Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky ngã đầu ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại thấy hình ảnh của nữ nhân kia, cái nhếch môi, nụ cười, nhớ tới ánh mắt âm trầm khi rời đi.

"Cốc cốc" chưa đến năm phút thì đã có người gõ cửa, Becky giật mình hồi thần, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ, môi mấp máy, "Vào đi."

Cửa mở ra, một nữ nhân mặc đồng phục có khuôn mặt thanh tú bước vào, trên tay nàng cầm một ly cafe cùng với một bọc đồ bước đến bên người Becky cung kính nói.

"Armstrong tổng, của ngài."

"Ừ, cứ để đó." Becky gật đầu nhìn cô thư ký Olei của mình.

"Hôm nay có cuộc hẹn nào không?"

"Không có thưa Armstrong tổng." Olei lắc đầu đáp.

"Tôi muốn nghỉ ngơi, ai đến tìm thì nói tôi không có ở đây." Becky nhìn nàng phân phó.

Nàng là sợ Nop đến làm phiền.

"Vâng." Olei gật đầu rồi đi làm công việc của mình.

Becky không thể tập trung được, bỏ hồ sơ qua một bên, đứng lên đi đến căn phòng dành riêng mỗi khi mệt mỏi có thể thư giãn, thật sự nàng bây giờ rất mệt, cả thân thể lẫn tinh thần, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc.

Bên kia một người vì nàng mà san bằng cả phòng làm việc.

Tập đoàn Chankimha phòng Tổng Tài liên tiếp vang lên âm thanh chấn động.

Rầm...

Xẻng....

Ba nữ nhân ở ngoài cửa run rẩy sợ hãi, chỉ dám đứng bên ngoài chờ người bên trong nguôi giận, họ cũng đã thông báo cho Sarocha Tổng rồi.

"Dám xem thường tôi!"

Rầm....

Dám uy hiếp tôi....

Rầm..xẻng...

Freen vừa gầm vừa chọi đồ, các bình sứ, hồ sơ, máy tính như mọc thêm cánh mà bay loạn xạ rồi đáp xuống nền tạo ra âm thanh inh ỏi, phòng làm việc bây giờ như bãi chiến trường không khác là bao.

Tất cả những thứ này toàn hàng hiệu, đồ cổ quý giá, nhưng cô nói đập là đập, có phải quá giàu rồi hay không, hay chê mình nhiều tiền đây?

"Có chuyện gì?"

Heng từ thang máy chạy ra, vẻ mặt lo lắng thập phần hỏi hai thư ký và trợ lý, cậu ta nghe thông báo liền đến đây ngay, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

"Freen làm sao?"

Nam cũng đi tới, nhíu mày lo lắng hỏi, Sarocha đại tiểu thư cũng có lúc lên cơn nổi điên khi nào sao mình không biết nhỉ?

"Đại tiểu thư tức giận chuyện gì đó, ngài đang ở bên trong đập đồ." Một cô gái bước ra nhìn anh, giọng run run trả lời.

"Các cô về làm việc đi." Heng phất tay, ba người như được giải thoát mà gật đầu lia lịa đi mất.

P'Nam đi đến cửa phòng, áp tai vào cửa, không nghe thấy tiếng đồ bể, tay đưa xuống vặn ổ khóa, vừa mở ra liền thấy món đồ đang bay tới, nàng trợn mắt, thật nhanh tay đóng cửa lại.

Rầm..xẻng....

"Hù chết chị, muốn giết người mà!"

Nam vuốt ngực nói, phải khi nãy không nhanh tay chắc đã vô bệnh viện nằm.

"Em mở cho." Heng bên cạnh cũng bị làm cho giật mình, hắn bước qua Nam nói.

"Chị, em vào được không?"

"Vào đi." Bên trong âm thanh âm trầm truyền ra.

Hai người được sự đồng ý thì mở cửa đi vào.

Không nhìn thì thôi, nhìn đến liền bị kinh hách... đây là mới đánh nhau sao? Không khác gì một chiến trường... đồ đạc gì đều bể nát chỉ còn cái sofa cùng bàn làm việc nguyên vẹn... phải chi hai thứ đó đập được, chắc cũng đã banh chành rồi.

"P'Freen." Heng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chị của mình đang ngồi ở ghế làm việc vẻ mặt lạnh như băng thì khẽ gọi.

P'Nam đỡ trán, chân bước đi tránh né những mảnh vỡ phía dưới, đi đến gần cô cười hỏi.

"Ai chọc giận cậu sao?"

"Hừ!" Freen nhìn nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang Heng nói: "Mau cho người dọn dẹp, đổi lại mới hoàn toàn."

"Dạ." Heng đang đi đến thì nghe cô phân phó, cậu ta lập tức gật đầu, xoay người tay đưa vào túi móc ra di động, vừa bấm số vừa rời khỏi phòng.

"Hôm qua không vui sao?" Nam nhớ ra gì đó, đi đến ngồi thẳng lên bàn làm việc trước mặt cô nâng mi hỏi.

