Chap 18: Bị Đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Cảnh đánh nhau, bạo lực 16+. Buff nhân vật chính quá đà, có thể gây phản cảm.

***

Khi Khánh Dương chạy đến lớp học tự chọn thì chuông báo vào tiết đã vang lên. Cô bước vào lớp, âm thầm hối hận vì đã tốt bụng nhận lời giúp đỡ Thùy Chi từ Việt Anh. Giờ thì hay rồi, lớp đã hết chỗ. Khánh Dương căng mắt ra tìm, cuối cùng cũng còn một ghế không có người ngồi. Cô vội vàng bước về hướng đó trong ánh mắt tò mò dõi theo của mọi người xung quanh.

Chỗ ngồi duy nhất còn trống trong lớp là vị trí bên cạnh Nguyên Khang. Lớp học tự chọn này không chỉ có lớp 11A mà còn có thành viên của những lớp khác. Chỉ là danh tiếng "tốt đẹp" của Nguyên Khang đã đồn đi quá xa nên không ai dám ngồi cạnh cậu. Khi trong lớp chỉ còn một chỗ ngồi duy nhất bên cạnh Nguyên Khang, người bình thường sẽ sang lớp khác mượn ghế để ngồi ghép bàn chứ không ai dám ngồi vào chỗ trống cấm kỵ đó.

Chuyện Nguyên Khang dùng sơn đỏ xịt lên bàn người dám bước vào lãnh địa của cậu đã bị đồn đi khắp trường, không ai là không biết. Vì vậy khi mọi người nhìn thấy Khánh Dương không mượn ghế mà trực tiếp đến chỗ còn trống để ngồi thì không khỏi lo lắng thay cho cô. Điều này khiến nhiều người cho rằng cô ỷ vào sự thân thiết với Hoàng Nam nên mới làm như vậy.

Ngay khi Khánh Dương bước đến, còn chưa kịp mở lời thì Nguyên Khang đã chủ động lấy ba-lô ra khỏi ghế ngồi. Khánh Dương xem đây là điều hiển nhiên, cứ thế mà ngồi xuống. Cả lớp học được một phen sửng sốt. Bọn họ gặp ảo giác rồi chăng? Nguyên Khang vậy mà lại chủ động lấy ba-lô sang một bên. Hơn nữa Khánh Dương lại thật sự dám ngồi ở chỗ đó. Thế giới này thay đổi mất rồi.

Khánh Dương ngồi xuống ghế, không quan tâm bản thân mình khiến cả lớp khiếp sợ như thế nào, nhanh chóng lấy laptop và sách vở ra, chuẩn bị sẵn sàng cho giờ học. Mọi người xung quanh nín thở nhìn về phía hai người bọn họ, nhưng chờ mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả một cái nhíu mày Nguyên Khang cũng không làm, nói gì đến chuyện cãi nhau rồi buông lời đe dọa như Thùy Chi hôm nọ.

Khánh Dương hỏi Nguyên Khang trong lúc giáo viên phát tài liệu học tập: "Ngọn gió nào đã khiến cậu chọn học môn này vậy?"

"Bị bắt học."

"Hèn gì. Còn tưởng cậu đam mê, học để nối nghiệp cô Hương chứ."

Nguyên Khang lắc đầu. Cậu chưa ghét lĩnh vực này đã là điều may mắn, còn thích thì không bao giờ.

"Mà không muốn thử chống đối một lần sao?"

Khánh Dương biết về chuyện của gia đình Nguyên Khang một cách đại khái. Từ bé cô đã cảm thấy mẹ của Nguyên Khang là một người phụ nữ vô cùng đáng sợ. Dù chỉ tiếp xúc vài lần cũng đủ khiến cô căng thẳng và áp lực. Có vài lần Khánh Dương tự hỏi Nguyên Khang đã làm như thế nào để sống đến ngày hôm nay.

"Vô dụng thôi. Tôi đã thử và bà ấy suýt nữa là nhảy lầu."

