Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh rất thơm và ngon.

Vị mật ong tan trên đầu lưỡi, tất cả đều là vị ngọt của mật ong.

Becky cắn nĩa ở trong miệng, lén nhìn Freen một cái.

Cô gái đối diện ăn uống chậm rãi, duyên dáng, đứng thẳng từ cổ đến eo, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng hơi cụp xuống, tập trung vào chiếc bánh trên bàn, lông mi dài lúc nào cũng theo động tác thân thể mà rung động, giống như một con bướm xinh đẹp, ở trong cơn gió nóng rực của mùa hè nhẹ nhàng vỗ cánh.

Là một bức tranh rất đẹp.

Becky ngắm đến mê mẩn, kem lạnh tan trong miệng, toàn bộ miệng tràn ngập lạnh lẽo, ý thức của cô càng thêm mơ hồ.

Bánh ngọt trên nĩa, không biết lúc nào đã ăn hết.

Tâm trí cô say sưa với vị ngọt còn sót lại giữa môi và răng, đã sớm bay đi đâu mất.

Chiếc nĩa được giữ lại trên đầu lưỡi, nhưng chẳng có gì được ăn trong miệng. Bất giác, cô cắn chặt răng thêm một chút, cố gắng tìm kiếm mùi vị kem mềm mại và hấp dẫn.

Cái nĩa mềm làm bằng nhựa, làm sao chống lại được vết cắn như vậy.

Trong không khí có một tiếng nứt nhỏ vang lên, sau đó, cơn đau từ đầu lưỡi khiến cô tỉnh dậy sau một trận thất thần.

Bởi vì quá đột ngột, Becky nhất thời không nhịn được, còn nhíu mày nhẹ nhàng xuýt xoa một tiếng.

Động tĩnh lớn như vậy, Freen đương nhiên cũng nghe thấy.

Cô ngẩng đầu, thấy Becky đang che miệng, lông mày không tự chủ nhíu lại.

"Làm sao vậy?".

Becky không nói gì, mà lắc đầu, trong tay vẫn còn cầm chiếc nĩa.

Freen liếc mắt một cái liền nhận ra một mảnh nhỏ trên chiếc nĩa đã bị mất.

Lông mày cô lập tức nhíu chặt hơn.

Không chút do dự, cô liền đứng dậy, hai ba bước đi đến trước mặt Becky.

"Em còn ngậm làm gì?".

"Không sợ nuốt xuống sao?".

Có lẽ vì tức giận Becky ngay cả khi ăn cũng có thể bị thương nên giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều, thậm chí giọng nói còn có chút tức giận.

Không khí đột nhiên có vài phần ngưng trọng.

Becky sắc mặt đỏ bừng, mơ hồ có chút xấu hổ, hai bờ môi nhẹ nhàng mấp máy, hơn mười giây qua đi, cô cúi đầu, đem một mảnh nĩa bị cắn từ trong miệng lấy ra.

Freen lẳng lặng nhìn một màn này, cũng không rời đi.

"Há miệng ra".

Thanh âm của cô đã từ nghiêm khắc biến thành lạnh lùng, giọng điệu cũng cứng rắn hơn nhiều.

Becky không dám không nghe lời, ngoan ngoãn mở miệng.

Hai người một người đang đứng, một người ngồi.

Cách quá xa, Freen nhìn không được rõ, sau khi cúi người, vươn một tay nắm cằm của Becky, lại đưa ra một mệnh lệnh.

"Đưa lưỡi ra ngoài một chút".

"Để tôi xem em có bị thương không?".

Vừa nói xong, cô dùng một chút lực nhỏ ở đầu ngón tay, chỉ trong chốc lát, chiếc lưỡi hồng hào đã ngoan ngoãn đưa ra.

Quả nhiên, phần ngoài cùng của đầu lưỡi đã đỏ lên và sưng tấy.

Freen buông tay ra, vẻ mặt có chút khó coi.

"Bị sưng rồi".

Becky nghe thấy ba chữ này, nhanh chóng rụt đầu lưỡi lại, trong mắt lộ ra vẻ hoảng loạn và sợ hãi.

Cô cho rằng Freen sẽ trách mình quá ngốc, luôn khiến cho người khác phải lo lắng, nhưng không ngờ rằng thứ cô nghe được lại là một tiếng thở dài bất lực và một lời quan tâm đầy chiều chuộng.

"Thật không còn cách nào với em mà".

"Tôi đi mua thuốc, em ở trong phòng chờ tôi".

Gần khách sạn có một hiệu thuốc.

Freen đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Không biết từ lúc nào, Becky đã ngồi xuống sô pha.

Cơ thể cô vẫn cuộn tròn trong góc, không gian nhỏ hẹp và chật chội này khiến cô cảm thấy an toàn. Mãi đến khi cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, cô mới ngẩng đầu, xỏ dép lê đứng dậy.

