Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói lời của trẻ con không cần nghe.

Nhưng trong phòng, hai người lớn sau khi nghe Yuki nói câu "Dì cũng muốn mẹ hôn", liền không hẹn mà cùng đỏ mặt.

Freen từ trước đến nay rất giỏi che giấu cảm xúc, sự kinh ngạc trong mắt chỉ kéo dài nửa giây liền bị áp chế.

Nhưng Becky thì ngược lại, đôi má nhợt nhạt của cô lúc này đã chuyển sang màu hồng quyến rũ mà cô không hề hay biết.

Đầu Becky rũ xuống một nửa, hai tay nắm chặt đặt trên chăn, ánh mắt bất an đảo quanh, không dám nhìn Yuki hay Freen.

Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của mình.

Một lúc sau, vẫn là Freen buông môi trước.

"Bây giờ dì đưa con đến nhà trẻ trước được không?".

"Để mẹ đi rửa mặt nữa".

Tay của Freen đang bị bé con nắm, một lớn một nhỏ đứng bên giường, đem ánh mặt trời ngoài phòng che đi phân nửa.

Nửa người trên của Becky rơi vào bóng tối, mái tóc dài đen rủ xuống, có một ít dừng ở trên mặt và xương quai xanh, càng tôn lên gò má và cổ trắng như tuyết, tứ chi thon dài, cổ tay và cổ chân trắng nõn, trông cực kỳ mong manh, dễ khiến người khác sinh ra tâm tư muốn bắt nạt.

Freen lại đem tầm mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại trên cổ chân trắng mịn kia, không biết nhớ đến cái gì, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

Cô biết Becky là người dễ đỏ mặt, đặc biệt là ở trước mặt mình, vì vậy cũng không có ý định làm Becky khó xử trong chuyện "nụ hôn chào buổi sáng".

Nói giúp Becky hai câu giải vây, cô ngồi xổm xuống trước mặt định ôm bé con, nhưng không ngờ một giọng nói trẻ con ngây thơ lại vang lên trong không khí.

"Nhưng vừa rồi dì cũng đâu có rửa mặt, cũng hôn mẹ mà~".

Lời nói của bé con tựa như một quả sấm sét nổ tung bên tai của Becky.

Nói không kinh ngạc là nói dối.

Không biết từ lúc nào, hai bàn tay đang nắm thành nắm đấm của cô lặng lẽ buông xuống, đầu ngón tay nắm chặt vạt váy ngủ, chặt đến mức mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu xanh ẩn dưới làn da trên mu bàn tay.

Cô muốn ngước lên nhìn Freen nhưng lại không có can đảm.

Một phút trôi qua, Becky vẫn cúi đầu, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Freen lúc này mặt cũng hơi đỏ lên.

Một bên là Yuki với vẻ ngoài ngây thơ, không hay biết gì, một bên là Becky đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tay chân luống cuống.

Muốn trách chỉ có thể trách bản thân lúc sáng hôn trộm thất bại.

Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể từ từ đứng lên, đem tay mình rút ra khỏi tay của bé con, liền trực tiếp ngồi xuống trước mặt Becky.

Cũng lúc này, Becky rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy khuôn mặt của Freen ngay trước mắt mình, gần đến mức cô có thể thấy bản thân mình trong đôi đồng tử đen hơi lạnh lùng kia.

Becky muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, cứng ngắc, ngay cả môi cũng không buông ra được.

Có chút lo lắng cùng sợ hãi.

Tựa như một con nai con chưa trưởng thành, không cẩn thận chạy sâu vào rừng rậm âm u, vừa không thấy được mặt trời, cũng không tìm được đường về nhà, nên kinh hoảng như vậy.

Freen nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú kia, ánh mắt khó hiểu vài phần.

Không đợi Becky phản ứng, cô liền nghiêng người về phía trước, đưa môi đến bên tai Becky, nhỏ giọng giải thích.

"Là nụ hôn chào buổi sáng".

Vừa dứt lời, Freen liền buông ra và nói điều khiến ai cũng cảm thấy xấu hổ.

"Xin lỗi".

"Là do thói quen".

Thói quen này...Sao Becky có thể quên được.

Kết hôn năm thứ ba, mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng thân mật.

Freen từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, rất thích dính người.

Mỗi sớm dậy mở mắt ra, Freen đều ôm lấy eo cô, cười hướng cô xin một "nụ hôn chào buổi sáng".

Kỳ thật cũng không tính là hôn, chỉ là ôn nhu chạm nhẹ một cái.

Có đôi khi là gò má, là trán. Nhưng phần lớn đều là ở khoé môi.

