Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lúc Elsa cảm thấy, sinh mạng của cô chính là một quá trình không ngừng mất đi.

Lúc nhỏ vì một lần sai lầm của cô, cô mất đi tư cách đi đứng dưới ánh mặt trời, mất đi quyền lợi sử dụng và phát huy năng lực thiên phú của mình. Sau đó mất đi thời gian sống cùng với em gái mười ba năm, lúc cô mười tám tuổi mất đi ba mẹ, hơn nữa ngay cả tang lễ của bọn họ cũng không có cách nào tham dự.

Hai mươi mốt tuổi cô từ bỏ vương quốc và ngôi vua chạy đến núi Bắc xa xôi, suýt chút nữa thật sự vĩnh viễn mất đi Anna.

Đến nay mỗi lần cô nằm mơ hồi tưởng lại ngày đó nhìn thấy dáng vẻ cả người Anna đông thành nước đá lạnh như băng, sẽ hận không được tại sao lúc đó mình không chết đi.

Nhưng mà ý nghĩ đó cũng đã theo thói quen của cô cứ như vậy mà mất đi, cô sớm đã thành thói quen không yêu cầu quá nhiều, không khát vọng quá nhiều. Cô giống như vì quốc gia này, vì vinh dự và trách nhiệm mà sinh ra từ băng tuyết rồi trở thành người già. Cô không cần hạnh phúc, không cần vui vẻ, không cần bất kỳ màu sắc ấm áp nào để an ủi thống khổ cô tịch trong cuộc đời dài đăng đẵng còn lại.

Cô không cần an ủi, cũng không cần mềm yếu.

Cô cho là chỉ cần mình cái gì cũng không có, ít nhất sẽ không cần mất đi cái gì nữa.

Hôm nay, cô lại phải phụ lòng tín nhiệm của ba sao ?

Nụ hôn của Anna trở về lặp đi lặp lại trong trí óc cô, vào lúc đầu óc cô hỗn loạn thành một mảnh, em ôm cô khóc tỉ tê, không biết nên đối mặt như thế nào. Trong tự trách và áy náy vô tận mà cô vẫn không quên, liền quay về lặp đi lặp lại.

Cái hôn đó giống như một cái đóng dấu, nóng bỏng, tươi sáng in trên cổ cô, cô dùng đôi tay lạnh như băng của mình đè nó lại.

Tựa như nơi đó đang bị đốt nóng lên.

Thật là không muốn biết nên đối mặt như thế nào, vốn tưởng rằng chỉ cần như vậy là có thể giấu diếm bí mật tâm tình này cả đời.

Không thể nói cho bất kỳ người nào biết, không thể nói ra miệng tâm tư u ám, điều không muốn nhất bất thình lình bị người biết, bỗng nhiên nhìn thấy Anna trịnh trọng ngắm nhìn mình như vậy.

Thích em gái mình đã rất không đúng, nhưng nếu như Anna cũng thích cô...

Dưới tình huống hai loại tâm tình hoàn toàn bất đồng đồng thời phát sinh, một bên cô rên rỉ mừng rỡ như điên, là cảm giác nóng bỏng đau rát giống như là người tuyết chạm vào ngọn lửa, thống khổ cộng thêm ngọt như mật, biết rõ là không đúng, biết rõ là không nên, nhưng lại giống như chim non dốc sức phấn đấu quên mình muốn ôm, muốn có được vậy. Mà bên kia, cảm giác về đạo đức trách nhiệm giống như một ngọn núi lớn, giống như trời đêm đầy mây mù, ùn ùn kéo đến chôn vùi cô, cô không thể nào trốn tránh, tan xương nát thịt, nhiều năm qua khổ sở kiềm chế, mấy ngày nay khổ sở nhẫn nại hết thảy đều hóa thành bọt nước, tất cả đều mất hết ý nghĩa.

