Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện mà nữ vương tìm hiểu rất nhanh đã bị phơi bày, và đây cũng là lần đầu tiên, Elsa chính thức tuyên bố Anna là vương trữ.

So sánh với sự kinh ngạc của dân chúng, trong hoàng cung ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Anna không biết Elsa đã thu mua mấy trọng thần kia từ lúc nào, đến mức bọn họ để cho một vị nữ vương trẻ tuổi không đem vị trí vương trữ để lại cho đứa trẻ tương lai, mà vào thời điểm sắc phong cho em gái chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi vị trí trữ quân, lại vẫn có thể giữ im lặng.

Nhưng mà nàng không có cách nào khác, nàng chống đối không lại Elsa, bất luận là sự nhanh nhẹn trong việc tranh cãi của hoàng thất, hay là tính khí nũng nịu dễ nổi cáu, Elsa dường như dùng chuyện gì cũng có thể đối phó nàng được. Nàng không có chút biện pháp nào, vì vậy chỉ có thể ở trong cái thời tiết ấm áp sáng sủa này, trước mặt vương công quý tộc làm chứng, gương mặt giả vờ đoan trang chững chạc đứng trước mặt Elsa thụ phong.

Nàng bĩu môi xụ mặt, mặc cho Elsa đọc hết tuyên cáo, đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Dấu son môi của Elsa lưu lại trên da nàng, một trận hương thơm lành lạnh tập kích, gần như khiến nàng muốn khóc lên.

Thật muốn khóc bảo chị đừng đi.

Sau đó nữ vương muốn cùng nàng chuyển giao công việc, giống như Elsa ban đầu vậy, thời điểm quốc vương không có ở đây, dĩ nhiên phải do vương trữ chủ trì triều chính.

Anna vẻ mặt đưa đám căn bản không có đem lời chị nói để trong lòng, bây giờ lòng nàng tràn đầy ảo tưởng len lén trốn vào trong khoang thuyền cùng Elsa lên đường, mặc dù nàng cũng biết điều này không thiết thực.

"Nếu như có buồn chán, kêu Kristoff hay Olaf đến lâu đài chơi với em đi, nhưng mà chị không muốn em lại dưới tình huống không có bảo vệ tùy tiện chạy ra ngoài." Elsa khẽ vuốt gò má nàng, mặt của các nàng rất gần nhau đến mức Anna gần như có thể nếm thử đầu ngón tay quyến luyến không thôi của cô, nàng vừa cúi đầu vừa hôn lên đầu ngón tay Elsa: "Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho mình."

"Chị cũng vậy..." Con ngươi màu xanh mặt hồ muốn nói lại thôi nhìn nàng, Anna cúi đầu tựa vào trên vai cô: "Elsa... Chị nhất định phải trở lại nhanh lên một chút đấy. Em..."

"Em thật không muốn sẽ phải cùng chị tách ra, mỗi lần chị với em tách ra, em đều phải đợi thật lâu. Em không biết kỳ hạn của sự chờ đợi, cũng không có ai nói cho em biết có phải chờ thêm mười ba năm nữa thì nhất định có thể nhìn thấy chị hay không, cảm giác này thật khó chịu..."

Giọng nói của nàng run rẩy giống như muốn khóc, Elsa đem lòng yêu thương không dứt ôm nàng: "Xin lỗi... Chị thề, chị sẽ không bỏ lại bọn em, chị sẽ trở lại nhanh thôi, nhất định. Chờ đến khi chuyện này chắc chắn, chị sẽ không rời khỏi em nữa."

An ủi làm sao cũng không đủ, hôn làm sao cũng không đủ, tình thâm khó nói, chỉ có thể yên lặng để nỗi sầu bi khi ly biệt trỗi dậy.

Elsa rốt cuộc vẫn phải đi, Anna không đi đưa tiễn cô, nàng đứng trong thư phòng, lần đầu tiên phát hiện thì ra tầm nhìn của thư phòng tốt như vậy, từ cửa sổ nơi này nhìn ra ngoài, có thể thấy con đường thẳng tắp phía trước bên ngoài lâu đài, kéo dài một đường xuyên qua cửa thành hướng đến bến cảng.

Không biết Elsa có chú ý hay không, nàng nhìn con thuyền đi xa yên lặng hy vọng.








