Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: qingyuuu

Beta: mia

-

Liễu tiểu thư với Quan tiên sinh đều là lần đầu yêu đương. Hai người cứ đứng ngây ngốc như vậy.

Lá cây kêu xào xạc, mặt trời dần dần lặn xuống.

Liễu tiểu thư đã đọc đủ thứ sách đột nhiên nghĩ đến mấy câu thơ phù hợp với tình hình lúc này:

"Cỏ cây mang hạt giống của nó,

Lá cây đong đưa theo gió,

Chúng ta đứng, không nói lời nào,

Thế cũng vô cùng tốt đẹp."

Lòng bàn tay Quan tiên sinh đều là mồ hôi, tim đập không ngừng. Mới vừa nãy thôi, cô gái trước mặt đã tiếp nhận tấm lòng của anh: "Quan tiên sinh, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Trước đây Quan tiên sinh gom góp tiền, sau khi mua quà còn thừa một ít. Anh khẩn trương hỏi: "Em có muốn cùng nhau đi ăn cơm tối không?"

Liễu tiểu thư khẽ gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Được ạ." Giọng nói mang theo sự ngây thơ, hồn nhiên, vừa vang lên đã dọa Liễu tiểu thư. Trước đây hai người cùng nhau nói chuyện phiếm đều rất tự nhiên, sao bây giờ... lại trở nên ngượng ngùng thế này?

Bảy giờ tối, Liễu tiểu thư không biết mình đã về kí túc xá bằng cách nào, hai má ửng đỏ, trông rất đáng yêu.

Cô chỉ nhớ gò má của Quan tiên sinh, giọng nói dịu dàng, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Vào ký túc xá, cô thấy bạn cùng phòng của mình - Tiểu Văn.

Tiểu Văn nghe được tiếng mở cửa, lập tức nhảy xuống dưới, đi đến trước mặt Liễu tiểu thư: "Tiểu Liễu, đi đâu mà mặt hồng thế? Có phải đi hẹn hò với vị ấy không?'

Liễu tiểu thư trừng mắt một cái, oán trách nói: "Không được nói tớ nông cạn như thế!"

Tiểu Văn chế nhạo nói: "Nói một chút về người đã đoạt đi trái tim của tiểu Liễu xinh đẹp nhà chúng ta nào."

Cho tới bây giờ, Liễu tiểu thư chưa từng giấu diếm chuyện tình cảm của mình, hào phóng đáp lại: "Quan tiên sinh, khoa Toán học."

Không cần nói đầy đủ tên Tiểu Văn cũng biết là người nào. Khoa Toán học, lại họ Quan, không phải là anh đẹp trai thường xuyên mời tiểu Liễu nhà cô đi ăn hay sao?

Vì có quan hệ với Liễu tiểu thư nên Tiểu Văn hay chú ý đến tin tức của Quan tiên sinh hơn.

Người này nổi danh ở khoa Toán học, thường xuyên đạt top ba trong khoa, không có sở thích xấu nào. Điều không được hoàn mỹ là vị Quan tiên sinh kia đến từ thôn nhỏ, gia cảnh không được tốt lắm.

Nhưng thực tế khi còn trẻ đều đi theo tình cảm của bản thân, ít ai có thể đi tới hôn nhân. Tiểu Liễu chưa từng yêu ai, có một mối tình đại học cũng coi như một dấu ấn trong thanh xuân.
Yêu đương mà không kết hôn có thể không quá lo lắng đến vấn đề gia cảnh của đối phương.

Tiểu Văn nghiêng người ôm tiểu Liễu: "Chúng mừng tiểu Liễu của chúng ta!"

Liễu tiểu thư cười, vỗ nhẹ vào lưng của tiểu Văn.

Lúc này Liễu tiểu thư mới mở quà Quan tiên sinh đưa cho cô. Đó là một cái vòng tay được thiết kế trang nhã, phía trên có hoa cát cánh trắng (1) rủ xuống.

(1) Hình ảnh hoa cát cánh:

Tiểu Văn kinh hô, cầm cái vòng lên, trầm trồ: "Cái vòng tay xinh thật!"

Liễu tiểu thư sửng sốt. Cái vòng tay này được nhìn thấy khi hai người đi dạo phố với nhau.

Lúc nhìn thấy nó, ánh mắt Liễu tiểu thư sáng hết lên. Nhưng nhìn giá thì cực kì không nỡ để về chỗ cũ. Cô cứ nghĩ mình che dấu cảm xúc rất tốt không ngờ vẫn bị Quan tiên sinh để ý.

Lòng Liễu tiểu thư truyền đến một dòng ấm áp, trong đầu toàn là "Sao Quan tiên sinh có thể tốt như vậy."

Liễu tiểu thư cầm chiếc vòng tay, "sai" Tiểu Văn đeo lên cho cô.

Tiểu Văn còn muốn ngắm tiếp, lập tức bị Liễu tiểu thư vô tình cự tuyệt: "Đây là quà Quan tiên sinh tặng cho tớ!"

Tiểu Văn nhịn cười. Bộ dáng này của Tiểu Liễu cực kỳ giống đứa trẻ ba tuổi.

Đeo xong, Liễu tiểu thư nhìn chằm chằm vào cái vòng tay, mỉm cười. Càng nhìn càng vui, trong lòng cực kì ngọt ngào.
Cảnh này không kéo dài quá lâu, Liễu tiểu thư thay đổi sắc mặt, sốt ruột nói: "Hôm nay tớ nói với bố mẹ là có về nhà. Tớ đi gặp Quan tiên sinh, quên báo mất rồi. Bố mẹ tớ lại cuống cuồng lên mất. Cái đầu ngu ngốc này!" Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho bố mẹ.

Tiểu Văn ngăn cô lại, bất đắc dĩ nói: "Lúc này mới nhớ đến bố mẹ à? Không phải lo lắng. Lúc chiều bác không thấy cậu về có gọi cho tớ, tớ giải thích thay rồi. Tớ thấy cậu bị Quan đại tài tử gọi đi nghĩ chắc hôm nay cậu không về, nói với bác là cậu có việc bận, mai mới về được."

Nhà Tiểu Văn đi qua nhà Tiểu Liễu, cách trường học không xa, ngồi xe hai tiếng là đến cho nên bố mẹ Liễu cũng biết Tiểu Văn.

Lúc này tiểu Liễu mới yên lòng, có chút ngại ngùng mà cười cười.

Bản thân mình lại vì Quan tiên sinh mà quên chuyện phải về nhà.

Quan tiên sinh tắm xong nằm lên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Anh là người luôn có chất lượng giấc ngủ tốt thế mà đến rạng sáng vẫn chưa ngủ.

Liễu tiểu thư vẫn luôn hiện ra trước mắt.

Liễu tiểu thư tao nhã khi ăn cơm, khóe môi Liễu tiểu thư mỉm cười, mắt cong cong, dáng người yểu điệu, giọng nói dịu dàng,... Hết thảy như là vô hạn, cứ xuất hiện liên tục.

Nghĩ đến ngày mai hai người phải tách ra, khóe miệng Quan tiên sinh hạ xuống, có chút tủi thân.

Thậm chí anh còn có chút trẻ con mà nghĩ: Nếu mai không phải ngày nghỉ thì tốt rồi. Anh muốn mỗi ngày đều được thấy Liễu tiểu thư, nhìn cả đời cũng không chán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net