Nguyên Khang kể bằng giọng nói hờ hững và lạnh nhạt. Cảm xúc của cậu đã sớm trở nên chai sạn. Bình thường Nguyên Khang không bao giờ chia sẻ chuyện này với ai. Nhưng Khánh Dương thì đâu được tính là người xa lạ gì. Cô đã gặp mẹ của cậu vài lần, hiển nhiên cũng biết được tính cách cực đoan của bà.

Khánh Dương không biết an ủi Nguyên Khang như thế nào. Giọng nói của cậu vô cùng lãnh đạm. Không rõ cậu đã thật sự vô cảm hay là chỉ đang che giấu cảm xúc của bản thân. Bỗng nhiên Khánh Dương nghĩ ra một ý tưởng kì quặc. Cô nghiêng người về phía Nguyên Khang, thì thầm vào tai cậu.

"Vậy nếu mẹ cậu ép cậu cưới tôi, không lẽ cậu cũng đồng ý đấy chứ?"

Nguyên Khang không né tránh khi Khánh Dương tiến lại gần mình, hơn nữa còn rất tập trung lắng nghe xem cô muốn nói gì. Nghe xong, ánh mắt cậu tối sầm. Khánh Dương quay lại vị trí ngồi của mình và chờ đợi câu trả lời.

Nguyên Khang không nói gì mà bật Google lên, gõ vài dòng chữ vào ô tìm kiếm rồi xoay laptop của mình về phía Khánh Dương. Trên màn hình hiện ra bài báo về việc công ty của mẹ Khánh Dương đã giành được dự án từ một khách hàng lớn, mà khách hàng này ban đầu đã vô cùng hài lòng với kế hoạch mà công ty của mẹ Nguyên Khang đưa ra.

Đọc xong tiêu đề, Khánh Dương nở một nụ cười đầy ái ngại. Tin này đã lên báo rồi à?

Sau đó Nguyên Khang lại đổi sang một bài báo khác. Nội dung đề cập đến một streamer nào đó nổi tiếng trên Youtube thời gian gần đây đã ký hợp đồng với công ty của mẹ Nguyên Khang, nghe đồn là ban đầu đã thảo luận xong các điều khoản với công ty của mẹ Khánh Dương rồi.

"Không có chuyện đó xảy ra đâu." Nguyên Khang đưa ra kết luận.

"Phải phải."

Khánh Dương đọc báo xong cũng tin rằng chuyện của mình và Nguyên Khang không bao giờ xảy ra. Cô đã lo xa quá rồi.

Vào buổi học đầu tiên, giáo viên bắt đầu chia nhóm để làm bài tập trong học kỳ sắp tới. Một nhóm tối đa có ba người, tối thiểu là một người. Khi email chia nhóm được gửi đến, Nguyên Khang quay sang hỏi Khánh Dương:

"Làm chung không?"

Đây là lần đầu tiên Nguyên Khang đề nghị người khác vào chung nhóm với mình. Thật ra cậu cũng không có chủ ý gì đặc biệt, chỉ là đã chán làm việc một mình mà thôi. Vừa lúc chứng kiến màn biểu diễn không tồi của Khánh Dương trong giờ học tiếng Anh hôm trước nên mới lôi kéo cô vào chung nhóm với mình. Dù sao điểm số vẫn là quan trọng nhất.

Ở trường này số người có khả năng làm việc với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nguyên Khang tương đối xem thường người khác. Trong mắt cậu, mọi người quá vô dụng, không ai đủ năng lực để làm việc cùng mình, người có khả năng thì vốn dĩ đã là kẻ địch.

Trái ngược với sự thân thiện hiếm có từ Nguyên Khang, Khánh Dương từ chối lời đề nghị đầy hấp dẫn này:

"Tôi nghĩ cô Hương không thích cậu làm dự án chung với tôi đâu."

"Cũng đúng."

