Chương 2. Yêu thầm cậu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Việc học ở trường mới không quá khó khăn với tôi bởi tôi đã có nền tảng môn Văn từ trước đặc biệt năm ngoái còn thi học sinh giỏi Quốc Gia cho nên khá nhàn nhã, tôi cứ cố gắng học giống như những người bạn bình thường, theo môn Khoa học Xã hội và học đều các môn khác là được.

Trong lớp tôi hoàn toàn chìm nghỉm, chỉ vài ngày đầu các bạn thấy hiếu kì về học sinh mới nên hay lại gần hỏi han nhưng tôi không phải là người giỏi giao tiếp, luôn trả lời qua loa lấy lệ trước sự quan tâm của mọi người, hoàn toàn không có khả năng bắt chuyện với người khác, lại còn chẳng trưng cầu việc kết thêm bạn mới vậy nên trong thời gian ngắn tôi vẫn chưa làm quen được với bất cứ ai trừ Mạnh và Linh.

Mạnh cứ như con sâu đo vậy, ngày nào tiết nào cậu ấy cũng hí hoáy, nếu không phải ăn vặt trong lớp thì cũng sẽ bắt chuyện với mọi người, thậm chí còn bắt chuyện và trêu chọc cả giáo viên. Mỗi ngày lên lớp cũng là ngày vui của Mạnh. Một phần do cậu ấy học giỏi đứng top trong lớp lại có vẻ ưa nhìn, nguồn năng lượng tích cực từ cậu truyền đến khiến ai ai cũng vui vẻ, muốn ghét muốn tức cũng không nổi.

Nhưng Linh lại khác, Linh là lớp trưởng, rất năng động, nhiệt tình và hòa đồng với bạn bè, nó được thể hiện ngay từ ngày đầu cô ấy chủ động bắt chuyện với tôi. Nhưng từ sau hôm ấy Linh hoàn toàn phớt lờ, không hề nói chuyện với tôi nữa, một trời một vực với cô nàng xuất hiện với nụ cười tỏa nắng và ánh mắt long lanh, thậm chí sự nhạy cảm của tôi cho thấy Linh đang... Khinh thường tôi...

Và rồi cuối cùng tôi cũng hiểu được lí do Linh tại sao...

Hôm nay, tôi đến trường sớm hơn thường nhật nên chỉ mới có lác đác vài học sinh bước đi lững thững trên sân gạch đỏ. Tiết trời cuối Thu trong lành, dễ chịu, có chút se se lạnh bởi làn sương giáng từ đêm qua vẫn còn dư âm. Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh từng đám lững thững trôi trên nền trời xanh ngắt như chiếc kem bông ai vô tình để quên, dưới sân trường vương những vạt nắng sớm thành nhiều mảng vàng lớn không đều.

Đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, như được ai đó mách bảo, tôi đứng lại, từ từ ngước mắt lên tầng ba. Tôi thấy Diệp Linh chống tay vào lan can ngoài hành lang ngay trước cửa 12a4, cô ấy xóa tóc chấm ngang vai, gương mặt nhìn xuống sân trường không chút biểu tình, chỉ thờ ơ uống sữa milo, trông cô ấy giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

Tôi thu lại tầm nhìn, xốc cặp rồi bước tiếp. Chưa đi được vài bước đã bị người phía sau bất ngờ giật ngược chiếc vòng bạc đeo trên cổ lại phía sau với lực không nhỏ không lớn. Do chưa có sự chuẩn bị từ trước nên tôi loạng choạng đổ hẳn về phía sau, tấm lưng chạm phải cơ ngực rắn rỏi của cậu. Mùi hương hoa nhài quen thuộc nhẹ nhàng len lỏi vào khướu giác, tôi nhận ra người phía sau mình là Nhật Nhiên.

Chẳng biết vẻ mặt cậu lúc này là như thế nào, nhưng hai má tôi đã nóng hẳn lên, đầu óc quay cuồng, dây thần kinh căng thẳng đến tột cùng. Khi cảm nhận được cậu đã buông bàn tay đang nắm lấy chiếc vòng cổ của tôi ra, tôi lập tức đứng thẳng người, tránh xa cậu hai bước. Làm thế nào mà cậu có thể mê hoặc tôi đến nỗi tôi dễ dàng quên đi cơn đau ở cổ do cậu mang lại vậy?

Tôi xoay người, Nhiên với nụ cười ranh mãnh híp mắt nhìn tôi, trên trán cậu rơi vài sợi tóc không chịu yên phận nằm theo nếp, cậu chỉ đeo cặp một bên vai trông cực kì ngả ngớn.

