Chương 1: Ôn Hạc Hiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đã từng trải qua cảm giác lúc bế tắc nhất, lại gặp được ánh sáng của đời mình chưa? Tôi thì rồi!

Có lẽ...chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, nên tôi không còn nhớ rõ bản thân mình lúc đó cảm giác như nào. Nhưng, có một điều mà đến tận bây giờ tôi vẫn cảm nhận được, đó là niềm hi vọng được sống.

Ánh sáng của cả cuộc đời tôi chính là Trương Vu Quân. Anh đi tới cuộc đời tôi, khi mà bản thân tôi không còn chút niềm tin gì vào cuộc sống vô nghĩa này nữa.

Tôi là một beta, được sinh ra trong một gia đình bình thường đến tầm thường. Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, cho đến khi bi kịch ập đến gia đình tôi.

Tôi không biết có nên gọi nó là bi kịch hay không. Vì có thể đối với tôi, nó là bi kịch, nhưng đối với nhiều người khác, nó chỉ là một chuyện bình thường mà nhà nào cũng gặp.

Mẹ tôi cũng như tôi, là một beta bình thường. Nhan sắc bình thường, tính cách bình thường, học thức bình thường. Nhưng người bình thường như bà, lại có một tình yêu đầy mộng mơ, đầy lãng mạn với ba tôi, một alpha cấp A nổi bật.

Có thể nói, tình yêu của họ là tình yêu mang cả thanh xuân.

Hai người gặp nhau vào một mùa hè oi bức, khi đó cả hai đều đang học cấp ba. Rồi từ cái gặp mặt định mệnh ấy, họ đem lòng yêu nhau. Một tình yêu ngây ngô của tuổi học trò, khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Cứ ngỡ tình yêu ngây dại ấy sẽ không kéo dài được bao lâu. Nhưng nào ngờ, từ một tình yêu thành thuần của tuổi học trò họ dần phát triển nó thành tình yêu mãnh liệt của những người trưởng thành.

Có thể là vì hai người họ đã bên nhau, và cùng nhau trải qua tất thảy mọi thứ trên cuộc đời này. Lúc khó khăn nhất, họ vẫn luôn có nhau. Cho nên, tình yêu của họ mới mãnh liệt như ngọn lửa cháy rực vào ngày đông lạnh giá như thế.

Đương nhiên, mẹ tôi rất tự hào về tình yêu của hai người họ. Mẹ tôi thường xuyên kể cho tôi nghe những câu chuyện tình yêu đơn giản, nhẹ nhàng của mẹ và ba. Và tôi khi đó, đã khao khát sẽ có một tình yêu đẹp và rực rỡ như ánh dương như thế.

Nhưng...ngọn lửa sẽ không thể cháy mãi nếu không có củi. Và ngọn lửa mãnh liệt ấy...vẫn phải bị dập tắt...

Có thể là vì mẹ tôi chỉ là một beta bình thường không có gì nổi trội, hoặc do ba tôi là một alpha quá xuất sắc và lòng đầy tham vọng. Cho nên chuyện tình của họ đã không thể kéo dài đến suốt đời...

Năm đó tôi chín tuổi.

Tôi vẫn còn nhớ, khi đó tôi và mẹ về quê thăm một người họ hàng thân thiết của mẹ. Đáng lẽ, chúng tôi sẽ ở lại nhà người họ hàng đó ba ngày, nhưng vì gặp chút việc ngoài ý muốn, mà tôi không nhớ là việc gì, nên tôi và mẹ đã về nhà trước một ngày.

Vì mẹ tôi muốn tạo bất ngờ cho ba tôi, nên bà không hề báo trước cho ông, dù chỉ một tiếng. Bà dẫn tôi vào một tiệm bánh ngọt nhỏ gần nhà, bà muốn mua một chiếc bánh tiramisu cho ba tôi, vì ba rất thích đồ ngọt.

Tôi vẫn còn nhớ, hôm đó bà rất vui, nụ cười cứ treo trên môi bà mãi. Và đó cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà cười.

Khi tôi và mẹ về tới nhà, chào đón chúng tôi không phải là người ba luôn hoàn hảo trong mắt tôi, mà là tràn tiếng rên ái muội, khiến người phải đỏ mặt.