*****

Buổi tối thứ nhất sau khi Elsa rời đi, Anna ngồi trong thư phòng ngẩn người, Gerda tới thúc giục ba lần nàng mới lằng nhằng đi tắm --- đúng rồi, cả việc cúi đầu nghe theo của cả quốc gia này đối với nàng cũng khác với Elsa, cho dù khi mười chín tuổi Gerda vẫn dạy dỗ nàng giống như khi chín tuổi vậy.

Thật may Gerda vẫn còn dạy dỗ nàng, nếu không nàng nhất định sẽ một mực ngồi trong thư phòng, tựa như không biết làm thế nào trở về phòng ngủ.

Phòng ngủ đột nhiên trở nên xa lạ, Anna đứng ở cửa không biết nên đẩy cửa ra như thế nào, bên trong không có Elsa, biết rõ điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng buồn bực.

Được rồi, trên thực tế nàng đã buồn bực trong lòng mấy ngày.

Nàng tự giận mình đẩy cửa ra, làm bộ không thèm để ý chút nào nhanh chóng đi tới bên giường mình, vạch chăn nằm xuống.

Ngủ, nàng tự ra lệnh cho mình.

Có thể là cả phòng ngủ đang trống trãi đến đáng sợ, dường như nàng có thể nghe được hô hấp của mình, tim đập, âm thanh máu huyết lưu động trong mạch máu. Nàng phiền não bất an lăn qua lộn lại, sau đó chợt từ trên giường ngồi dậy.

Cái giường đối diện kia trong bóng tối mơ hồ hiện ra đường ranh, trước kia Elsa ngủ ở trên cái giường đó, khi nàng ngồi dậy như vậy luôn có thể nhìn thấy bóng dáng phập phồng, đường cong lả lướt trên giường.

Nhưng mà bây giờ không có, trên cái giường kia trống rỗng, cái gì cũng không có.

Chăn được trải bằng phẳng, màn trướng cũng được kéo ra hai bên, Anna nhìn chằm chằm vào cái giường kia hồi lâu, đột nhiên nhảy xuống rề rà leo lên giường Elsa. Nàng không chút khách khí vén cái chăn lên chui vào, nhất thời cảm giác mình được mùi hương lành lạnh quen thuộc bao vây.

Giống như là có được sự an ủi này, nàng rốt cuộc cũng cuộn tròn thân thể nhắm mắt lại.

Ngày thứ nhất sau khi Elsa rời đi, nàng bị tiếng gõ cửa của Kai đánh thức, sau đó tinh thần hoảng loạn ở trong phòng thấy được quần áo đã được chuẩn bị sẵn ----- so với thường ngày long trọng hơn nhiều.

Nàng chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn phải xuống giường.

Thời điểm khi nàng mở cửa, kinh ngạc phát hiện quan thư ký của Elsa đang chờ ở cửa, cúi đầu hành lễ với nàng, sau đó liền bắt đầu lải nhải không ngừng báo cáo chương trình được sắp xếp trong ngày hôm nay. Anna cũng không biết nên đáp lại hắn như thế nào hay là làm sao ngắt lời hắn, nàng cố gắng suy nghĩ một chút Elsa sẽ làm gì.

Hình như chính là... Gật đầu với hắn một cái, sau đó mình đi ra.

Nàng dựa theo trí nhớ cứng ngắc gật đầu cười với quan thư ký một tiếng, sau đó tự mình đi tới phòng ăn. Quan thư ký thành thói quen đáp lại nàng một chút, một cách tự nhiên đi theo sau lưng nàng tiếp tục lải nhải không ngừng, giống như là đối mặt với Elsa vậy.

Làm sao có thể... Nàng rõ ràng không phải là Elsa mà.

Một mình ăn điểm tâm xong, một mình tiếp kiến đại thần, một mình tham dự cuộc họp, một mình làm việc trong thư phòng.

Nàng yên lặng, nhẫn nại, kiềm chế mình, cố gắng đem toàn bộ xung động muốn chạy trốn đè ép về trong lòng. Nàng chợt phát hiện những thứ chính vụ đã quen thuộc kia đều thay đổi dáng vẻ, giống như là tiểu quái vật ở trước mặt Elsa làm bộ ngoan hiền, một khi có thể làm cho chủ nhân mà bọn chúng thuần phục rời đi, liền giơ nanh múa vuốt lộ ra diện mạo thật sự.

