Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong con ngươi của Freen nén chút tức giận.

Ferny nghe những lời này bên tai, trong lòng có chút bất an, thậm chí không dám nhìn thẳng cô gái trước mặt.

Ferny đích thực là theo dõi Freen tới đây.

Từ ngày hai người cãi nhau một trận ở quán bar, Freen cũng không về khách sạn nữa.

Ferny đã hỏi qua ba người bạn tốt của Freen, họ nói Freen vẫn còn liên lạc với họ nhưng lại không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của cô.

Mãi cho đến hôm nay, cô từ cửa sổ lầu bốn nhìn thấy Freen xuất hiện ở dưới khách sạn. Còn đạp chiếc xe đạp hôm qua Sam lấy về, mới vội vàng mà đuổi theo.

Đi theo một đường từ sân cũ đường Sriphom đến tiệm trà hương trên phố Meungtham.

Rõ ràng là mặt trời đang chói chang trên đỉnh đầu, nhưng nhiệt độ xung quanh lại thấp đến doạ người.

Toàn thân của Freen toát ra một luồng khí lạnh thấu xương, không khí khắp nơi dường như đông cứng lại thành băng, cực kỳ ngưng trọng.

Không khí càng lúc càng xấu hổ.

Ferny là con gái út của gia tộc Nonjira, trên còn có hai người anh. Một người tự mở công ty, một người đi du học đào tạo chuyên sâu. Mẹ là con gái đời trước duy nhất trong gia tộc, kế thừa toàn bộ tài sản, lúc còn trẻ là chỉ huy âm nhạc nổi tiếng. Bố là chuyên gia khoa phụ sản nổi tiếng quốc tế, là bác sĩ gây tê có tiếng trong nước.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, tuổi thơ của Ferny có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn.

Từ nhỏ đến lớn, sự chú ý của mỗi người trong nhà đều dồn hết trên người cô. Mà cô, cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được người người săn đón như vậy.

Cũng chính vì vậy, yêu cầu đối với bản thân cực kỳ cao.

Cô thích đàn dương cầm, càng thích cảm giác đàn dương cầm mang đến vinh dự cho mình.

Chuyện năm đó, đúng là cô đã sai.

Hôm nay lại đây, cũng là muốn xin lỗi chuyện này?

Bởi vì lúc rời khỏi khách sạn quá vội vàng, Ferny cũng không trang điểm, làn da rất trắng. Không phải trắng như Becky vì sinh bệnh mà tái nhợt, mà là màu trắng sữa được bảo dưỡng tinh tế.

Khoảnh khắc cô lấy hết can đảm nhìn lên, ánh nắng trắng ấm áp chiếu vào mắt. Đồng tử sẫm màu pha chút xám nhạt.

Đồng tử của Becky cũng màu xám, nhưng khá đậm, rất rõ ràng. Hầu như không thể nhìn ra màu đen.

Freen nhìn cặp mắt có nét tương tự như Becky, lông mày bất giác nhíu chặt.

Còn chưa kịp dời mắt, bên tai đã vang lên một thanh âm mềm mại áy náy.

"Tớ đã hỏi Sam, em ấy cũng không biết cậu ở đâu, tớ không tìm thấy cậu, chỉ có thể dùng cách này để gặp cậu, muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi".

Lời xin lỗi muộn mười năm, giọng nói nghe rất chân thành.

Sắc mặt Freen hơi thay đổi, cô nhanh chóng rời mắt khỏi người Ferny, nhưng sự chán ghét trong đôi mắt vẫn không hề giảm bớt.

"Tôi đã nói rồi, cô không cần vì chuyện năm đó mà xin lỗi, tôi không muốn nghe, cũng không muốn nhận".

"Về lời xin lỗi của cô có phải xuất phát từ đáy lòng hay không, tôi cũng không quan tâm".

"Becky, em ấy là điểm giới hạn của tôi, nếu cô giám trêu chọc em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu".

"Còn chuyện giữa tôi và cô, đã sớm không còn gì để nói".

Bốn câu liên tiếp, mỗi câu đều lạnh lùng và dứt khoát.

Ferny đứng tại chỗ, môi mím chặt.

Cô không thích Becky.

Một người bình thường như Becky, làm sao xứng với Freen?

Trong lòng Ferny không phục, chỉ bởi vì Freen đối với Becky che chở cùng bảo vệ, so với cô nghĩ còn nhiều hơn như thế.

Cô nhìn thấy Freen không để ý đến nhiệt độ cao, không để ý đến bệnh dị ứng của mình, đạp xe đạp chở Becky đi làm. Cũng nhìn thấy Freen đem đồ ăn của mình đẩy đến trước mặt Becky, thậm chí cả tô cháo thơm cũng cùng Becky ăn chung một thìa.

Những điều này hoàn toàn khác với Freen mà cô biết.

Giữa cô và Freen, cũng từng mập mờ, nhưng cho dù là sau khi cổ tay của Freen bị thương, ở bệnh viện dưỡng thương nửa năm. Freen chưa từng đối với cô làm những hành động như vậy.

