Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới Freen đang chờ mình. Trong giây lát, cô thậm chí quên mất trả lời.

Thấy Becky không trả lời, Freen đem bát đẩy đến trước mặt Yuki.

Ý tứ rõ ràng, để Becky cho con gái ăn trước.

Lúc bảy giờ rưỡi sáng, hai cô gái và một đứa trẻ đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ có chút cũ, nhìn thế nào cũng thấy giống như một gia đình.

Becky nhẹ nhàng và cẩn thận trong mọi việc, đặc biệt là lúc cho con gái ăn.

Bé con tính tình ngoan ngoãn, thời điểm ăn cũng im lặng, Becky đút một miếng, bé con ăn một miếng. Ngay cả đến miếng táo gai giã nát ở đáy bắt, trộn cùng nước chè ngọt vẫn uống một hơi, không hề lãng phí bất cứ thứ gì.

Quả nhiên càng nhìn càng thuận mắt.

Vô tình, ánh mắt của Freen trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Ở nhà không có ghế sofa, sau bữa ăn, Becky ôm con gái đi đến bên cửa sổ.

Hai mẹ con đứng đó thì thầm một lúc, căn phòng không lớn nhưng khoảng cách giữa cửa sổ cạnh giường và bàn ăn vẫn cách nhau một khoảng nên Freen không thể nghe rõ hai người đang nói cái gì.

Tất cả những gì cô nhìn thấy là khuôn mặt thanh tú đang mỉm cười của Becky và chiếc váy ngủ rộng màu vàng nhạt.

Becky đương nhiên cũng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng và mãnh liệt đang nhìn mình.

Cô nghĩ Freen không kiên nhẫn chờ, nên sau khi đặt Yuki xuống giường, cô quay người đi về phía bàn ăn

Trong chén nhựa vẫn còn sáu viên bánh trôi, không có viên nào được động đến.

Freen ngồi thẳng, mái tóc đen dài cuộn tròn sau gáy, được buộc gọn bằng một chiếc băng đô nhung màu xám nhạt, buông xõa sau vai, nhìn từ phía sau, đuôi tóc sẫm màu hơi dựng lên, sợi dây ruy băng rơi trên áo sơ mi lụa trắng. Có chút lãnh đạm diễm sắc, lại có chút trêu chọc gợi cảm.

Khi Becky đi ngang qua, vô tình liếc nhìn phần ngọn tóc của cô cũng thấy rõ vài sợi tóc vàng bắt mắt từ màu đen mềm mại, óng ả.

Đây là màu tóc nguyên bản của Freen, giống hệt màu tóc của Yuki.

Không biết vì sao, giọng nói của Sam lại vang bên tai.

Hô hấp Becky có chút ngưng trệ, cô cho rằng Freen có thể cũng sẽ phát hiện ra điểm khác thường này, trong lòng có chút hoảng sợ.

Cho đến khi ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.

Không có con gái bên cạnh, bầu không khí ấm áp có chút thay đổi.

Hai người dù ngồi đối diện nhưng đều cúi đầu, không nhìn nhau.

Becky có chút chột dạ sợ hãi, Freen thì đang tập trung tinh thần dùng thìa chọn bánh trôi trong chén.

Bánh trôi này có nhiều loại nhân khác nhau, Becky lại thích vừng, truy tìm trong bát bánh trôi nhân vừng.

Sáu viên bánh trôi lần lượt bị thủng, chỉ có hai viên chứa đầy hạt vừng. Freen múc nửa muỗng nước chè, sau đó đem bánh trôi đặt lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, những ngón tay thon dài nắm lấy cán muỗng, mùi thơm tràn ngập truyền đến môi Becky.

Bất ngờ được đút ăn, làm cho Becky phản ứng không kịp.

Becky sửng sốt, trong mắt hiện lên một viên bánh trôi đầy vừng hấp dẫn, hồi lâu vẫn không mở miệng.

"Là nhân vừng".

Lời giải thích của cô gái vang lên, mặt Becky chợt đỏ bừng.