Nguyên Khang nghĩ ngợi một chút, những gì khánh Dương nói khá hợp lý. Dù sao thì bây giờ mối quan hệ của người lớn vẫn đang trong trạng thái căng thẳng. Thế là Nguyên Khang điền tên của mình vào một nhóm còn trống. Còn Khánh Dương tìm một nhóm đang thiếu người rồi điền tên mình vào. Vài phút sau khi điền xong thông tin, Khánh Dương thấy mình được thêm vào một nhóm chat của hai nữ sinh lớp khác. Cô vào chào hỏi mọi người một tiếng rồi thoát ra.

***

Đây là môn học về lĩnh vực truyền thông, nhờ vậy mà Khánh Dương hiểu rõ hơn về những gì mà mẹ mình đang làm, nội dung xoay quanh những chủ đề thú vị và các case study* thực tế nên chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua rất nhanh, giờ giải lao buổi chiều đã đến.

*Case Study là phương pháp nghiên cứu ứng dụng chuyên sâu lý thuyết cho một trường hợp, sự kiện đã xảy ra và có thật giúp mọi người hiểu, hình dung rõ hơn nội dung đang học.

Giờ giải lao không có nhóm Hoàng Nam lôi kéo đi đâu đó thì Khánh Dương cũng không biết làm gì. Ở bên cạnh, Nguyên Khang đã đeo tai nghe và chìm vào giấc ngủ. Khánh Dương không có việc gì làm, cuối cùng cô quyết định bật laptop, truy cập vào hệ thống thời khóa biểu để xem trộm lịch học của Hoàng Nam, thì ra chiều nay hắn cũng có lớp.

Khánh Dương đang đọc báo mạng thì có ba nữ sinh không biết từ đâu xuất hiện. Tuy rằng không nhớ tên nhưng Khánh Dương vẫn có thể nhớ được ba người bạn này học cùng lớp với mình, hơn nữa lại ngồi bên khu vực của Hoàng Nam chứ không phải bên phía Nguyên Khang. Khánh Dương chợt hiểu ra điều gì đó, thì ra ngày này cuối cùng cũng đến, ngày mà cô bị người ta cảnh cáo một phen.

Khánh Dương chẳng bất ngờ gì cho lắm. Với một người chuyển trường nhiều lần như cô thì đã quá quen thuộc với nghi thức chào đón này, nó như một luật lệ ngầm mà mọi người tự đặt ra và âm thầm thấu hiểu. Chỉ là lần này hơi khác biệt một chút vì cô vẫn còn đang diễn vai trà xanh ngốc nghếch vô dụng, sợ là hơi khó để bung lụa, quậy một trận tới bến.

Lúc này đa số mọi người đã rời khỏi phòng học, trong lớp chỉ còn lại vài người đang ngủ như Nguyên Khang, không thì cũng cắm mặt vào điện thoại, chẳng mảy may để ý đến chuyện diễn ra xung quanh mình. Quả là một thời điểm thích hợp để hành hung người khác.

Khánh Dương gập laptop lại, đặt vào trong balo, cô rất sợ việc xô xát khiến cho laptop bị hư hỏng. Có biết bao nhiêu thứ quan trọng cần lưu giữ trong này. Thấy Khánh Dương cất laptop, ba nữ sinh tưởng cô muốn bỏ trốn nên đã chắn ngang trước lối đi.

"Muốn trốn hả?" Một trong ba người lên tiếng.

Khánh Dương cảm thấy việc mình ngồi còn bọn họ thì đứng có tí nguy hiểm. Vì vậy cô đứng lên nói chuyện.

"Làm sao trốn được các bạn chứ."

Lời nói với giọng điệu đùa giỡn của Khánh Dương đã thành công khơi gợi cảm giác khó chịu và chướng mắt của những người xung quanh. Một người trong số họ bước đến đẩy cô một cái thật mạnh.

"Bữa giờ tụi tao thấy mày hơi láo rồi đấy."