Hồi ức đột nhiên kéo đến, làm Becky đỏ mặt thêm vài phần.

Cô nhìn Freen, nghiêm túc lắc đầu, rốt cuộc mới mở miệng.

"Không sao đâu".

Ba trăm ngày nuôi thành thói quen, sớm đã khắc sâu vào xương tuỷ.

Freen như thế, và cô cũng như vậy.

Yêu cầu này của Yuki, cô cũng đoán được lý do vì sao mà có.

Có lẽ hơn phân nửa, là Freen hôn mình, sau đó bị con gái nhìn thấy, cho nên con gái mới yêu cầu mình cho Freen một "nụ hôn chào buổi sáng".

Có lẽ vì muốn cho con gái yên tâm đi học, Becky không do dự nữa, cũng hôn Freen một cái.

Chỉ có điều, nơi cô hôn không phải trán, mà là...khoé môi.

Đúng như Freen nói...

Đều là do thói quen.

Quá nhanh.

Freen còn chưa lấy lại tinh thần, cái chạm ngắn ngủi kia cũng đã kết thúc.

Cô chỉ có thể nắm bắt được một chút cảm giác còn xót lại.

Môi Becky rất mềm.

So với năm năm trước, còn mềm hơn.

Sự mềm mại mang theo ý nghĩa quyến rũ, đốt cháy trong lòng cô một ngọn lửa, trong vòng nửa giây, toàn thân cô nóng bừng, cổ họng bỏng rát, đầu ngón tay run rẩy.

Cô thừa nhận, cô luôn mượn danh nghĩa 'bạn bè', làm một ít hành vi mập mờ để trêu chọc Becky, nhưng những hành vi này không là gì so với sự quyến rũ vô thức của Becky đối với cô.

Becky luôn dễ dàng làm trái tim cô nhảy lên ngọn lửa, làm cho máu trong người cô cuồn cuộn, biến sự bình tĩnh kiêu hãnh và lý trí của cô thành cát bụi, gục ngã trước sự tra tấn của dục vọng và bỏ chạy tứ phía.

Những khiêu khích và trêu chọc của cô đối với Becky, đến cuối cùng, tất cả đều sẽ biến thành cực hình dày vò, toàn bộ đều trả hết lên người cô.

Không khí bốn phía, vô duyên vô cớ trở nên lạnh hơn một chút.

Môi của Freen là màu đỏ diễm lệ hấp dẫn, lúc mím chặt nhìn liền có loại vẻ đẹp vênh váo và hung hăn.

Becky theo bản năng lùi lại, cũng không biết mình làm sai cái gì, tại sao sắc mặt của cô gái trước mặt nhìn mình còn lạnh lùng hơn so với vài phút trước.

"Sarocha?"

Becky theo bản năng gọi một tiếng.

Vẫn là thanh âm rất mềm mại.

Freen khẽ run, cũng lui về phía sau, lập tức đứng lên.

"Đến lúc phải đi rồi".

Giọng nói của cô rất bình tĩnh và không hề nghe thấy điều gì bất thường.

Becky lúc này mới yên, cầm tay con gái đặt vào tay của Freen, khoé môi khẽ cong, ôn nhu dặn dò một câu.

"Trên đường cẩn thận".

Tựa như một người vợ tiễn 'chồng' và con gái đi học đi làm, lúc Freen và Yuki rời đi, Becky vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo.

Mãi cho đến khi thấy một lớn một nhỏ vào thang máy, mới nhẹ nhàng khép cửa lại.

Freen đưa Yuki đi học xong, cũng không về khách sạn ngay.

Tối hôm qua cô nhận được điện thoại của bà chủ tiệm trà hương, nói Becky để quên đồ trong tủ lạnh, bảo cô khi nào rảnh thì ghé lấy.

Lúc này đưa bé con đi học xong, cô rãnh rỗi, liền bảo tái xế lái xe đến tiệm trà hương.

Đồ đã lấy được.

Là một miếng bánh ngọt được đóng gói tinh xảo, một miếng rất nhỏ, vẫn còn nguyên chưa mở ra, đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của mật ong.

Là bánh mousse vị mật ong mà cô thích.

Rất hiển nhiên, đây là Becky cố ý mua cho cô.

Freen trở lại xe, nhìn bánh ngọt trong tay, trong lòng có chút chua xót, lại có chút ngọt ngào.

Becky vẫn luôn thương cô như thế.

Rõ rãng bản thân tiết kiệm đến không nỡ ăn, không nỡ mặc, lại nguyện ý vì cô, tiêu hết mấy giờ tiền lương, chỉ để mua một cái bánh ngọt nhỏ như vậy.