Ngay cả trong khoảng thời gian kết hôn, Freen cũng chưa bao giờ chủ động đút cô ăn.

Thật xấu hổ!

Đã từng tuổi này rồi, cũng đâu phải là trẻ con, chỉ ăn một chén chè, đâu cần đút đến bên miệng vậy chứ.

Trong đầu Becky nghĩ vậy, nhưng cơ thể lại không từ chối Freen.

Bánh trôi, thìa sứ, cùng với ngón tay của cô gái, cứ như vậy treo giữa không trung, dừng ở bên gò má, bất động chờ đợi.

Không ai có thể chống lại sự cám dỗ này.

Becky cũng vậy!

Đôi mắt Becky rũ xuống, không dám nhìn cô gái đối diện.

Nhân bánh trôi chảy đầy thìa, trộn lẫn với các loại nguyên liệu khác, táo đỏ, mộc nhĩ nhỏ vụn, trôi nổi lắc lư trong nước chè, nếu không cẩn thận có thể sẽ đổ lên bàn.

Nó đầy đến nổi không thể cắn một miếng.

Becky sợ nước chè bị tràn, nên lúc buông môi ra, thân hơi nghiêng về phía trước, chiếc váy ngủ bị trễ xuống, Freen ngồi đối diện có thể nhìn rõ cảnh xuân quang trước mắt.

Đầu ngón tay Freen nóng lên, nhịn không được run rẩy. Một ít mộc nhĩ trong thìa cuối cùng cũng tràn ra ngoài.

Trong miệng Becky bị bánh trôi và nước chè nhét đầy, còn chưa nuốt xuống đã nhanh chóng đứng dậy lấy khăn lau từ trong bếp ra, cúi đầu lau sạch đồ bẩn trên bàn.

Đến khi Becky ngẩng đầu lên, Freen đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, chỉ để lại một câu lạnh băng, làm cho Becky ngơ ngác không hiểu gì.

"Tôi đi vệ sinh một chút".

Lần này đi, là tận năm phút.

Lúc đi ra, Becky đã giúp Yuki thay quần áo.

Bánh trôi trên bàn, cũng chỉ còn lại ba viên.

Từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt của Freen đã khôi phục bình thường.

Cô ngồi vào bàn, liếc nhìn Becky, cho đến khi Becky mang đồ ngủ của con gái vào phòng tắm, cuối cùng mới cầm thìa múc một viên bánh trôi, lặng lẽ đưa vào miệng.

Hương vị thực ngon, mát và ngọt.

Becky ngồi trên ghế gỗ tròn nhỏ, trước mặt có một thau giặc đồ đầy nước, lưng quay về phòng khách, eo hơi cong, vì sợ góc váy sẽ dính nước dưới đất. Cô trực tiếp vén váy ngủ lên đến đùi, lộ ra hai bắp chân thon dài trắng như tuyết.

Trong phòng không có âm thanh, chỉ có tiếng nước chảy ào ào.

Freen nhanh chóng ăn xong bánh trôi, đôi mắt đẹp có chút lạnh lùng nhìn thẳng vào thân hình gầy gò từ phía sau, trong mắt một tia lạnh lùng hung hãn...

Như muốn ăn thịt người vậy.

Yuki ngồi trên giường gấp cái chăn nhỏ của mình, lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng gắp ra một khối vuông.

Chính bé con nhìn rất hài lòng, cẩn thận từng li từng tí kéo đến đầu giường, lại đặt gối cá mập của mình lên trên rồi vỗ vỗ, lúc này mới giẫm dép lê dưới đất, lề mề đi về phía bàn ăn.

Dì thực vất vả mới tới đây một lần, bé con muốn nói chuyện với dì đôi ba câu.

Becky không ở đây, lá gan của bé con nhát gan hơn rất nhiều.

Nếu không phải Freen chủ động vẫy vẫy tay, chỉ sợ Yuki vĩnh viên đứng đó không dám tiến lên.

Trong phòng tắm, quần áo của Becky dường như sắp giặt xong.