Tôi vẫn nhớ như in cái biểu cảm của mẹ tôi khi nghe thấy đống âm thanh dâm loạn ấy, đó chính là ngỡ ngàng. Vì bà lúc đấy không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngỡ ngàng đứng im một chỗ. Rồi bà nắm chặt lấy tay tôi, lê từng bước nặng nề đến căn phòng lưu giữ những kỉ niệm hạnh phúc của mẹ và ba tôi.

Cửa phòng không hề đóng...nó mở toang ra, không thèm che giấu bất cứ thứ gì.

Tôi có thể nhìn thấy, ở trên chiếc giường của ba mẹ tôi là một cặp nam nữ đang dâm loạn. Mà điều khiến tôi chết lặng ở đây, chính là người đàn ông ấy, người đó chính là người ba hoàn hảo mà tôi luôn ngưỡng mộ.

Cặp dâm phu dâm phụ đó không hề ngần ngại gì mà trao nhau những nụ hôn nồng cháy. Họ bỏ mặt mọi luân thường đạo lý để có thể ấu yếm nhau...trên chính chiếc giường của ba mẹ tôi.

Mẹ tôi không biết bản thân lúc này nên làm gì. Liệu người nào chứng kiến cảnh chồng mình ngoại tình, lại có thể bình tĩnh đưa ra cách giải quyết được? Bà đứng chết lặng tại chỗ, chỉ có thể vô lực mà rơi những giọt lệ tuyệt vọng.

Rồi như bà sực nhớ tới điều gì, bà ngồi sụp xuống, bịt chặt lấy đôi mắt đang ngây dại ra của tôi, ôm lấy tôi vào trong lòng. Miệng thì không ngừng thầm thì ngay bên tai tôi là: "Đừng nhìn, đừng nhìn..."

Giọng nói bà yếu ớt, vừa như đang nói với tôi, cũng vừa như đang nói với chính bản thân bà.

Tôi khi đó chỉ có thể nghẹn ngào, ôm chặt lấy cơ thể đang run lên từng cơn của mẹ mà bật khóc thật to.

Sau đó, tôi không biết ba mẹ mình đã nói gì với nhau. Nhưng tôi biết gia đình ấm áp của tôi đã không còn nữa rồi...

Hôm đó là một ngày trời mưa tầm tã, mưa như trút nước.

Khi tôi đi học về, cả căn nhà đều bị bao trùm bởi một màn đêm, nó khiến tôi cảm thấy khó thở và bồn chồn. Trong nỗi lo sợ vô hình của chính mình, tôi chạy vọt vào phòng mẹ tôi. Vì tôi sợ bà sẽ bỏ tôi.

Nhưng khi tôi đi vào phòng, mẹ tôi vẫn ở đó.

Nhưng có điều là bà đang ngủ thôi.

Bà ngủ rất sâu, sâu đến nổi tôi gọi mãi...bà cũng không chịu dậy, không chịu mở mắt nhìn tôi lấy một lần...

Thế rồi...đến bà cũng bỏ tôi, để ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng, kéo dài mãi mãi...

Bản thân tôi không biết có thể gọi đây là bi kịch hay không. Cái này rất khó nói...nếu đây là bi kịch...vậy...những chuyện sau này tôi phải trải qua, nên gọi là gì đây...bi kịch...trong bi kịch ư?

Rất khó để nói...

Nhưng đó là chuyện của mấy năm sau nữa, và bây giờ tôi chưa muốn nhắc đến.

-----------------

Từ sau cái chết của mẹ tôi, tôi dường như chìm vào bóng đêm vĩnh hằng, giống như giấc ngủ ngàn thu của bà vậy.

Tôi không tài nào ngủ được.

Mỗi khi đêm xuống, tôi lại sợ, sợ mình vì cô đơn, u uất mà nhớ lại những chuyện trước kia. Sợ mình mơ thấy gia đình hạnh phúc ấy, sợ mình mơ thấy mẹ, sợ mình mơ thấy chuyện tình khiến bao người ngưỡng mộ của mẹ và ba. Và điều khiến tôi sợ nhất đó chính là tỉnh giấc.