Khánh Dương hơi nghiêng người, nương theo lực đẩy để đụng vào Nguyên Khang làm cậu tỉnh giấc. Dù sao thì chiến lược của cô tại thời điểm hiện tại không phải là đánh nhau đến mức một mất một còn, mà là tranh thủ sự chú ý và thương hại của người khác để chọc tức bọn họ.

Khánh Dương không mong gì Nguyên Khang xót thương cho mình. Cậu là người duy nhất ở đây biết được bộ mặt thật của cô sau chiếc mặt nạ ngây thơ vô tội kia. Nhưng vì Nguyên Khang là một người nổi tiếng nên Khánh Dương muốn lôi cậu vào cho xôm tụ.

Từ khi nhóm nữ sinh này xuất hiện và làm ồn, Nguyên Khang đã tỉnh giấc, trước đó cậu cũng không ngủ được bao nhiêu. Nguyên Khang tháo tai nghe, nhìn bọn họ với ánh mắt đầy khó chịu.

"Đừng có giở trò trước mặt tôi." Cậu lầm bầm nhắc nhở.

"Cậu và Hoàng Nam đã có giao hẹn về chuyện này rồi mà."

Một nữ sinh phản bác. Vì sao bên phe Nguyên Khang thì làm gì cũng được còn bên phía bọn họ lại không thể? Thấy vậy Nguyên Khang cũng không tức giận. Cậu rời khỏi chỗ ngồi, không do dự mà bước ra khỏi lớp, không quên để lại một câu nói đầy ẩn ý:

"Đừng trách tôi không báo trước."

Câu nói này của Nguyên Khang thật dễ khiến người khác hiểu lầm. Nhưng điều cậu thật sự ám chỉ là điều không ai ngờ đến nhất. Cậu đã giúp ba người thoát khỏi một kiếp nạn rồi đó, còn không nghe thì đừng có hối hận.

Khánh Dương nhìn theo bóng lưng Nguyên Khang biến mất sau cửa lớp, trong lòng mắng chửi cậu trên dưới một trăm lần. Nguyên Khang là một kẻ xấu xa và đáng ghét, cô không thích nổi con người này mà. Có ai thấy con gái sắp bị người ta đánh mà quay lưng bỏ đi như vậy không, hơn nữa lại còn là vị hôn thê được hứa hôn từ bé nữa. Cái tên chết tiệt này!

Thật ra Nguyên Khang cũng rất khó xử khi làm như vậy. Cậu chắc chắn sẽ có đánh nhau xảy ra, Nguyên Khang còn lạ gì Khánh Dương nữa, cậu chỉ sợ cô cào rách mặt bọn người này ra. Cậu thân là con trai, lại đứng nhìn con gái cãi nhau như vậy thật không ra dáng đàn ông gì cả. Nhưng cậu phải can ngăn như thế nào đây. Theo lẽ thông thường thì cậu nên bênh vực bên yếu thế, mà Nguyên Khang lại có một niềm tin vô cùng mãnh liệt rằng Khánh Dương sẽ không phải là bên yếu thế đó. Càng nghĩ lại càng rối nên cậu quyết định bỏ của chạy lấy người.

"Thất vọng à? Đừng tưởng lôi kéo được Nguyên Khang là thoát được nhé."

Bọn họ ngày càng trở nên đắc ý hơn. Không có Hoàng Nam ở đây, Nguyên Khang cũng bỏ đi mất thì xem Khánh Dương phải cầu cứu ai. Bọn họ đã ngứa mắt Khánh Dương hơn cả tuần qua, chỉ cần có không gian phù hợp thì lập tức ra tay. Chỉ tiếc là hôm nay Nhã Vy nghỉ học nên không thể thấy được cảnh này, nhưng không sao, bọn họ đã sắp xếp máy quay rồi.

"Giờ mấy người muốn gì?"