Freen chán ghét tiếp xúc thân mật, bất kể là tiếp xúc trong cuộc sống hay tiếp xúc cơ thể.

Hai hàng lông mày của Ferny hiện lên vẻ nghi hoặc, trong thanh âm, tất cả đều là khó hiểu.

"Cô ấy tốt vậy sao?".

Becky nhìn sơ qua, không có điểm gì ưu tú, thậm chí còn không biết chữ.

"Cậu luôn luôn thích những người tài giỏi, ưu tú. Vậy tại sao lại chọn cô ấy?".

Trong mắt phần lớn mọi người, Becky hoàn toàn không xứng với hai chữ "ưu tú".

Ngay cả Freen, lúc mới kết hôn cũng không nghĩ tới bản thân sẽ lún sâu như vậy.

Giờ phút này nghe Ferny đánh giá về Becky, sắc mặt cô bất giác lại trở nên khó coi.

"Em ấy rất tốt, về phần có ưu tú hay không, không cần cô ở đây đoán già đoán non. Ít nhất, em ấy chưa bao giờ vì lợi ích của mình mà làm tổn thương tôi, chỉ riêng điểm này thôi, cô đã vĩnh viễn không bằng em ấy rồi".

"Cho dù không có Becky, tôi cũng không thể yêu đương với cô, một chút động tâm mười năm trước đã tự chính tay cô phá huỷ rồi".

"Cô không có tư cách nghi ngờ tôi thích ai, cũng không có tư cách phán xét Becky có xứng với tôi hay không".

"Tôi và Becky ly hôn, là do em ấy nói. Tôi và Becky gặp lại nhau, là do tôi liều sống liều chết mà đuổi theo tới đây".

"Giữa tôi và Becky chưa từng có chuyện xứng hay không xứng, hiểu chứ?".

Nói đến đây, Freen cảm thấy không còn gì để nói nữa.

Đường dài xa xa có xe taxi đi qua, cô vươn tay, xe vừa dừng liền mở cửa sau lên xe.

Về phần Ferny, cô ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái.

Trở lại khu nhà cũ, đã đến chín giờ rưỡi.

Lúc lên lầu, ánh mắt Freen vẫn lạnh lùng.

Becky có để lại chìa khoá cho cô, nên không cần Yuki mở cửa cho cô nữa.

Vì để tránh doạ Yuki sợ, trước khi cắm chìa vào ổ khoá, cô vẫn gõ cửa trước.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng bé con thoáng cái vẫn nghe được.

Freen đứng ở cửa, nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, có tiếng bước chân, tiếng ghế gỗ ma sát trên mặt đất.

Freen đang muốn mở cửa, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Lọt vào tầm mắt, là một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hàm chứa ý cười ngượng ngùng.

"Dì tới đón con sao?~"

Yuki giẫm lên ghế, đáy mắt một tia vui sướng sợ sệt.

Ngay cả lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận.

Nghĩ đến, Freen rời đi quá lâu, bé con cho rằng cô sẽ không trở lại.

Giọng nói mềm mại như vậy, câu hỏi đáng yêu như vậy, cơ hồ trong nháy mắt, tất cả lửa giận trong lòng Freen, liền tiêu tán không thấy tăm hơi.

Cô còn chưa kịp phản ứng, tay phải đã đưa ra, xoa xoa đầu của bé con.

"Ừm, dì về muộn".

"Không phải con biết dì có chìa khoá sao? Sao còn giẫm lên ghế?".

"Nguy hiểm lắm, về sau không được như vậy nữa".

Giọng Freen có hơi nghiêm khắc, chỉ sợ bé con không nhớ lời mình nói.

Giọng nói nghe rất hung dữ, nhưng hành động lại rất dịu dàng.

Yuki còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay ôm lấy bé con từ trên ghế.

Có vẻ là do ngại ngùng, bé con theo thói quen vùi đầu vào vai Freen, một lát sau, mới nhỏ giọng thì thầm một câu.

"Dì gõ cửa nên con muốn mở cửa cho dì~".

Hoá ra là vậy.

Freen đẩy cửa bước vào nhà, khoé môi hơi cong lên, cô cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang ở trên cổ mình, trái tim chợt mềm đi rất nhiều.

Yuki rất nhẹ, ôm lấy cũng không phí tí sức lực nào.

Freen vốn định cằm cặp sách của Yuki xong, liền ôm bé con xuống lầu. Không nghĩ tới vừa định rời đi, bên tai lại vang lên một tiếng nài nỉ mềm mại.

"Dì thả con xuống được không?"

"Con chưa thay giày~".

Lần đầu chăm trẻ, luôn có nhiều điểm thiếu xót.

Freen rũ mắt nhìn, lúc này mới phát hiện dưới chân Yuki vẫn là đôi dép lê.

Bây giờ, người xấu hổ liền biến thành cô.

