Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Freen mở ra hai mắt, cảm giác được cánh tay đau nhức, lập tức thanh tỉnh nhìn xuống cô gái đang chui vào trong ngực mình ngủ vô cùng hưởng thụ, tay trái thì bị đầu nàng gối nằm đến tê rần.

Yêu nghiệt, em định phế hai tay của tôi sao?

Cô trừng mắt mà mắng thầm một câu, lại lần nữa đưa mặt tới gần ngắm nhìn ngũ quan yêu mị gần trong gang tấc, bàn tay theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve.

Becky đang ngủ ngon thì cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, đưa tay bắt lấy thứ đang quấy rối mình, nàng khó chịu mở mắt ra.

"Bé con, tỉnh rồi sao?" Freen chớp chớp mắt, ôn nhu cười hỏi một tiếng.

"Ai là bé con của cô?" Becky mơ màng, bực mình phản bác lại.

"Chẳng phải em rất quyến luyến tôi sao?" Freen không có trả lời ngược lại rất có thâm ý hỏi một câu.

"Quyến luyến em gái cô, chúng ta chỉ 419! Từ bây giờ là đường ai nấy đi, có gặp cũng như người xa lạ!" Becky trừng mắt nhìn cô nói, dù kỹ thuật cô gái này rất tốt nhưng nàng không mong mình bị đeo bám, rất phiền phức!

"Em còn đang cầm tay người ta không chịu buông đây..." Freen cũng không quan tâm nàng phủ sạch quan hệ, mà than nhẹ một tiếng.

Becky nhìn đến thì xấu hổ, hất bàn tay đang nắm ra, "Cô còn dám nói!"

"Em phải chịu trách nhiệm." Freen nhếch môi, nữ nhân này mùi vị khiến cô thật quyến luyến, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Trách nhiệm?" Becky cau mày, 419 mà cần trách nhiệm gì chứ, đây là lần đầu nàng nghe thấy!

Becky nhìn theo ánh mắt cô thì thấy đầu mình đang đè lên cánh tay người ta, lập tức ngượng ngùng bật dậy.

Ngờ đâu cái chăn rớt xuống lộ ra cảnh xuân của hai người, dáng người Becky thật khiến cho người muốn phạm tội, từ trên xuống dưới không dư một chút mỡ thừa nào.

Becky đơ người vài giây... sau khi phản ứng lại lập tức đem chăn quấn quanh người mình che đậy, trợn mắt quát cái tên lưu manh đối diện: "Nhìn gì mà nhìn!!"

Freen giờ đây không có gì che đậy, nhưng cô cũng không thấy xấu hổ, mặt vẫn thản nhiên, khóe môi nhếch lên phun ra từng chữ: "Em nhất định phải chịu trách nhiệm."

"Tôi thì có trách nhiệm gì với cô?" Becky như mèo mà giương móng vuốt.

"Trong sạch của tôi bị em làm mất rồi." Freen vẻ mặt buồn bã.

"Chúng ta là tình một đêm." Becky thật muốn tát một cái vào mặt của nữ nhân vừa đê tiện vừa lưu manh trước mặt, diễn trò cho ai xem? Trong lòng dù vạn lần muốn cắn người, nhưng nghĩ lại phải giữ hình tượng, giữ hình tượng, nên bình tĩnh lạnh giọng phun ra từng chữ.

"Thì tình một đêm, nhưng đó là chuyện tối qua, sáng nay không phải." Freen gật đầu không cho là đúng đáp.

"Nhưng em bây giờ đang nhìn thân thể của tôi, tôi từ trước tới giờ chưa bị ai nhìn qua cả, nên em phải chịu trách nhiệm."

"Vô sỉ!!"

Becky nghe đến cô nói không khỏi trợn tròn mắt, mắng một tiếng.

Trên đời này có kẻ vô sỉ như vậy sao?

"Tôi tắm một chút, em có muốn tắm chung không?"

Freen nhún vai một cái bỏ ngoài tai lời mắng, nhìn nàng cười xấu xa nói.

"Hạ lưu!!" Becky mặt cũng đỏ lên, không biết là do tức giận hay ngượng ngùng.

"Tối qua không biết là ai nằm dưới tên hạ lưu rên rỉ đâu, ai." Freen bộ mặt tưởng niệm trả lời.

"Biến thái!!"

Freen không quản nữ nhân phía sau gào thét, khóe môi cô hiện lên một đường cong đẹp đẽ, bước chân thong thả đi vào phòng tắm.

Becky ngực phập phồng lên xuống, trừng mắt nhìn cánh cửa phòng tắm, hít vài hơi khí vào để bình ổn tâm trạng.

Dù sao cũng là một tổng tài có máu mặt, Becky một chút tâm tình khôi phục lại vẻ thường ngày nên có, lạnh lùng, nghiêm túc của băng sơn nữ vương.

Nàng nhìn về phía cửa phòng tắm một cái, sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi chăn, xuống nền nhà nhặt quần áo của mình bị nữ nhân "Ôn Thần" kia quăng mà mặc lại.

Rầm!

"AAaa.. đau chết mất!" Becky bị té nhào nằm dài trên sàn, tay bóp bóp eo nức nở than một tiếng.

Giờ mới phát hiện ra thân đau... eo cũng đau... lưng cũng đau, cô ta đúng là lưu manh, lưu manh mới không biết thương hoa tiếc ngọc, nàng ủy khuất nức nở vài tiếng, phía dưới thật đau rát a.