Cô vẫn sợ Freen sẽ tức giận.

Căn phòng lớn như vậy, chỉ có một ít tiếng bước chân nhỏ vụn.

Freen cầm thuốc đi tới, mới vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Becky mím môi, xoắn tay đứng trước sô pha, ánh mắt rụt rè nhìn mình.

Cô chưa kịp nói gì thì một giọng nói xin lỗi nhẹ nhàng vang lên trong không khí khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Sarocha~"

"Xin lỗi".

Becky luôn sợ cô sẽ tức giận.

Năm năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy.

Chỉ là một chút chuyện nhỏ không đáng kể, cũng luôn muốn nói lời xin lỗi.

Cần gì phải vậy chứ?

Cô chưa từng trách Becky mà.

Bầu không khí xung quanh lại rơi vào yên lặng.

Freen đứng tại chỗ, năm ngón tay lặng lẽ dùng sức, nắm chặt bình xịt trong túi thuốc.

Qua một hồi lâu, cô mới đi bước chân, đi về phía sô pha.

Cô vốn định giữ một chút khoảng cách với Becky.

Nhưng bây giờ xem ra, căn bản không làm được.

Becky không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó, gọi cô một tiếng "Sarocha~", là khiến cô quên đi tất cả nguyên tắc.

Cô buông môi ra, chỉ thở dài.

Cuối cùng, cũng đầu hàng dưới tiếng gọi "Sarocha~" này, đành nghe theo tâm trí, nắm lấy tay Becky, dẫn đầu ngồi xuống sô pha.

"Xin lỗi gì chứ"

"Em cũng không có làm gì sai"

"Tôi cũng không có trách em"

"Sau này đừng nói xin lỗi nữa.

Freen cúi đầu, trong giọng nói có chút oán giận.

Trái tim Becky đập có chút hoảng loạn.

Đầu lưỡi của cô, vẫn đau, nỗi đau này khiến cô giữ vững lý trí, cũng khiến cô nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Freen.

Bất mãn Becky luôn xin lỗi, bất mãn Becky luôn xem cô là người ngoài.

Becky cắn môi, muốn giải thích.

Giải thích mình không xem Freen là người ngoài, và giải thích rằng vì cô quan tâm đến cảm nhận của Freen quá nhiều nên mới thận trọng như vậy.

Những lời đó lặp đi lặp lại trong lòng cô một lần lại một lần, mỗi lần vừa đến cổ họng, đều bị nuốt xuống.

Cuối cùng vẫn là, một chữ cũng không nói ra.

Cơ thể hai người dựa rất gần nhau.

Lúc Freen ngẩng đầu, Becky vẫn còn đang thất thần.

Cũng không biết là đang suy nghĩ gì, ngay cả trong ánh mắt, cũng hiện lên vẻ vui mừng.

"Lưỡi không đau sao?".

Thanh âm của Freen đột nhiên vang lên bên tai, làm Becky trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Cô không muốn Freen lo lắng cho mình, vốn định lắc đầu, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Freen, cuối cùng vẫn nói sự thật.

"Đau"

"Nếu đau sao còn ngẩn người?".

Freen tiến về phía trước, khoảng cách giữa hai người, lại rút ngắn không ít.

Becky bị những lời này làm cho sửng sốt, nghĩ đến những lời mình vừa mới thầm niệm vô số lần trong đầu, trên mặt không biết vì lý do gì mà ửng đỏ.

Cô không giải thích, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Một phút sau, mới nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Freen bị tiếng "Ừm" này của cô chọc cười, khoé môi hơi cong lên.

Lúc nói chuyện, thanh âm cũng ôn hoà rất nhiều.

"Mở miệng ra".

"Để tôi xịt thuốc cho em".

Becky nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, môi khẽ mấp máy, do dự một lát, cuối cùng cũng nghe lời, ngoan ngoãn buông môi, đưa đầu lưỡi ra.

Lưỡi mềm màu hồng nhạt, sạch sẽ, nhìn rất là đáng yêu, dọc theo đầu lưỡi nhìn vào bên trong, trong miệng tràn ngập mùi vị ngọt ngào, có mùi thơm của kem và mật ong, làm cho người ta nhịn không được liền muốn nếm thử, rốt cuộc là mùi vị gì.

Freen nhìn chằm chằm vài lần, từ đầu lưỡi, đến hàm răng cất giấu bên trong, lại đến hai cánh môi mềm mại, không biết vì sao, ý thức của cô lúc này có chút mơ hồ.

Trong một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, cô rốt cuộc cũng hiểu được sự mơ hồ này từ đâu mà có.

Cô muốn hôn Becky.

Từ sáng sớm hôm nay lúc Becky cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, cô đã muốn hôn Becky.

Có thể không?

Freen tự hỏi trong lòng.

Nhưng lại không có đáp án.

