hình chuẩn mực nhất, hắn bước xuống phòng ăn, mong chờ nhìn thấy một Eli đang ngái ngủ ngoan ngoãn ngồi đợi mình.

Mọi hôm đều như thế, như một lịch trình được cài đặt sẵn, nhưng hôm nay thì không. Chiếc ghế quen thuộc vắng tanh, Jack ngạc nhiên và linh cảm mách bảo hắn nên quay lại phòng cậu ngay lập tức. Cửa phòng khóa trái, song chẳng hề gì, quản gia chỉ mất năm phút tìm ra chìa khóa dự phòng để hắn có thể bước vào bên trong. Chăn màn gập sẵn tinh tươm, đồ đạc thu dọn sạch sẽ đến nỗi chả thể bắt bẻ gì được thêm, kể cả người kiểm định có là kẻ tinh tế và khó tính nhất.

Quả cầu lúc trước hắn bị cậu lừa mua đặt ngay ngắn trên bàn, Jack bước gần hơn, rút chiếc phong bì đóng dấu mộc đỏ cẩn thận. Đầu ngón tay hắn miết dọc bờ ngoài trước khi nhẹ nhàng tách mở, rút lá thư bên trong. Nét chứ thanh, mảnh, gọn gàng, theo như độ se mực cùng mùi hương lưu lại trên đó, hẳn nó đã được viết tương đối lâu trước đây, ít nhất khoảng chừng ba tuần đổ ra. Eli không ghi ngày tháng, có lẽ cậu thấy chả cần thiết, và Jack cũng không quan tâm chuyện này cho lắm.

"Jack thân mến,

Thật xin lỗi vì sự rời đi quá đột ngột, và đã chẳng thể nói lời tạm biệt với anh một cách tử tế. Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, nên thật lòng, tôi mong anh có thể thông cảm cho tôi. Bức tranh mà anh cần tôi làm người mẫu đã hoàn thành vào tối qua, chính mắt tôi nhìn thấy nó được phủ lớp vải trắng, anh ký tên bên dưới đóng dấu kết thúc quá trình này, vậy nên xin đừng tức giận quá mức khi tôi đã làm tròn nhiệm vụ của mình.

Cảm ơn anh rất nhiều vì giúp đỡ tôi thoát khỏi cảnh tù ngục, chết rũ xác do lao động khổ sai ở trại tạm giam, cả khoảng thời gian được sống chung với anh nữa. Nói thật lòng, chúng là tháng ngày tươi đẹp nhất trong ký ức của tôi.

Nhưng hỡi ôi Jack thân mến, bữa tiệc nào rồi chẳng phải tàn, cuộc vui nào không đến giờ khắc chia ly? Anh có công việc, cuộc sống lẫn trách nhiệm gánh trên vai mình, tôi cũng vậy. Anh thuộc về nơi này, thành phố xa hoa lộng lẫy với ánh đèn lung linh lúc về đêm, cuộc sống giới thượng lưu cùng tìm kiếm nguồn cảm hứng cho những bức tranh. Còn tôi chỉ là kẻ nghèo hèn, cần một mái nhà đơn giản che mưa nắng, một nơi phù hợp với thân phận mình.

Chúng ta quá khác biệt, gặp gỡ nhau do duyên trời định sẵn, tiếc thay lại chẳng có phận hưởng thụ ngày tháng dông dài. Vậy nên đừng tìm tôi nữa, hãy cứ cho mọi chuyện xuôi theo dòng chảy tự nhiên.

Người có tình, nhất định sẽ trở về bên nhau, còn nếu đã không thể, vậy chứng tỏ rằng duyên giữa hai ta đã kết thúc tại đây. Lần nữa cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi.

Ký tên, Eli Clark."

Gã quý tộc dùng hết sức bình sinh từ khi chào đời đến giờ để ngăn cản cái ham muốn xé rách, vo vụn cái tờ giấy trong tay mình. Cơn giận dữ chực trào, xoắn vặn, tống cổ toàn bộ cái kế hoạch rách nát từ từ chờ đợi Eli tự mình nhảy vào bẫy hắn đã giăng sẵn. Con mồi mà Jack nhắm tới đã nhận ra nguy cơ, tệ thật đấy, thiếu chút nữa thôi tơ nhện sẽ đóng kín, nhưng cậu rời đi, ngay trước mũi hắn và sau một đêm nồng thắm tưởng chừng như bước ngoặt đánh dấu mối quan hệ cả hai.

Ước chừng một giờ sau đó, người ta nghe tiếng đổ vỡ từ trong phòng chủ nhân biệt thự. Chuyện Eli rời đi nhanh chóng truyền tai các người hầu, cô hầu gái cuối cùng rời khỏi phòng cậu bị hỏi đến mức thuộc làu tất cả mọi sự kiện xảy ra trong một tuần gần nhất. Ngày hôm sau, Jack đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình, hắn gạt sạch các buổi giao lưu vô nghĩa, tối giản hóa lịch trình và lên kế hoạch tìm kiếm Eli. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net