Tiếng nước chảy ào ào càng ngày càng vang, tràn đầy cả gian phòng.

Freen ngồi xổm trước mặt Yuki, môi đỏ mọng hơi mấp máy, âm thanh ôn nhu hỏi một câu.

"Lúc mẹ đi làm, con ở đâu?"

Hôm nay chủ nhật, nhà trẻ được nghỉ, chuyện này, Freen trước khi đến đã biết.

Vấn đề này, trong mắt Yuki vô cùng đơn giản.

Cơ hồ không chút do dự, bé con liền đưa ra một câu trả lời đương nhiên.

"Con ở nhà ~".

"Buổi trưa mẹ sẽ về với con".

Tuy rằng đã sớm dự liệu được đáp án này, nhưng trái tim của Freen vẫn không thể ức chế trào ra chút chua xót.

"Hôm nay con đến chỗ dì, chịu không?".

Đến chỗ dì?

Yuki ánh mắt sáng ngời, môi nhẹ nhàng giật giật, đạng định nói một chữ "Dạ", nhưng lại nuốt trở về.

Bé con không trả lời, hai tay rối rắm đan vào nhau, một phút đồng hồ qua đi, mới lẳng lặng quay đầu nhìn Becky một cái.

Mẹ không ở đây, bé không dám đồng ý.

Freen biết bé con đang lo lắng chuyện gì, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Yuki, chợt đứng lên, gọi cô gái trong phòng tắm.

"Becky..."

Thanh âm không tính là lớn, nhưng đặc biệt trong trẻo.

Kêu một tiếng, nhưng Becky lại không có phản ứng gì.

Freen nhíu mày, lại gọi một tiếng.

Lúc này đây, thanh âm lại lớn hơn một chút, trong giọng nói còn mang theo một chút hoang mang.

"Becky?"

Vẫn không thấy trả lời.

Trong phòng tắm, vòi nước đang chảy ào ào trong thau nước, tiếng nước chảy rất nhỏ, ngăn cách toàn bộ với tiếng gọi bên ngoài.

Cho đến khi Yuki vỗ lưng một cái, Becky mới biết Freen gọi mình.

Becky quay đầu, thấy cô gái nhíu chặt mày, có chút bất mẫn, có chút nghi hoặc, lại có chút ủy khuất.

Tựa hồ như đang chất vấn Becky, tại sao không để ý đến mình?

Không hiểu sao, liền có chút chột dạ.

Becky đưa tay tắt nước, thế giới bên trong tai trong nháy mắt trở nên thanh tịnh. Mà cô, cuối cùng cũng nghe rõ lời con gái nói.

"Mẹ, dì nói hôm nay để con đến chỗ dì ấy ~".

Yuki hiển nhiên rất thích ở chung với Freen, tối hôm qua lúc ăn cơm, Becky đã có thể nhìn ra được.

Vì Freen, ngay cả canh cá bản thân ghét nhất cũng có thể uống.

Lúc này nhận được lời mời của Freen, có thể chịu đựng không đồng ý đã rất khó rồi.

Becky ngước mắt nhìn Freen, trong lòng chua xót.

Một lúc lâu sau, ánh mắt mới chuyển tới trên người con gái.

"Con muốn đi sao?"

Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng cô vẫn hỏi một câu.

Nơi này chỉ có mẹ, Yuki không hề che giấu chính mình muốn thân thiết với Freen, không hề suy nghĩ, mím môi, nở nụ cười ngoan ngoãn.

"Dạ muốn ~"

"Con sẽ ngoan ngoãn, nhất định không để dì tức giận~".

Có lẽ lo lắng mẹ không đồng ý, bé con lại chủ động đưa ra lời cam đoan.

Nhất định là bé con rất thích Freen.

Cổ họng Becky hơi đắng, cuối cùng gật đầu.

"Được rồi".

"Con đem chìa khóa của mẹ, đưa cho dì đi".