Cậu lại gần, đặt hộp sữa mát lạnh lên má tôi, tôi giật nảy mình, có hơi mất tự nhiên. Cậu lườm tôi, trách móc: "Sao cậu không đợi tớ đi học cùng?"

Tôi ôm lấy hộp sữa bằng hai tay, liếc mắt rời đi chỗ khác, thản nhiên đáp: "Sao tớ phải đợi cậu?"

Tôi cất bước, khuôn miệng bất giác nở nụ cười. Là sữa dâu sao...

Cậu chạy theo tới gần tôi, tôi lại ngửi thấy hương hoa nhài phảng phất: "Mai cậu nhớ đợi tớ nhé?"

"Tại sao?" Tôi hỏi.

"Ngốc ạ, tớ chở cậu đi bằng xe đạp chả sướng thì thôi, với lại cậu đi sớm như vậy làm gì, chẳng phải trường mình gần hơn trường cũ của cậu hay sao?"

Tôi mỉm cười gật gật đầu: "Được rồi, tớ biết rồi, từ mai sẽ đợi cậu."

Tôi tự hỏi: Sao hôm nay Nhật Nhiên lại dịu dàng hơn bình thường vậy?

Chưa kịp để tôi suy nghĩ cho dứt, mơ mộng với những ảo tưởng hoang đường thì cậu đã bồi thêm vài câu cảm lạnh: "Tớ chở, cậu trả tiền gửi xe nhé?" Kèm theo đó là nụ cười ngạo nghễ.

"..." Tôi đứng hình, nhun mũi phán xét: "Sao cậu nhỏ mọn vậy?"

Nhiên nghe thấy nhưng chẳng nói gì, trên môi vẫn giữ nụ cười. Nói vậy chứ tôi chắc chắn sẽ trả nhưng trước nay cậu ấy đều như vậy, "Tớ chở, cậu trả tiền gửi xe nhé?" Thế mà cả năm lớp Chín ngày nào cậu cũng chở tôi đi học nhưng chẳng bao giờ đến lượt tôi phải trả tiền gửi xe cả, cậu ấy toàn trả trước. Không hiểu sao...

Tôi hút một ngụm sữa dâu, vị ngọt thanh mát lạnh tràn ngập các nu vị giác, giúp tinh thần sảng khoái, tỉnh táo.

Nhiên vẫn nhớ tôi thích uống sữa dâu... Nhưng thực tế tôi không hề thích uống vị sữa này.

Chỉ là năm xưa vô tình biết cậu thích uống sữa dâu thôi. Nếu các cậu vô tình biết được sở thích của người mình thích thì các cậu sẽ làm gì? Tớ của năm ấy ngày nào cũng mua hai hộp sữa dâu, một hộp cho cậu ấy, một hộp để tự mình uống rồi viện cớ: "Tớ thích uống sữa dâu nên tiện thể mua cho cậu luôn, coi như là đáp ơn việc cậu chở tớ đi học mỗi ngày."

Lúc ấy Nhiên đã giữ im lặng rất lâu. Tôi hồi hộp vô cùng, trong lòng trở nên rối rắm, sợ cậu sẽ phát giác ra điều gì, tốt nhất là cứ tự tạo đường lui cho mình: "À... Nếu cậu không muốn thì thôi vậy..."

Lúc tôi định rụt tay về thì cậu liền cướp lấy hộp sữa, nâng nó lên ngắm nghía: "Gu ăn uống của cậu cũng không đến nỗi là tệ nhỉ?"

"..."

Hầy... Không biết cậu ngốc hay giả vờ ngốc nữa. Chỉ biết tự dưng tôi thấy vị sữa dâu cũng ngon lắm ấy chứ...

Sau đó, Nhiên được Nam với Quân rủ đi chơi bóng rổ, tôi cũng tạm biệt cậu rồi lên lớp. Lên tầng ba đến góc khúc rẽ từ cầu thang vào hành lang, tình cờ gặp Diệp Linh đi ngang qua tôi, có lẽ cô ấy muốn đi vứt rác.

Tôi giơ tay lên chào nhưng cô ấy cứ nhìn thẳng về phía trước, lược bỏ sự tồn tại là tôi ra khỏi cự ly tầm mắt, bàn tay giơ lên không trung lúng túng thu lại, tôi cúi đầu về lớp của mình.

Ở trong lớp, tôi thấy mới có bốn bạn đang ngồi làm việc riêng, nhưng điều đáng kinh ngạc là Mạnh đã đến, cậu ấy đang ăn bánh mì. Sao hôm nay cậu ấy lại đến lớp sớm vậy nhỉ, chẳng phải bình thường cậu hay đến sát giờ trống trường hay sao?

