Chap 19: Đến nhà em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chuyến bay dài suốt 13 tiếng từ Bangkok đến thủ đô London. Becky được phục vụ rất nhiều đồ ăn ngon, em cũng nhiệt tình thử hết tất cả các món ăn được tiếp viên mang đến. Bộ dạng lúc ăn sung sướng đến 2 chân đung đưa phía trước, thỉnh thoảng em còn quay qua ghế bên cạnh, cách 1 vách ngăn hỏi nhỏ

"P'Freen món này ngon lắm, chị thử chưa?"

Freen không buồn ngẩn đầu lên, vẫn chăm chú vào tập tài liệu trước mắt, không nặng không nhẹ "Không cần, cô ăn đi" nói rồi đưa nhẹ ly rượu lên miệng nhấp nhẹ rồi thong thả đặt lại trên bàn ăn, thao tác thanh cao thoát tục.

Becky bị từ chối thì cũng không buồn, em cũng bắt đầu dần quen được tính cách lạnh lùng của Freen. Chỉ là trên chuyến bay dài này, em cảm thấy có cô làm bạn cũng đỡ chán dù đa phần em chỉ tự hỏi tự nói lâu lâu còn nhận được cái nhìn sắc bén của cô làm cho im bặt. Tổng cộng là đã ly thứ 3 Becky thấy Freen chỉ uống rượu mà không hề đụng vào bất kì món ăn nào, em cảm thấy dạ dày cô sẽ không ổn, muốn mở miệng ra nhắc nhở 1 chút nhưng rồi lại thôi, thỉnh thoảng lại chồm người lên trước, lén quan sát biểu cảm của cô. 

Sau khi ăn no thì Becky cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ, chăn mỏng che đến nửa người thì bị rớt xuống, lúc quay trở lại từ phòng vệ sinh thì Freen nhíu đôi chân mày tinh xảo nhìn bộ dạng lúc ngủ trẻ con của em rồi cũng không quên nhẹ nhàng nhặt chăn lên phủ lên người em 1 lần nữa rồi mới quay lại ghế ngồi của mình. Lúc Becky tỉnh lại 1 lần nữa cũng là lúc tiếp viên thông báo chỉ còn 20 phút nữa sẽ hạ cánh, đề nghị mọi người thắt chặt dây an toàn chuẩn bị hạ độ cao.

"P'Freen, Chị đến Anh sẽ ở đâu? Em có thể đưa chị đi tham quan 1 vòng London nếu chị rảnh. Em lớn lên ở đó nếu chị không ngại thì có thể đi cùng em." 

Suy nghĩ 1 lúc Freen gập tài liệu trên tay lại, bỏ vào túi sách bên trên nhàn nhạc trả lời

"Đến nhà cô. Tôi ở đó. Tôi không có book khách sạn"

Becky giật bắn người khi nghe câu trả lời, luống cuống thốt lên

"Chị nói sao cơ, chị muốn đến nhà em ở lại ạ? Em tưởng chị đi công tác? Nhà em.... nhà em không hợp với chị đâu."

"Vậy sao cô lại ở nhà tôi được, còn tôi thì không?"

"Vì.....vì....."

"Không vì gì cả, tôi không nói lần 2."

Becky cắn cắn môi, khó hiểu nhìn Freen ung dung sắp xếp đồ bỏ vào túi chuẩn bị rời máy bay. Rồi cũng nhanh nhẹn, với tay lấy balo, khoác lên vai, theo bóng lưng của Freen rời khỏi chỗ ngồi, tính mở miệng nói nhưng lại cảm thấy đuối lý. 

Vì không mang theo hành lý nên Becky chỉ lủi thủi theo sau Freen chờ người kéo hành lý đến cho cô, rồi cả 2 cùng bước ra khỏi sân bay. Becky đề nghị đi tàu điện ngầm về nhà em, nhưng nhận lại chỉ có ánh nhìn khinh bỉ của cô, sau đó trực tiếp bị túm lấy quai đeo balo trên vai lôi xềnh xệch về chiếc xe sang trọng đậu trong sảnh chờ mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn xung quanh. Người lái xe cung kính cuối chào Freen rồi đưa tay đỡ lấy vali kéo của cô, mở cửa xe rồi trực tiếp bỏ vali vào cốp xe đằng sau. Becky bị Freen nhét vào trong xe cùng mình, không cho em cơ hội kịp hỏi, cứ thế đóng cửa xe lại, tài xế cũng không hỏi chỉ ngồi vào ghế điều khiển, cho xe chạy theo bản đồ có sẵn. 

"Chị bỏ em ra, chúng ta đi đâu thế này? Em cần về nhà."

"Đang đến nhà cô, im lặng đi, tôi mệt rồi" nói xong thì Freen cũng nhắm mắt lại, đầu tựa về phía sau thả lỏng người, áo vest cũng được cởi ra để 1 bên, thoải mái chỉ còn áo sơ mi trắng mở cúc để lộ cần cổ trắng ngần kéo dài xuống phía dưới. Becky ngây ngốc nhìn bộ dạng cô bây giờ, bất giác không nói nên lời, im lặng xoay người đi, ánh mắt thoáng chút bối rối.

Từ sân bay về đến nhà của Becky cũng gần 1 tiếng đồng hồ. Tò mò hỏi 1 chút với tài xế.

"Làm sao chú biết được địa chỉ nhà cháu ạ? Mà có đúng địa chỉ nhà cháu không?"

"Đúng địa chỉ nhà tiểu thư, là do ông Chankimha sắp xếp đi đón tiểu thư, chỉ là tôi không biết cô chủ lớn cũng đi cùng tiểu thư lần này." 

Nghe xong thì Becky cũng hiểu sơ qua là do ông Jirawat sắp xếp, mà đúng là cả nhà chỉ không ngờ tới sự có mặt của Freen ở đây. Nói rồi em xoay nhẹ đầu lén nhìn người đang nhắm mắt bên cạnh, khó hiểu không đoán được tâm ý của cô là gì. Mi tâm của Freen khẽ nhíu lại, tựa như đang khó chịu gì đó, tay vô thức đặt lên bụng bóp lấy. Becky nhìn thấy thì đoán ngay ra được cô là vì cơn đau dạ dày mà khó chịu, nhớ về tối hôm đó, chần chừ 1 lúc rồi vươn 1 tay ra nhẹ nhàng đưa tay gở lấy bàn tay của cô vì dùng sức bóp lấy bụng mà các khớp tay trắng bệt. Tay còn lại đặt lên phần bụng phẳng lì của Freen, cách 1 lớp áo, đều đều xoa xoa làm ấm lên cơ bụng căng cứng. 

Không biết qua bao lâu nhưng mi tâm cũng giản ra, toàn thân bớt đi cảm giác căng cứng, thay vào đó là cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay truyền vào sâu trong cơ thể của cô, đánh mạnh vào tâm trí lạnh lẽo của cô bao lâu nay, tham lam muốn giữ chặt cảm giác này có thể kéo dài thêm chút nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net