"Hôm qua rất vui, nhưng sáng nay không vui." Freen lạnh nhạt đáp, cô cũng không để ý người kia đang ngồi lên bàn làm việc, hai người là bạn thân từ nhỏ rồi, nên không cần câu nệ tiểu tiết gì nữa.

"Vậy sáng nay ai chọc giận cậu sao?"

"Còn ai ngoài nữ nhân đó, một dạng yêu tinh!" Freen nhớ đến, nghiến răng mà phun ra một câu.

"Cô ấy làm gì?" Nam không thể tin nhìn một màn trước mắt... Sarocha Đại tiểu thư biết mắng người nha, nàng thấy thế cũng hứng thú nổi lên tò mò.

"Cậu nghĩ xem, cô ta lại dùng tiền đuổi mình."

"Còn có uy hiếp mình." Freen bứt rứt nói ra.

"Thì hai người 419 mà, cô ta nghĩ cậu đến với cô ta vì tiền, chắc là vậy đi." Nam chọn mi nghĩ ra rồi nói.

"Nhưng thái độ cô ta lúc đó, là sợ mình bám theo nàng." Freen nhìn nàng lại nói.

"Thì đúng rồi, ai mà chả sợ bị bám đuôi." Nam cho là đúng gật đầu nói.

"Mà cậu cũng có ngày hôm nay."

"Cậu im đi!" Freen liếc nàng một cái.

"Cô gái đó, phải trả giá cho việc hôm nay."

"Cậu bắt cô ta trả giá bằng gì?" Nam cười, nâng mi hỏi, có ai như nàng không, 419 đã rồi bị người ta chê, xong giờ lại đòi muốn người ta trả giá, có lý chút đi chứ.

"Bằng cả cuộc đời." Freen cười âm hiểm phun ra bốn chữ.

Nữ nhân đó, nhất định phải là của nàng!

"Cái...gì?" Nam nghe xong hàm như muốn rớt xuống bàn, kinh ngạc trợn mắt nhìn nàng.

Sarocha Đại Tiểu Thư mặt than băng sơn vạn năm... nay lại nói muốn một nữ nhân trả nợ bằng cả cuộc đời... đòi nợ gì chứ? Có lầm không đây.

"Cậu phản ứng như vậy làm gì?" Freen liếc nàng.

"Cậu hứng thú với cô ta sao?" Nam nghĩ nghĩ cũng chỉ đưa ra đáp án này, liếc cô một cái rồi hỏi.

"Có chút đi." Freen bị hỏi thì đơ người một chút, cũng mở miệng đáp, cô gái đó nhìn thôi cũng muốn khiến cô điên đảo rồi.

"Một chút? Mà muốn người ta bên cậu cả đời?" Nam quăng cho cô ánh mắt xem thường.

"Cậu đừng nói đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết nha."

Freen híp mắt lại, nhìn nữ nhân không biết sống chết trước mặt.

Nam rùng mình, nhưng vẫn giữ định kiến nói: "Mình nói đúng!"

"Cậu câm miệng đi!"

Cạch, cửa mở ra một lần nữa, Heng bước vào theo sau là vài nhân viên.

"Ở đây em sẽ xử lý, hai người làm gì làm đi." Cậu ta nhìn cô cười nói.

Freen nói: "Vậy nhờ em."

"Đi ăn thôi, tôi mời."

Freen nói xong thì đứng lên cầm lấy túi xách, nhìn nữ nhân đang ngồi kế bên nói xong rồi đi lướt qua nàng.

Nam trợn mắt, nhìn xem xung quanh thử có phải là nàng nói với mình không... khi xác định là nói với mình thì mới hoàn hồn , cười vội chạy theo sau.

"Đợi mình với!"

"Xe này cậu mới nhập a?"

Sau khi vào trong xe ngồi, Nam thích thú đánh giá chiếc siêu xe rồi hỏi.

"Ừ, là gia gia mới nhập về mấy chiếc." Freen gật đầu cài dây an toàn cho mình.

"Đúng là gia tộc Sarocha có khác, hào môn thế gia có khác nha, Porsche mà nhập một lần mấy chiếc như mua xe đồ chơi trong siêu thị." Nam lắc đầu cảm thán liên miên.

Trên đường ngoài Nam nói chuyện không biết ngừng nghỉ thì Freen không nói một tiếng.

Tại một nhà hàng Pháp, một chiếc Porsche dừng lại, mọi người ở gần chăm chú nhìn chiếc siêu xe hạng sang phiên bản giới hạn này, có tiền chưa chắc đã mua được, nghĩ vậy trong lòng ai ai cũng đoán người này không chỉ giàu mà còn địa vị cao.

Hai nữ nhân chậm rãi từ từ bước xuống xe, hai người một thanh khiết trong trẻo, một băng sơn mị hoặc.

Freen bước xuống bỏ qua ánh mắt mọi người, đưa khóa xe cho một tên bảo vệ ở ngoài, rồi cùng Nam cất bước đi vào trong.



_Có gì sai sót mọi người góp ý cho mình nhé_

Đừng quên bình chọn cho mình nhaaa🥰




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net