Yuki thấy mẹ đồng ý, cười càng thêm vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ mẹ, trong nháy mắt đem môi tiến đến gò má mềm mại hôn một cái.

Có một chút ẩm ướt bên má phải. Becky bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại tràn ngập nụ cười nhẹ nhõm.

Freen nhìn thấy một màn này, môi hơi thả lỏng.

Trong đáy lòng, lại có chút ghen tị với Yuki.

***

Lúc đưa Becky đến tiệm trà hương, còn chưa tới tám giờ rưỡi.

Freen lo lắng buổi sáng Becky chưa ăn no, vốn ở trong tiệm định gọi một phần điểm tâm sáng.

Không nghĩ tới, cô còn chưa gọi xong. Becky liền bưng hai lồng sủi cảo tôm và một phần cháo thơm từ sau bếp đi ra.

"Sủi cảo này không tanh".

"Chị nếm thử đi, là đặc sản của Barkham đó".

Freen sợ Becky ăn không đủ no, Becky cũng sợ Freen ăn không đủ no.

Sự quan tâm của cô đối với Becky dường như vĩnh viễn đều không bằng cô ấy.

Trong phút chốc, đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng.

Người Barkham ăn sáng từ rất sớm, lúc này khách trong tiệm không nhiều lắm, cũng không có ai nói chuyện.

Becky thấy Freen chậm chạp không động đũa, lại đẩy cháo đến trước mặt cô ấy.

"Em có thẻ nhân viên, không đắt đâu".

Một tiếng an ủi ôn nhu, lại làm cho người ta động tâm lại đau lòng.

Freen ngồi ở góc, tầm mắt hơi buông xuống, vài phút sau, rốt cuộc mới giương mắt nhìn về phía cô gái đã mặc đồng phục nhân viên đứng bên cạnh bàn.

"Cảm ơn".

Năm năm sau, Freen trở nên thích nói "Cảm ơn".

Ánh mắt Becky trở nên mềm nhũn, còn chưa lên tiếng, một hộp sủi cảo tôm bị đẩy tới bên tay.

"Em gọi nhiều quá, một mình tôi ăn không hết".

Lại muốn ăn cùng nhau sao?

Khoảng cách 8 giờ rưỡi còn năm phút, còn chưa tới giờ làm việc.
Becky do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Dù sao cũng là chỗ làm việc, mình lại ngồi đây như khách, không khỏi có chút xấu hổ.

Chỉ vài miếng, đã ăn hết sủi cảo tôm.

Bà chủ đã gặp Freen, biết cô là bạn của Becky, còn tới đây chủ động cười chào hỏi.

Becky càng thêm ngượng ngùng, hai bên má lại ửng hồng. Vừa đến tám giờ rưỡi, cô lập tức vào bếp.

Lúc trở ra, Freen đã không còn ở trong tiệm.

Mà chén cháo cùng sủi cảo tôm đã bị ăn sạch sẽ.

Cách cửa tiệm trà hương không xa, Freen vừa mới bước ra khỏi cửa tiệm, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên kia đường.

Chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt cô đã hoàn toàn u ám.

Là Ferny, người mà cô không nghĩ sẽ gặp lại sau khi cô đã nói rõ ràng trong quán bar vào đêm hôm đó.

Cô cũng không muốn cùng Ferny có bất kỳ giao tiếp nào, nhưng không thể chống đỡ được đối phương cứ quấn lấy mình không buông.

Cô nghĩ không ra, sau khi biết rõ chân tướng năm đó, Ferny sao vẫn còn mặt mũi đến tìm mình?

Tựa như năm đó sau khi hại mình bị thương, còn có thể làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà ở bệnh viện chăm sóc cô nửa năm.

Phố cổ dài không nhìn thấy điểm cuối, trống rỗng, một chiếc xe cũng không thấy.

Freen nhấc chân lên, rất nhanh đã đến bên đối diện đường.

Ferny còn chưa nói gì, bên tai lại vang lên thanh âm chất vấn lạnh lùng đầy chán ghét.

"Cô theo dõi tôi?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net