Làm một người không hề quá lạc quan, cô suy nghĩ tâm tư của mình nếu như bị Anna biết được sẽ như thế nào, cô tưởng tượng ra Anna sẽ kinh ngạc, khiếp sợ, biểu tình chán ghét giống như lưỡi dao sắc bén đem cô đi lăng trì. Cô ngày đêm ưu tư sợ hãi, nghĩ đến Anna sẽ vì vậy mà chán ghét cô tăng lên, cách xa cô, thì cả người
liền đau đến phát run như sắp chết đi.

Cô cũng vì vậy mà kiên quyết không thổ lộ chút nào, nhưng mà cô tuyệt đối không có nghĩ tới, sẽ có một ngày như vậy, thật giống như một giấc mộng điên cuồng vậy.

Anna nhìn cô như vậy, đến gần cô như vậy, nghiêng người tới như vậy, kế tiếp là nụ hôn êm ái rơi xuống.

Dáng vẻ cõi lòng đầy tình yêu kia làm cho cô hoài nghi mình bị điên rồi, mình nhất định là đang đắm chìm trong một giấc mộng đầy hư ảo.

Cô cũng xét lại tội ác tình cảm không chút lý do nào của mình, nhưng mà bất luận ngược dòng như thế nào cũng đều không tìm được ngọn nguồn của tình cảm, thật giống như trong thời gian mười ba năm kia, cái thời điểm không biết một phân hay một giây kia, tình cảm sâu sắc đột nhiên liền bắt đầu biến chất.

Tựa như trong một thùng rượu nho, ở thời điểm mỗi thùng đồng loại của mình đều yên bình lên men, lại không biết vì nguyên nhân gì mình lại bị ô nhiễm làm cho chất thay đổi.

Cô sợ biết bao mặt nạ hoàn mỹ của thùng rượu đó bị mở ra.

Giống như phải nói cho Anna biết cô cũng không hoàn mỹ, cô không phải là băng tuyết trắng nõn như em nhìn thấy vậy, trên thực tế chỉ khi tuyết mới rơi mới trắng tinh ở trên mặt, còn bên dưới là bị chôn vùi trong bùn bẩn thỉu.

**********

Anna ở ngoài cửa đợi rất lâu, nàng không nghe được tiếng của Elsa.

Elsa từ nhỏ yên tĩnh hơn so với nàng, bất kể là đi bộ, nói chuyện, ăn cơm, ngủ, hay là chơi đùa. Bạn gần như không thể phát hiện chị, khi chị còn nhỏ, ở trong lâu đài, chị luôn nhẹ nhàng, khôn khéo. Giống như là kim sa nhảy lên chấn song dưới ánh mặt
trời vậy, giống như là tuyết trắng bay múa xoay tròn từ trên bầu trời bay xuống.

Khi tuổi của chị từ từ tăng lên, vóc người bắt đầu cao hơn hiện ra khí chất ưu nhã lịch sự, chị từ trên thảm đi đến bệ cửa sổ trải qua ngày không trăng, chị giống như một con thiên nga lướt qua trên mặt hồ.

Ngay cả buồn bã cũng yên tĩnh, chị cười yên tĩnh, khóc cũng yên tĩnh, không nghe được âm thanh chị thống khổ giãy giụa, chỉ có thể nhìn thấy nước mắt lướt qua gò má trắng như tuyết.

Âm thanh diễn tả thống khổ bi thương hoàn toàn bất đồng với Anna, nước mắt của chị cũng chỉ có thể để Anna nghe mà tan nát cõi lòng.

Mà giờ khắc này, nàng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, giống như khi còn bé dựa lưng vào cửa ngồi vậy.

Nàng đã từng không biết, mà bây giờ dần dần biết, thời điểm khi nàng dựa vào cánh cửa này khóc thầm, Elsa cũng nhất định ở mặt kia của cửa mà yên tĩnh rơi lệ làm người ta tan nát cõi lòng.