"Ôn thần chết tiệt!!" Becky tức giận lấy hết sức rống lớn, tay vịn eo cố gắng chậm rãi bò lại giường.

Do phòng VIP cách âm tốt, nên nàng chửi thì chỉ có nàng lắng nghe.

Một hồi cơn đau cũng dịu một chút, nàng mới đi như người què xuống giường lấy quần áo mặc vào.

Một lúc sau.

'Cạch' một tiếng cửa phòng tắm mở ra, Becky bước ra với bộ sơ mi cùng quần tây rất đơn giản, khí chất nàng cao quý lãnh diễm làm tôn lên quyền uy của nữ vương đứng trên cao.

Becky đã mặc lại quần áo, nàng đang ngồi ở mép giường thất thần, khi nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu, nhìn một màn thì ngây người, lúc nãy thật sự là nàng không có để ý đến cô gái này chỉ lo một bụng hỏa, nay được đánh giá kỹ... không tồi nha cũng là cực phẩm nữ nhân giống mình, nhưng khí tràng thật không thể đùa.

Ôn Thần này! Cũng có một bộ dạng nữ vương a?

Freen nhìn thấy Becky thất thần, trong lòng đắc ý cười, nhưng ngoài mặt thì hờ hững mà đi đến bên nàng, "Suy nghĩ xong chưa?"

Becky nghe tiếng nói thì thu hồi suy nghĩ, trở về bộ dáng băng sơn nữ vương, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cô nên hiểu."

Nói xong, rồi lấy ví móc ra một xấp dày trị giá 1000 bath, đưa đến nữ nhân trước mặt, "Đây là phần của cô."

Freen nhìn đến thì triệt để đen mặt, mày cau lại nhìn nữ nhân bộ dáng cao thượng trước mắt.

Thấy cô không nhận lấy, Becky hơi nhíu mày, đem xấp tiền đặt trên bàn gần đó.

"Chúng ta chỉ là 419, Cô hiểu không? Với lại vị hôn phu của tôi là Nop - gia tộc Ratchanop chỉ đứng sau gia tộc Sarocha, nên cô biết đâu là dừng."

Becky bắt buộc phải nói ra tên vị hôn phu nàng không có cảm tình kia.

Freen chân mày nhảy lên, lâm vào suy tư, nàng ta đang uy hiếp mình sao? Đường đường là Đại Tiểu Thư gia tộc Sarocha lại bị một nữ nhân uy hiếp? Gia tộc Ratchanop? Gia thế đấy, quyền lực đấy, nhưng đáng tiếc Bangkok là địa bàn của gia tộc Sarocha.

Nop sao? Không sợ chết thì cứ đến giành nữ nhân với Freen Sarocha ta!

Freen nhìn xấp tiền trên bàn, dù trong lòng phẫn nộ vô cùng nhưng bên ngoài vẫn không có biểu tình gì.

"Chúng ta còn gặp lại."

Freen không nói hai lời mà ly khai khỏi căn phòng, trước khi đi còn không quên phun ra một câu đầy chắc chắn.

Freen bước ra cửa thì đã có sẵn hai tên vệ sĩ cung kính: "Đại tiểu thư."

"Đi thôi."

Lời nói lành lạnh, khiến hai tên đó run rẩy, cúi thấp đầu xuống đi theo cô.

Ai chọc tiểu thư giận sao?

"Điều tra cô gái bên trong." Freen đang đi thì dừng bước, lạnh nhạt nói.

"Vâ..vâng.." Một tên trong đó run lên lắp bắp đáp.

Một lúc sau, Becky mới rời đi, vừa đi vào thang máy vừa cầm di dộng bấm số gọi: "Olei, mua dùm tôi một cái áo sơmi cổ cao và một chiếc khăn choàng."

"Vâng, Armstrong tổng." Bên kia đầu dây vang lên giọng một nữ cô gái, dù có nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Bây giờ là mùa hạ, Armstrong tổng kêu nàng mua khăn choàng cổ?

Becky lái xe đến công ty, trong lòng nàng vẫn còn hình ảnh của cô gái kia, không biết tại sao mình lại suy nghĩ đến cô ta...

Một chiếc siêu se Lamborghini màu bạc phong cách thắng trước tòa cao ốc của tổng tập đoàn Armstrong một nữ nhân chậm rãi bước xuống với mọi ánh mắt kinh diễm xung quanh.

Becky bây giờ đeo kính đen, khoác lên người chiếc áo da đen, nhìn tên bảo vệ rồi nhìn chiếc xe, "Đi bảo dưỡng."

"Vâng,Armstrong tổng." Tên đó cung kính đáp.

Hắn lên xe rồi chạy đi, Becky bước tới cửa xoay đi vào trong, nhân viên thấy nàng đều khom người chào hỏi, "Armstrong tổng."

Mười phút sau, nàng cũng lên tới tầng cao nhất, cửa thang máy mở, nàng bước ra đi đến phòng làm việc của mình mở cửa đi vào, đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn hồ sơ chất đống thì thở dài, xoa xoa thái dương vài cái, tay ấn vào nút kết nối tới phòng thư ký, "Mang cho tôi một ly cafe."



_Có gì sai sót mọi người góp ý cho mình nhé_

Đừng quên bình chọn cho mình nhaaa🥰




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net