Chiếc xe chạy ra khỏi phố Meungtham, cô vẫn không nhịn được, môi khẽ buông lỏng, thở dài một hơi.

Rốt cuộc cô phải làm gì với Becky đây?

Trở lại khách sạn đã là nửa giờ sau.

Freen vừa mở cửa phòng, liền nhìn thấy Becky ôm đầu gối cuộn tròn ngồi một góc ở sô pha.

Giống như những đêm cô phải tăng ca ở công ty năm năm trước, Becky luôn ở nhà chờ cô về.

Hình ảnh quá mức quen thuộc, dễ dàng gợi lên thương cảm của con người.

Freen có chút khổ sở, lại nhịn không được tham luyến hạnh phúc giả dối này, đứng ở cửa ra vào vài phút, vẫn không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Becky đi tới bên người, cô mới chậm rãi hồi thần.

"Chị đã ghé tiệm trà sao?"

"Sao chị biết còn có bánh ngọt?"

Becky chỉ chỉ bánh ngọt nhỏ, khi nói chuyện, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Freen nghe tiếng ngước mắt, tầm mắt đảo qua người Becky, còn chưa lên tiếng, chủ động lui về sau vài bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Bà chủ có gọi cho tôi, nói em để quên đồ ở cửa tiệm".

Freen né tránh, lặng lẽ im lặng, Becky cũng không phát hiện.

Becky gật đầu, không hỏi nữa, lại nhẹ nhàng cười cười với Freen.

"Là vị mật ong".

"Nhân viên nói rất nhiều khách hàng đều thích vị này".

Tuy rằng không nói thẳng là mua cho Freen, nhưng ý của hai câu này gần như rõ ràng rồi.

Freen chỉ nghe, trong lòng liền ấm áp, rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Mội hồi trôi qua, mới rũ mắt nói một tiếng "Cảm ơn".

Becky nghe thấy hai chữ này, bất giác cắn môi, nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng.

Trên người Becky vẫn mặc váy ngủ, nhưng bên trong có thêm bộ nội y, tóc xoã, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, bộ dáng ngoan ngoãn, nghe lời. Hình ảnh này của Becky hiện tại lại trùng với Becky của năm năm trước trong hồi ức của Freen.

Freen không dám nhìn nữa, cầm bánh ngọt bước vào trong.

Becky mang dép lê đi theo phía sau, không bao lâu, lại một mình ngồi ở góc sô pha.

Cô thường không thích làm phiền người khác.

Lúc yên tĩnh ngẩn người, nội dung suy nghĩ trong đầu, tất cả đều liên quan đến Freen.

Ví dụ như lúc Freen đưa con gái đi học, giáo viên có cảm thấy lạ hay không. Lại ví dụ như bà chủ sao lại gọi cho Freen, nhờ Freen đến lấy đồ mình để lại.

Trong lòng cô lúc này, có rất nhiều sự tò mò, cũng có rất nhiều lời muốn nói với Freen.

Nhưng cô lại không nói gì cả.

Nếu không phải là Freen hươ hươ tay trước mặt mình, thì cô có thể ngồi đây suy nghĩ cả một ngày.

"Lại đây ăn bánh đi".

Freen nghiêng người, ánh mắt hướng về phía bàn, vừa rồi cô đã mở túi bánh ngọt ra.

Becky thấy vậy, nhanh chóng lắc đầu.

"Em ăn rồi".

Freen nhíu mày, chỉ hai câu đã thuyết phục cô.

"Tôi ăn một mình, ăn không hết được".

"Để cả đêm rồi, không ăn sẽ hỏng mất".

Cuộc sống khó khăn, kiếm tiền không dễ, Becky rất sợ lãng phí.

Không xoắn xuýt nữa, Becky cuối cùng cũng đứng lên, đi tới bên cạnh bàn.

Hộp đóng gói bánh ngọt đã bị mở ra.

Là một khối hình tam giác nhỏ, nhìn cũng không nhiều.

Freen tìm thấy nĩa ở đáy hộp, nhưng chỉ có một cái.

Cô suy nghĩ chút, đưa nĩa tới bên tay Becky.

"Em dùng cái nay đi"

"Tôi sẽ bảo lễ tân đưa thêm cái nĩa nữa".

Becky sửng sốt, trong đôi mắt màu xám ẩn chứa một chút khó hiểu cùng kinh hãi.

Mấy phút đồng hồ trôi qua, mới cúi đầu, vươn tay nhận lấy cái nĩa nhựa màu trắng kia.

Cô cái gì cũng không nói, trong lòng lại có một chút mất mát nhỏ.

Cho đến lúc này, cô mới mơ hồ ý thức được, Freen...

Dường như đang xa lánh mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net