"Elsa..." Nàng biết Elsa khẳng định rất khó chịu, có lẽ nàng cũng không thể chân thành khẩn thiết mà cảm nhận tâm tình của đối phương, nhưng mà biểu tình sụp đổ của Elsa giống như bị đao khắc trong lòng, nàng nghĩ đến vẻ mặt của Elsa liền cảm thấy vết thương trong lòng lạnh lẽo ẩn ẩn đau.

"Elsa... Chị lại nhốt em ở bên ngoài sao ? Lần này là bao lâu ? Ba năm ? Năm năm ? Mười năm ? Mười ba năm... ? Hay là chị lại muốn chạy trốn, một lần nữa rời khỏi em ư ?" Anna ngẩng đầu lên tìm cho mình một tư thế thoải mái một chút: "Em sẽ không bỏ qua, em biết chị yêu em, chị đã từng nói. Olaf nói như vậy, đúng không ? Cho nên em sẽ không bỏ rơi, cho dù là một cái mười ba năm nữa,
lại một cái mười ba năm nữa, em cũng sẽ một mực chờ đợi. Em sẽ không đi."

"Elsa... Em lạnh, có thể cho em vào ngủ không ? Giường của em ở trong, Elsa ? Em rất lạnh, Kai nói bên ngoài tuyết lại rơi, là bởi vì... Chị đang khóc sao ? Elsa... Cầu xin chị, mở cửa một
chút, để cho em đi vào đi."

"Elsa..."

Nàng lẩm bẩm, ngoài cửa sổ tuyết thực sự đang rơi, ở trên bầu trời xanh đậm đến gần như là đen, từng mảnh màu trắng sáng lên từ từ bay xuống.

Chậm chạp không tiếng động, giống như là nước mắt người nào đó rũ xuống vậy.

Anna sợ run nhìn những thứ tuyết kia, nhìn mảng bầu trời yên lặng kia.

"Trong lâu đài còn rất nhiều phòng."

Không biết qua bao lâu, bên kia cánh cửa truyền tới một câu như vậy, giọng nói u ám trầm trầm giống như âm thanh giận dỗi sau khi khóc vậy.

Tinh thần Anna chấn động: "Em không đi đâu cả ! Em chờ ở chỗ này, lạnh chết cũng không đi !"

"Anna !"

"Sợ em lạnh chết thì chị mở cửa đi..." Nàng ủy khuất lẩm bẩm: "Tại sao mỗi lần đều nhốt em bên ngoài... Tại sao không nhìn em..."

Giống như tất cả ủy khuất u oán khi còn bé tích lũy được đột nhiên liền ôn lại trong bóng đêm của nơi này, Anna vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, nàng dựa vào cửa nhắm mắt, tựa như mỗi lần qua lại đều trúng: ""Do you want to build a snowman. Come on let' s go and play. . . I never see you anymore, come on the door, I' m right out here for you. We only have each other, it' s just you and me, what are we gonna do "

"Do you want to build a snowman ?"

**********

Một đoạn tiếng hát chui vào bên trong cửa trong bóng đêm, trong nháy mắt mang Elsa về trí nhớ mười ba năm trước.

Chính cô đã bao nhiêu lần dựa vào cửa như vậy, nghe em gái bên ngoài cửa ca hát gõ cửa, che miệng mình lại sợ phát ra dù chỉ một chút âm thanh.

Sợ mình mở miệng đáp lại, sợ mình không nhịn được mở cửa, cũng sợ mình không nhịn được khóc thành tiếng.

Mà cô cũng suy nghĩ nhiều về việc đáp lại, mỗi một lần mỗi một lần đều sắp phát điên vì muốn trả lời em.

Anna, Anna...

Yes, I know you're out there.

I hear you everyday.

I want to tell you everything.

I really wish that I could say.

I want to be beside you, to help you through.

Believe me I need you too...

I wanna build a snowman.

Một đêm này, tuyết rơi nhiều không dừng, bông tuyết chậm rãi hạ xuống, nhuộm trắng toàn bộ Arendelle.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net