Vì thế, cô đặt bình xịt qua một bên, ngước lên nhìn Becky.

Không nói gì, cũng không hỏi gì.

Chỉ nhìn chằm chằm như vậy.

Becky bị ánh nhìn nóng rực làm cho có chút sợ hãi, kìm lòng không được mà co rụt lại.

Môi cô đã sớm khép chặt, còn chưa lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra, tay của Freen đã xoa lên gò má của cô, đầu ngón tay còn dừng ở khoé môi cô, không nhẹ không nặng ấn một cái.

Tựa hồ, như mang theo một chút ám chỉ.

Khuôn mặt Becky lập tức đỏ bừng.

Tất cả đều diễn ra trong im lặng.

Vài phút trôi qua, hai người đều duy trì tư thế như vậy.

Becky không dám trốn nữa.

Cho đến khi trong không khí vang lên tiếng chuông, ngón tay lạnh lẽo kia mới buông khỏi môi cô.

Freen cũng không muốn nhận cú điện thoại này, nhưng cũng biết, cú điện thoại này vừa giải cứu mình, cũng giải cứu Becky.

Là Sam gọi tới.

Cô đoán hơn phân nửa, là chuyện trong gia tộc.

Freen cầm lấy điện thoại di động, đi ra khỏi phòng, mãi đến khi đi vào căn phòng bên cạnh, mới bắt máy.

Cô còn chưa nói gì, đầu dây bên kia đã truyền tới một tiếng khóc vỡ vụn.

Chỉ mới nghe một câu, sắc mặt liền âm trầm.

"Ba...hức hức...Lại ở bên ngoài tìm một người phụ nữ khác".

Sam khóc rất to, mỗi một câu đều kèm theo tiếng nức nở đứt đoạn.

Thì ra, ông Folk một năm trước lại tiếp tục ngoại tình.

Bởi vì e ngại sự xuất hiện của Freen, hắn che giấu rất tốt, ngoại trừ bà Wanhara, cũng không ai biết chuyện này.

Bà Wanhara không phải không muốn tìm Freen nhờ trợ giúp, nhưng ông Folk luôn lấy chuyện học tập của Sam ra uy hiếp bà.

Nếu như để Freen biết chuyện này, Sam liền sẽ bị cho thôi học, về sau, chỉ được ở trong nhà, nuôi thành một kẻ vô dụng.

Bà Wanhara không dám nói.

Chỉ có thể chịu đựng.

Cứ như vậy, chịu đựng suốt một năm.

Sam cũng không biết chuyện này, mãi cho đến khi về nhà, đụng mặt người phụ nữ kia đến cửa gây sự, mới biết được sự thật.

Ông Folk vẫn luôn muốn có con trai, nhưng bà Wanhara chỉ có thể sinh cho hắn một đứa con gái.

Mà người phụ nữ hắn bao nuôi bên ngoài một năm kia, lúc này bụng đã lớn chín tháng.

Một tháng nữa, là đứa bé sẽ ra đời.

Theo như cách nói của người phụ nữ, chỉ cần đứa con này là con trai, bà Wanhara và Sam, tất cả đều phải cuốn gói ra khỏi gia tộc.

Lúc bà ta nói những lời này, ông Folk đứng ở một bên, mặc dù không đồng ý cách nói chuyện của bà ta, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Sam biết, sự im lặng này của ông Folk đại biểu cho việc ngầm thừa nhận.

Sam nhìn thấy mẹ mình đang khóc, nước mắt cũng theo đó rơi ra.

Cho đến khi ông Folk mang người phụ nữ kia vào phòng ngủ, cô mới không thể chịu đựng được nữa, đoạt lấy điện thoại từ tay mẹ mình, vừa khóc vừa gọi cho Freen.

Nếu không phải bị dồn ép đến bước đường cùng, cô nào dám quấy rầy Freen chứ.

Tiếng khóc nức nở của thiếu nữ, vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Môi của Freen mím chặt.

Bà Wanhara là mẹ đơn thân, Sam từ khi sinh ra đã không có cha. Bước vào gia tộc, Sam thật lòng đem ông Folk xem như cha ruột mà đối đãi, nhưng bây giờ, phần tình cảm này, cũng bị ông Folk tự tay vứt bỏ.

Freen có thể hiểu được vì sao Sam lại đau lòng như vậy, bởi vì cô lúc nhỏ, cũng từng đau lòng vì tình thương của cha vĩnh viễn không có được.

Chuyện này, cô không thể mặc kệ.

"Nói với mẹ em, đừng nên tranh cãi với người phụ nữ kia, cũng đừng nên động thủ với bà ta".

"Các người phải nhớ kỹ, trên đời này, người duy nhất có thể đuổi các người ra khỏi gia tộc, không phải ông ta, mà là tôi".

"Đừng khóc nữa, ngày mai tôi sẽ về Bangkok, xử lý sạch sẽ chuyện này".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net