Khánh Dương đưa ra một câu hỏi dư thừa. Thật ra cô cũng chỉ hỏi cho vui vậy thôi, đằng nào cũng chẳng làm theo. Trên đời này Khánh Dương ghét nhất là việc ỷ vào số lượng để chèn ép người khác. Dù chỉ là ba người, không phải là một nhóm đi nữa nhưng vẫn là một cục diện không công bằng. Thử đánh tay đôi với cô xem.

"Tụi tao muốn cho mày một bài học, để mày tránh xa Nam với Khang ra đó."

Một trong ba nữ sinh nói rồi lao đến vung tay lên muốn tát Khánh Dương nhưng cô có thể dễ dàng né được, khiến cô ta mất đà ngã về phía trước. Khánh Dương nghiêng đầu nhìn bọn họ, nở một nụ cười đầy thách thức.

Khánh Dương tự nhủ bản thân mình không được đánh lại vì chẳng ai biết được lúc cô vung tay đánh người có bị bắt gặp hay không. Thế giới này là vậy, dù trước đó người ta có đánh cô đến chết, nhưng chỉ cần không ai trông thấy thì cũng không làm gì được bọn họ. Còn về phía cô, chỉ cần cô đánh lại một cái mà có người nhìn thấy thì sẽ phải gánh chịu toàn bộ tội lỗi.

Khánh Dương âm thầm tính toán chiến thuật. Đã lâu rồi cô không tham gia vào những vụ ẩu đả kiểu này nên phản xạ không còn nhanh nhẹn như lúc trước, kỹ năng cũng kém đi phần nào đó linh hoạt so với ngày xưa. Nếu cả ba người ra tay cùng một lúc thì khó mà chiến thắng một cách thoải mái và nhẹ nhàng.

Khánh Dương không biết nên vui hay nên buồn trước sự thật này. Một năm học ở trường cũ không có gì nổi bật, còn có thể xem là khá yên bình, vì thời gian đầu khi mới chuyển đến, Khánh Dương đã dùng vẻ mặt muốn gây sự với cả thế giới để giao tiếp với bọn họ, nên không ai dám kiếm chuyện với cô. Còn mọi thứ diễn ra ở đây lại hoàn toàn ngược lại.

Khánh Dương đau khổ nhớ lại mục tiêu "cao cả" khi mới nhập học vào trường Silver, và công sức xây dựng hình tượng cả tuần vừa rồi. Chẳng lẽ lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy sao? Khánh Dương có chút không cam lòng. Chẳng dễ gì mới tạo ra được hình tượng yếu đuối vô dụng, trừ khi bị ép vào đường cùng, không thì cô sẽ không động thủ. Bây giờ Khánh Dương không cần thắng nữa, cô muốn mượn đao giết người hơn, cô muốn người khác bênh vực cho mình và tẩy chay ngược lại bọn họ.

Sau cái tát hụt lúc nãy, ba nữ sinh kia khó mà nhịn được nữa, cả ba lao đến cùng một lúc. Khánh Dương không đánh nhau một thời gian dài nên tay chân có chút cứng nhắc. Cô cố gắng chống đỡ những đòn tấn công trực diện từ một người, đồng thời phân tán sự chú ý sang hai người còn lại, phòng khi bọn họ đánh lén.

Nữ sinh kia vô cùng đặc ý khi thấy Khánh Dương chỉ biết tìm cách né tránh mà không làm gì được, chẳng bao lâu nữa sẽ phải chịu thua và quy phục. Bọn họ bắt nạt người khác đã thành thói quen nên nghĩ ai cũng thua kém mình.

Nhân lúc nữ sinh nọ vẫn còn tự mãn, Khánh Dương đã tìm thấy điểm sơ hở của cô ta. Cô bất ngờ phản công lại. Khánh Dương có lợi thế về mặt tốc độ, cô tận dụng ưu thế sức mạnh ở chân của mình, mặc kệ việc đang mặc váy mà tung chân đá liên tục vào người đối diện. Từ vị thế của người bị ép vào tường chẳng mấy chốc Khánh Dương đã dồn ngược lại đối phương về góc lớp. Người đang tấn công Khánh Dương đang mất cảnh giác nên khi bị đánh lại thì nhất thời phản ứng không kịp.