Tôi cũng không tỏ ra nhiều chuyện mà hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi vào vị trí của mình, bỏ Sách giáo khoa môn Lịch Sử ra rồi cất cặp sách vào hộc bàn. Tôi dở trang hai mươi lăm đọc qua bài "Các nước Đông Nam Á và Ấn Độ", đọc đến phần "Lào (1945 - 1975)" thì Mạnh ghé sát vào tôi thì thầm, giọng nói mang nhiều phần dò hỏi, bí hiểm: "Cậu có cảm thấy cái Linh có thái độ lạ với cậu không?"

Tôi nâng mắt nhìn cậu rồi gật đầu.

Mạnh ngồi thẳng dậy, lắc lắc đầu, trân trối nhìn tôi: "Cậu quen Nhật Nhiên?"

Tôi gật đầu. Mà sao cậu ấy lại biết tôi có quen Nhật Nhiên nhỉ?

"Bạn trai à?'

Tôi lập tức lắc đầu, khua khua tay ấp úng giải thích: "Tớ với Nhiên là bạn thân từ nhỏ thôi."

"À..." Cậu ấy xoa xoa cằm, lại gật gật đầu như đang suy tư điều gì đó, trạng thái này kéo dài vài phút. Tôi cũng chịu khó đợi xem Mạnh sẽ bật mí với tôi điều gì.

Cậu ấy khẽ nói: "Thật ra hơn một năm nay cái Linh tán tỉnh thằng Nhiên bên a2 nhưng không thành, có một lần con bé bạo dạn tới mức tỏ tình xong rồi cưỡng hôn thằng bé trước hành lang làm thằng bé vừa xấu hổ trước bao người vừa tức đến nổ đom đóm, cái Linh bị nó ghét cay ghét đắng, bị phũ như chó ấy, cuối cùng con bé tự ái quá nên thành ra... Không có được thì mình hất đổ ấy, giờ cái Linh nhìn thấy thằng Nhiên cũng như thù địch."

"..." Tôi trố mắt ngạc nhiên, chẳng thể thốt thành lời.

"Cậu hiểu không? Bạn thân của thù địch cũng chính là thù địch, vả lại cái Linh cũng nổi tiếng toxic, hai mặt, lắm tật xấu, đừng đả động đến nó mà tốt hơn hết là tránh xa nó ra cho đỡ rước họa vào thân!"

Nụ cười hời hợt trên khuôn miệng tôi cứng đờ, khi nghe cậu dừng nói liền máy móc gật đầu, thật ra tiếp thu chỉ dừng lại ở Linh thích Nhiên. Dù trước đó khi sâu chuỗi lại những sự việc đã có thể đoán già đoán non Linh thích Nhiên nhưng khi đối diện trước sự thật vẫn rất ngạc nhiên và hoang đường.

Thật ra Đào Vũ Nhật Nhiên luôn là một cậu học sinh hư đốn, bất kham, học dốt, đàn đúm với những người bạn xấu, biết hút thước từ năm lớp Bảy, lạng lách đánh võng, đánh nhau nhiều đến độ phải lên phường và đồn công an vài lần, bố mẹ hoàn toàn không trị được cậu ấy, chỉ có Minh Anh mới trị được cậu ấy nên Minh Anh như vị cứu tinh sáng giá của hai bác vậy. Được cái cậu gia thế có, nhan sắc có, đặc biệt là đào hoa càng có, rất rất nhiều những "người bạn gái tin đồn", hết người này liền có người khác.

Mỗi lần tôi nghe cậu quen một cô người yêu mới, lòng tôi đau như cắt, chẳng hiểu sao chỉ là cái tình cảm đơn phương của đứa con nít mắt mũi chưa sạch mười mấy tuổi đầu lại có thể chân thực đến thế. Nhưng tôi vẫn cố tình tảng lờ đi, giấu kín tình cảm trong lòng dành cho đối phương, giả vờ mình chẳng quan tâm cũng không ý kiến, thực ra nó đã bị bại lộ khi tôi tự dưng chiến tranh lạnh, tức giận vô cơ với cậu chẳng qua cậu không tinh ý nhận ra thôi...

Thật là... Thích một người không thích mình giống như trông ngóng một vì sao vô danh trên bầu trời vậy, chẳng biết lúc nào nó xuất hiện, chẳng biết nếu nó xuất hiện thì bản thân có thể nhận ra được hay không..

_____________________

Dạo này tui hơi bận, mọi người thông cảm nhé!

Đừng quên BÌNH CHỌN và BÌNH LUẬN để tui có động lực ra chap nhó!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net