Yuki tự mình thay giày, mất vài giây đã đem đôi giày xăng đan màu vàng kia mang vào.

Ngoài giày xăng đan, vẫn còn vài thứ chưa lấy.

Mũ và bình nước vẫn còn trên bàn, bé con kiễng chân, thoải mái cầm cả hai thứ trong tay.

Làm xong hết thảy, bé con lại đến cuối giường, đem bàn tay thò vào thùng giấy dưới gầm giường lục lọi, tìm ra hai bịch bánh quy trẻ em.

Freen đứng một bên, tay chân luống cuống, không biết nên giúp như thế nào?

Mãi cho đến khi Yuki đưa tay muốn lấy cặp sách, cô mới ý thức được kéo cặp sách ra, chủ động đưa cặp sách.

"Trong bình là thuốc của con, buổi sáng phải uống hết".

"Ăn bánh bích quy, mẹ nói sẽ không bị bệnh nữa, mỗi ngày đều phải ăn".

"Dì, có thể giúp con đội mũ lên không?".

Âm thanh vang lên bên tai, vừa mềm vừa dẻo, đến nỗi trái tim Freen cũng sắp tan chảy mất.

Cô biết bé con rất hiểu chuyện, lại không nghĩ tới lại hiểu chuyện như vậy.

Cũng khó trách Becky dám để cô mang con bé đi.

Đây không phải là cô mang con bé theo, rõ ràng là con bé mang cô theo.

Freen mím môi, đưa tay nhận lấy chiếc mũ, nhẹ nhàng đội lên đầu Yuki.

Một lúc sau, không đợi cô nói chuyện, Yuki đã ngẩng cằm lên, ý bảo cô buột chặt dây thắt hai bên, đỡ phải gió thổi mũ bay mất.

Rất nhanh, Freen liền buộc xong dây thắt.

Cô đưa tay kéo, xác nhận đã chắc chắn, cuối cùng mới yên lòng.

Còn chưa buông tay, Yuki lại mím môi cười với cô.

"Cảm ơn dì~".

Thật là một đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Becky sao lại dạy con tốt như vậy?

Trong lòng Freen có chút chua xót.

Cô lắc đầu, ánh mắt nhu hoà rất nhiều, biểu tình lúc nói chuyện vô cùng chân thành.

"Hẳn là dì nên cám ơn con mới phải".

Nếu như tính cách của Yuki nghịch ngợm, cuộc sống của Becky nhất định sẽ gian nan gấp trăm lần so với hiện tại.

Mất mười phút, cuối cùng cũng thu dọn xong đồ đạc.

Freen ôm đứa nhỏ xuống lầu, vừa đến đường cái, tài xế đã lái xe tới.

Yuki nhận ra, đây là chiếc xe đêm qua mình ngồi, trong nhất thời không khỏi có chút tò mò, không biết Freen sẽ mang mình đi đâu.

Một lớn một nhỏ, lần lượt ngồi lên ghế sau.

Bé con ngồi trong, Freen ngồi bên ngoài. Ở giữa có một khoảng cách

Hai người dù sao vẫn là lần đầu tiên ở chung một mình, ra khỏi nhà, ít nhiều sẽ có chút eo hẹp. Người trên đường không nhiều lắm, nhưng chất lượng đường quá kém, thỉnh thoảng sẽ phải đi qua con đường rách nát bị đè nát.

Xe thỉnh thoảng lắc lư, bé con chỉ có thể ôm cặp sách dựa vào cửa xe núp ở góc. Freen nhìn không đành lòng, không chút do dự, liền học tư thế của Becky tối hôm qua ôm đứa nhỏ, đem bé con ôm vào trong lòng mình.

"Đi qua con đường này là được rồi."

Vẫn là thanh âm bình tĩnh lại ôn hòa. Yuki rất thích nghe Freen nói chuyện, lúc này đem lỗ tai dán ở trước ngực Freen, tựa hồ còn có thể nghe thấy một trận tiếng tim đập yếu ớt, kìm lòng không đậu liền cắn môi nở nụ cười.

"Dì, chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Là đến nhà dì sao?".

So với những nơi khác, Yuki hiển nhiên càng muốn đến nhà Freen xem.

Sự khao khát và mãnh liệt của bé con mãnh liệt đến nỗi Freen cũng nghe thấy.

Chỉ tiếc, nhà của cô, không ở đây.

Không khí bỗng chốc yên tĩnh lại.

Yuki không nghe được câu trả lời, ngẩng đầu, lén lút trộm nhìn Freen.

Bé con thấy môi Freen mím chặt, cũng thấy chân mày Freen nhíu lại.

Ngay khi Yuki cho rằng Freen sẽ không trả lời vấn đề này. Freen cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nhìn bé con một cái. Sau đó, buông lỏng môi, bình tĩnh nói ra một câu khiến bé con vừa thương vừa khổ sở.

"Dì không có nhà".

Từ sau khi Becky rời đi, cô đã không còn nhà nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net