Anna luống cuống tay chân ứng phó với tất cả mọi người, cả buổi trưa não cũng choáng váng đến căng lên không biết mình đang nói cái gì, có lúc nàng phải dưới biểu tình trợn mắt há hốc mồm của các đại thần liều mạng hồi tưởng lại rốt cuộc mình đã nói sai cái gì rồi.

Nàng phải liều mạng kiềm chế xung động nhìn lên ngai vàng của mình —— nhưng nàng không thể, Elsa không ở đó.

Nàng phải một lần rồi lại một lần nhắc nhở mình, có lẽ là vô tình, nhưng mà bao gồm chính nàng, tất cả mọi người đều đang không ngừng nhắc nhở nàng -----

Elsa không có ở đây, không ở trong lâu đài này, thậm chí không ở trong quốc gia này.

Vô tri vô giác suốt một ngày, đến khi nàng đột nhiên từ trên bàn dài ngẩng đầu lên, thời điểm phát hiện đã hoàn thành công việc của hôm nay, mặt trời đã bắt đầu lặn --- mùa hè ở quốc gia phía Bắc này, bình thường buổi tối mười giờ mặt trời mới bắt đầu lặn xuống, có điều theo thời gian mùa hè ngắn ngủi đã qua, thời gian cũng sẽ trôi qua ngày càng sớm hơn.

Anna lần nữa đi tới trước cửa sổ nhìn ra bến cảng xa xa, trong một đêm quốc gia này trở nên xa lạ như vậy, thật giống như nàng căn bản chưa từng lớn lên trong lâu đài này, thật giống như nàng căn bản chưa từng dùng toàn bộ mùa hè dạo chơi trên bến cảng, thật giống như nàng căn bản chưa từng qua lại trong khu chợ náo nhiệt.

Thật giống như đây căn bản là một nơi hoàn toàn xa lạ, một đất nước khác.

Một đất nước không có Elsa.

Nàng đứng ở cửa sổ thư phòng đưa mắt nhìn bốn phía, mờ mịt phát hiện mình giống như là bị nhét vào cánh đồng hoang vu vô tận.

Nàng xòe đầu ngón tay ra đếm số ngày, cảm giác bắt đầu trở nên tê dại, ngực không buồn rầu nữa, ánh mắt không động một chút là chua xót nữa, cũng sẽ không mờ mịt thất thố, giống như cuộc sống đã trôi qua tốt đẹp như thế vô số năm, giống như nàng sinh ra đã là người thừa kế của vương quốc, sẽ cô đơn như vậy trôi qua cả đời.

Cô độc như vậy.

Loại cảm giác quen thuộc này bảo nàng nhớ tới Elsa, ban ngày nàng phải dùng hết toàn lực mới có thể không hối tiếc mà khóc lên ở đây --- nàng căn bản không nên để Elsa rời đi, nàng không nên để cho chị đi, cho dù là dùng hết tất cả phương pháp nũng nịu hay chơi xấu, nàng cũng không nên để Elsa rời đi.

Mỗi lần nàng nghĩ tới cái này, cảm thấy ngực giống như là tảng băng từ từ nứt ra từng đường vậy.

May mà... Rốt cuộc nàng cũng nhận được thư của Elsa.

Xen lẫn trong một chồng công văn là thư từ trên biển tới, tin tức báo cáo nữ vương đã bình an đến Corona.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Anna không kịp đợi để mở phong thư gởi cho nàng.

Phong thư được mở ra, bên trong bay ra mấy miếng bông tuyết, rơi vào trên bàn tay nàng, trong khoảnh khắc liền tan biến.

Nước mắt đột nhiên ào ào rơi xuống, từng giọt từng giọt trúng vào bàn tay nàng.

Anna không biết Elsa làm sao biết được, nàng cũng không có suy nghĩ trong lòng.

Nước mắt ấm áp cùng với tuyết vừa tan hòa vào nhau làm khó phân biệt lẫn nhau, Anna đem mặt mình vùi vào trong lòng bàn tay ngồi chồm hổm xuống ủy khuất khóc thành tiếng.

"Elsa... Elsa... Tại sao chị còn chưa trở lại ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net