Cuối cùng trong lúc đối thủ hoang mang nhất, Khánh Dương bất thình lình nắm lấy cánh tay của đối phương, đè ngã cô ta xuống đất. Cô nhanh tay chộp lấy cây compa ai đó để trên bàn học gần mình, thuần thục khóa tay nữ sinh này, dùng đầu gối đè lên cổ, một tay cầm compa chĩa đầu nhọn về phía cô ta.

"Đứa nào đến đây tao rạch mặt nó." Cô lớn tiếng cảnh cáo, không quên tặng cho hai nữ sinh kia một ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Trước lời nói của Khánh Dương, hai nữ sinh còn lại đang lên kế hoạch ra tay cùng một lúc để cứu bạn bỗng chốc khựng lại. Bọn họ không ngờ tình huống lại thay đổi nhanh như vậy. Người mạnh nhất trong nhóm đã bị khống chế. Bọn họ không biết phải làm gì tiếp theo. Đây là lần đầu tiên ba người trải qua tình huống lội ngược dòng này.

Khánh Dương sử dụng tư thế cảnh sát vẫn hay dùng để chế trụ tội phạm trong những cuộc truy đuổi đường phố. Nữ sinh nọ bị đè ngã xuống đất, hai tay thì bị bẻ ngược ra phía sau, cổ đang bị đầu gối của Khánh Dương đè xuống, vô cùng khó thở nhưng không biết làm cách nào để thoát ra. Cô ta cố vùng vẫy, dùng sức lực muốn quật ngã Khánh Dương nhưng lại không đủ sức.

Một trong hai nữ sinh kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lao đến nắm tóc Khánh Dương giật ra phía sau để cứu bạn mình. Khánh Dương cảm thấy đầu mình đau nhói nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, ngược lại còn đè đầu gối mạnh hơn.

"Bỏ tay ra, không thì bạn mày tắt thở đấy."

Giọng nói u ám của Khánh Dương vang lên, như là một loại âm thanh vọng lên từ địa ngục. Cô lạnh lùng nhìn thẳng về chiếc máy ảnh phía sau lưng cô ta rồi nở một nụ cười lạnh lẽo. Đúng là bọn tiểu thư chân yếu tay mềm, chưa thấy thể nào gọi là bạo lực. Cứ nghĩ học được vài buổi võ tự vệ là có thể làm chị đại học đường rồi sao, đã bao giờ thật sự trải qua cảm giác đánh nhau và chết chóc hay chưa.

"Không tin hả?"

Khánh Dương hỏi lại khi cảm thấy lực kéo trên tóc của mình vẫn chưa giảm bớt. Trong tất cả những thứ khiến Khánh Dương nổi tiếng ngày đó chính là khả năng chịu đựng. Cô có thể không đánh thắng người khác, nhưng lại luyện được khả năng chịu đau.

Khánh Dương vừa dứt lời thì lại dùng thêm một phần lực, cho đến khi nữ sinh dưới chân mình liên tục cào cấu dưới đất thì mới dừng lại.

"Bỏ... ra."

Cô ta thều thào ra lệnh cho bạn mình sau khi được Khánh Dương trả lại một ít không khí để thở. Nhìn thấy bạn mình như sắp chết đến nơi rồi thì nữ sinh nọ mới buông tóc cô ra. Khánh Dương lắc lắc đầu một tí, vẫn còn cảm thấy rất đau.

Khánh Dương không dùng nhiều lực trên cổ nữ sinh nọ nữa, cô cũng sợ làm chết người chứ. Chỉ muốn hù dọa một tí thôi. Với lại sau khi trải qua khủng hoảng tinh thần xong, nữ sinh này cũng chẳng còn tí sức lực nào để vùng vẫy nữa. Tuy rằng đã có thể hô hấp lại bình thường, nhưng tinh thần đã hoàn toàn tê liệt. Trong mắt bọn họ bây giờ, Khánh Dương không khác gì một người điên.

