Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: qingyuuu

Beta: Tạ Lan

-

Từ sau ngày hôm đó, Quan tiên sinh thường xuyên mời Liễu tiểu thư ra ngoài ăn cơm, chờ cô tan học, tặng quà cho cô.

Mỗi khi Liễu tiểu thư buồn sẽ an ủi cô, đưa cô ra ngoài giải sầu. Anh chưa từng làm việc gì quá giới hạn với cô, tất cả hành động anh đối với cô đều nhất mực cẩn thận và ga lăng.

Tựa như có con suối nhỏ từ từ xâm nhập vào cuộc sống của Liễu tiểu thư, anh đem theo sự dịu dàng và   vô thanh vô tức (1) xâm nhập vào cuộc sống của cô.

(1)Vô thanh vô tức [无声无息] : Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.

Trong học kì, có một kì nghỉ nhỏ.

Ngày trước được ở nhà cùng cha mẹ là cảm giác rất kì diệu nhưng lần này Liễu tiểu thư lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Hôm đó ăn cơm xong, cha mẹ đi ra ngoài tản bộ, nhìn cha mẹ đi với nhau, cô đột nhiên nghĩ tới Quan tiên sinh. Liễu tiểu thư nghĩ: Sợ là mình đã thích Quan tiên sinh mất rồi.

Nhưng đến bây giờ Quan tiên sinh không hề đề cập đến chuyện hai người ở bên nhau. Cô là con gái, cũng biết xấu hổ, hơn nữa cô có sự dè dặt của riêng mình.

Sau kì nghỉ đó quay về trường học, họ có một bài kiểm tra đang chờ.

Những ngày này, Quan tiên sinh không có đến tìm Liễu tiểu thư. Liễu tiểu thư trong lòng tủi thân, nghĩ đến mà sợ anh giống mấy hoa hoa công tử, quen con gái nhà người ta nhưng lại không chịu thừa nhận mối quan hệ. Dù sao nhiều năm thế này cũng là lần đầu tiên cô thích một nam sinh.

Buổi chiều hôm thi xong phải về nhà, Quan tiên sinh đã nhiều ngày không thấy đang đợi Liễu tiểu thư.

Quan tiên sinh đưa Liễu tiểu thư đến một vườn hoa nhỏ trong trường. Quan tiên sinh lấy từ trong túi ra một cái hộp, tặng cho Liễu tiểu thư: "Nhà của anh không có tiền nhưng anh có thể tự kiếm tiền. Liễu tiểu thư, anh thích em. Nếu em nguyện ý đi với anh, sau này những đồ ngon của anh sẽ dành cho em, sẽ mua cho em những thứ tốt đẹp nhất."

Liễu tiểu thư nhận quà, mặt đỏ bừng nhưng vẫn hỏi vấn đề thắc mắc đã lâu: "Sao không cho em thấy tấm lòng anh sớm hơn? Tại sao mấy ngày hôm nay anh không đến tìm em?"

"Nghe người ta nói khi thổ lộ cần phải tặng quà mà anh không có tiền. Trước đây anh toàn tiết kiệm tiền mua quà cho em. Mấy ngày hôm nay bỏ chút thời gian, tiết kiệm được tiền mua thứ này cho em." Quan tiên sinh có chút lo lắng trả lời, sợ Liễu tiểu thư không hài lòng.

Mặt Liễu tiểu thư càng đỏ hơn, khóe miệng ngại ngùng cong lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net