Tôi không sợ mình mơ phải những chuyện buồn, nhưng tôi sợ mình mơ thấy những chuyện vui. Vì trong mơ, tôi không phân biệt được đây là thật hay mơ, và tôi sẽ đắm chìm trong đó. Cho đến khi mình tỉnh giấc, và nhận ra tất cả đều là mơ...

Ký ức đôi khi sẽ khiến người khác hạnh phúc, mỗi khi nhớ lại. Nhưng...chắc có lẽ chưa ai nói cho bạn biết, ký ức cũng sẽ khiến người khác đau khổ đến không thở được mỗi khi nhớ lại.

Không một ai nói cho tôi biết điều này, cho đến khi chính bản thân tôi tự mình trải nghiệm nó.

Ký ức về một gia đình ba người ấm áp ngày nào cũng dày vò tôi, ngày nào cũng ngược đãi tinh thần tôi. Nó khiến vết thương trong lòng tôi càng thêm sâu, nó khiến tôi nhớ kĩ, nhớ rõ cuộc sống bế tắc hiện tại của mình.

Tôi như rơi vào trầm cảm.

Nhưng đó là cảm giác của tôi thôi, chứ tôi không giám chắc là mình có trầm cảm hay không. Vì tôi không giám đi khám bệnh.

Tôi sợ họ hỏi câu hỏi nào đó liên quan đến ký ức của tôi. Tôi sợ họ soi ra được vết thương trong lòng mình. Và điều khiến tôi sợ nhất, đó chính là họ muốn tôi nhớ lại những quá khứ đau thương kia. Khiến tôi phải một lần nữa một mình đối mặt với những chuyện tăm tối ấy.

Tôi rất sợ, tôi không có can đảm nào để đối mặt với nó cả.

---------------------

Tôi không biết có phải là ông trời đã nghe thấy những lời than, những lời cầu xin được thoát khỏi đau khổ của tôi hay không. Mà đột nhiên ông đem đến bên tôi một ánh sáng hi vọng, ánh sáng của cuộc  đời tôi. Đó là Trương Vu Quân.

Anh khác biệt hoàn toàn so với tôi. Anh không phải là một người bình thường đến tầm thường như tôi, anh là một alpha cấp S, được sinh ra trong một gia tộc đứng đầu Đế Quốc. Tôi có thể tự tin mà nói rằng, cuộc đời anh từ lúc sinh ra đã nằm ở vạch đích rồi.

Tôi cứ ngỡ một người tầm thường như tôi và một người ưu tú như anh sẽ là hai đường thẳng song song, mãi không giao nhau. Nhưng nào ngờ, chúng tôi lại gặp nhau vào lúc không ai ngờ được.

Khi đó, bản thân tôi đang cảm thấy không còn muốn sống nữa, tôi không có mục đích gì để tiếp tục cuộc sống này nữa. Nhưng khi đó tôi chỉ là đang gặp bế tắc, không biết nên giải quyết những cảm giác hỗn độn trong lòng tôi như thế nào thôi. Chứ bản thân tôi lúc đó chưa có ý định tự tử hay gì cả.

Nhưng Trương Vu Quân lại không nghĩ như thế. Vì lúc đấy anh thấy tôi ngồi ở trên sân thượng, hai chân thì thả ở bên ngoài, vẻ mặt ngơ ngác như một tên chán đời. Thế là anh tưởng tôi muốn tự tử, nên rất nhiệt tình khuyên ngăn: "Này anh bạn nhỏ! Có chuyện gì nghĩ không thông thì cứ bình tĩnh nghĩ! Chứ cậu đừng chơi đùa với mạng sống của mình như thế!"

Tôi không biết nên gọi cuộc gặp gỡ này là gì nữa.

Có phải nó rất dở khóc dở cười không?

Chính bản thân tôi bây giờ nghĩ lại cũng thấy nó như thế đấy.

Nhưng...bản thân thôi thà rằng không có cuộc gặp vô tình này thì hơn.

Ông trời thật là biết cách trêu ngươi người mà....

—————————-
Tác giả: Tự nhiên mấy bữa ni tui cứ sa chân vào mấy ổ truyện ngược không à. Thế là đột nhiên một ý tưởng của một câu truyện ngược tâm hiện lên trong tui. Và như mọi người thấy đấy, tui đã cho ra đời bộ truyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net