"Mày điên rồi!"

Nữ sinh còn lại ngồi bệt xuống sàn, run rẩy nhìn về phía Khánh Dương. Cô ta đã bị ám ảnh bởi ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười ma quái lúc nãy. Trong mắt cô ta, kẻ trước mặt không phải là người bình thường nữa. Làm gì có ai có ánh mắt như vậy chứ, hệt như trong phim kinh dị vậy.

"Giờ mới biết à? Sai lầm lớn nhất của bọn mày chính là không điều tra về tao."

Khánh Dương siết chặt chiếc compa trên tay, rồi lại nhìn hai nữ sinh đã sớm xanh mặt kia. tựa như sẽ dùng chiếc compa này rạch mặt bọn họ. Cô cúi đầu, nói với nữ sinh đang bị cô khống chế ở dưới đất, cũng là để cho ba người bọn họ cùng nghe:

"Mày có biết tao từng chơi với con gái của kẻ giết người hàng loạt không? Học được vài thứ hay ho đấy."

Một trong hai nữ sinh kia òa khóc nức nở. Đây chính là một con quỷ. Bọn họ đang chọc vào loại người gì vậy? Những người lớn lên trong môi trường được bảo bọc an toàn như bọn họ làm sao biết được thế nào là chết chóc, thế nào là giết người.

Thật ra Khánh Dương cũng không hơn được bọn họ là bao, chẳng qua vì cô đã có một quãng thời gian sống khá điên loạn. Trong những ngày tháng đó, cô đã từng chơi với con của tội phạm, từng nhìn thấy súng đạn, từng đối đầu trực tiếp với kẻ sát nhân, cũng từng vì người bạn đó mà suýt mất mạng, đã trải qua cảm giác kinh hãi đến đỉnh điểm và đối mặt với lằn ranh sống chết nên mới có thể mang ra hù dọa ngược lại bọn họ.

Khánh Dương cảm thấy những gì mình làm đã đủ để dọa những người này một trận nhớ đời. Càng để lâu thì số người kéo đến lại càng đông, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền phức. Khi đó cô sẽ bị kéo vào dù ban đầu cô chỉ là nạn nhân. Khánh Dương bực bội mắng mỏ bản thân mình một trận khi quá kích động mà phản công lại.

Rõ ràng ban đầu cô chỉ muốn chịu trận một chút để giả vờ yếu ớt đáng thương, nhưng cuối cùng lại ra tay ác liệt hơn cả dự tính. Khánh Dương ưu sầu cảm thán, xem ra trà xanh không phải là một lối sống dễ dàng theo đuổi, cô không phù hợp với việc để người ta đè đầu cưỡi cổ cho lắm.

Vào giây phút này, Khánh Dương đã lường trước được viễn cảnh Hoàng Nam thấy được bộ mặt thật của mình. Sau đó thì sao nhỉ? Liệu hắn có như Nguyên Khang, biến cô thành huynh đệ chí cốt của hắn luôn hay không đây? Chẳng lẽ cô sắp mất đi một đối tượng yêu đương lý tưởng chỉ vì một phút bốc đồng, nông nổi sao?

Dù trong lòng vẫn còn nhiều nuối tiếc vì mối tình sắp đi đến hồi kết thúc của mình và Hoàng Nam nhưng Khánh Dương vẫn còn đủ lý trí và tỉnh táo để xử lý những chuyện râu ria còn lại. Cô chỉ tay vào nữ sinh đang đứng khóc nức nở một góc, cất tiếng ra lệnh:

"Mày, mang cái máy ảnh đó lại đây. Chậm chạp thì mặt bạn mày sẽ có một nét vẽ xinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net