Chương 12: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã tối, cô cũng chẳng buồn vào bếp. Chỉ uống một ly sữa nóng cho qua chuyện, tiếng nước róc rách chảy, Minh Nguyệt tắt đèn vào phòng ngủ. Nhưng cái thùng trước cửa lại đụng phải chân cô. Minh Nguyệt nhìn kĩ, lại là cái thùng đó. Thôi thì để ngày mai cô sẽ thu dọn. Tất cả sẽ được cho vào thùng rác.

Sớm thôi. Trời đã sáng rồi. Cô lại làm công việc thường ngày của mình đó chính là tưới cây. Những ngày cô không có ở đây, anh không có ở đây, cây đã héo đi nhiều lá. Nhìn mà cô rất xót xa. Nhưng nghĩ đến sau này sẽ phải quen như vậy thôi, quen với sự không có mặt của anh. Cô cũng vậy, cái cây này cũng vậy.

Minh Nguyệt xếp những quyển sách gọn gàng trên kệ tủ. Nhận thấy mình có thật nhiều thơ. Toàn là những quyển hay, và có lẽ Doãn Hạo cũng đọc hết chỗ này rồi cũng nên, thấy anh ta rất siêng. Lấy bừa một quyển, Minh Nguyệt nghiền ngẫm tựa người vào kệ sách đọc đến tận trưa

Rồi đến chiều, cô lại nhận ra một ngày nữa sắp trôi qua. Có cảm giác nó rất nhanh, cũng có cảm giác rất chậm. Cô muốn đọc một cuốn sách nhưng không có ai đọc cùng, muốn cùng tưới cây nữa. Minh Nguyệt thở dài ôm những cái thùng giấy vứt ra ngoài sân.

"A!"

Có lẽ cái thùng quá to, chắn kín tầm nhìn của cô. Minh Nguyệt chân phải vấp chân trái, ngã nhào xuống đất. Đi cầu thang mà té, cũng may chân không có bị bong gân. Minh Nguyệt suýt xoa rồi nhặt nhạnh những thứ linh tinh bỏ vào thùng. Một bức ảnh rơi ra, cô kì quái ngắm nhìn.

Những người này, có lẽ sống đã rất lâu rồi. Đại gia đình này đông đủ quá nhỉ? Cô mỉm cười rồi cất lại vào thùng. Có một suy nghĩ chợt chạy qua trong đầu. Cô không nghĩ suy đoán của mình là chính xác, nhưng cô vẫn muốn thử.

"Một, hai, ba.... hai mươi tám người.... ", Minh Nguyệt rùng mình một cái, vừa đủ hai mươi tám người, không thừa cũng không thiếu. Một gia đình tới tận hai mươi tám người. Nhìn trang phục của họ so với lúc đó, có lẽ thuộc gia đình dòng dõi quý tộc. Con cháu đông đúc, già trẻ lớn bé đều có.

Minh Nguyệt khẩn trương lôi hết đồ trong cái thùng chữ H đó ra. Ngoài những bức ảnh chụp với gia đình. Cô còn tìm thấy cái hộp nhỏ. Nhìn cũng biết chính là kiểu điêu khắc cổ xưa. Nhưng nó đã cũ lắm rồi. Có lẽ bên trong có nhiều điều bí mật mà chủ nhân nó muốn cất giữ kĩ đến vậy.

Đồng tử cô dãn to nhìn những nhân vật trong tấm hình, những bản phác thảo kinh dị. Họ không phải là người mà, phải không? Là người thì sẽ không thể như vậy được. Là người thì không thể làm những chuyện con người không làm. Minh Nguyệt thả cái hộp xuống đất, tay che miệng nấc lên từng tiếng. Sao lại có chuyện đáng sợ như vậy?

Minh Nguyệt run rẩy cắn môi. Cô chỉ chăm chăm nhìn vào những hình ảnh ở trên, thậm chí còn không dám xem những thứ còn tàn nhẫn hơn ở bên dưới. Cái người ở trong hình, sao mà giống anh đến vậy? Không phải Doãn Hạo đúng không? Không phải là anh mà. Sao anh có thể như vậy?.... Sao có thể chịu đựng như vậy?

 Hoàng hôn buông xuống, bóng tối bao trùm lấy căn nhà. Minh Nguyệt ngồi co chân trên ghế sofa, mắt đỏ hoe nhìn đống lộn xộn trên sàn chưa được dọn. Nước mắt vẫn chưa khô hẳn. Vậy mà hôm qua cô còn định đi báo cảnh sát nữa cơ. Thật là nực cười. Đúng là câu chuyện nực cười của năm.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình như một con ngốc bị điên. Thậm chí cô còn thấy mình giống như những người trong gia đình kia. Cô đã đẩy anh đến chỗ đó. Đến cái chỗ có những con người.... nhỡ đâu, gia đình giàu có kia cũng giống như vậy thì sao?

Tại sao anh không nói sự thật cho cô biết? Tại sao anh không kể quá khứ của anh lại đáng sợ như vậy? Cô gào lên biết bao nhiêu câu hỏi, nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng vọng của chính mình. Chả trách ánh mắt của anh lúc đó lại khẩn cầu như vậy. Chả trách anh nhìn cô mà lòng không nói nên lời.

Chịu đựng được như vậy.... quả thực vượt quá giới hạn con người rồi. Vậy mà anh còn cười điềm đạm, anh bị điên hay sao? Người ta làm nhục anh như vậy, còn chụp hình lại, còn.... mũi Minh Nguyệt nghẹt cứng lại, đỏ hồng lên. Cổ họng chỉ còn có thể phát ra những tiếng "Hức" đáng thương. Đáng thương cho cả một đời người.

Minh Nguyệt không thể tưởng tượng nổi anh đã trải qua thời kì đau khổ đó như thế nào, nhưng cô mừng vì anh còn sống. Được sống là một điều vô cùng đáng quý. Hơn cả điều đó, anh đã cho cô được gặp người thật sự làm cô dao động.

"Mày đi tìm nó về cho tao! Mau lên!", tiếng đàn ông thét lớn làm vỡ hết chén đĩa thủy tinh trong nhà.

Doãn Hạo chỉ gật đầu làm theo. Nhiệm vụ hôm nay của anh chính là đi tìm cô tình nhân đáng quý của ông chủ. Hôm nay bà chủ vắng nhà, ông ta cũng muốn nhân dịp này hưởng thụ đôi chút. Vậy mà ả tình nhân sáng sớm đến đã cỗm mất tiền trong ngăn kéo của ông. Từ sáng đến giờ ông chưa ăn uống được gì đã phải nổi trận lôi đình.

Anh cũng hết cách. Lặng lẽ rời đi. Cũng không biết nên đi về hướng nào. Đang quay đầu đi, anh gặp ngay bà chủ đang đứng đinh ninh trước cổng nhà. Cái túi xách kiểu cách rớt cái "bạch" xuống đất. Gương mặt đã có tuổi nhưng đánh dày phấn nhăn nheo khó coi.

"Ông vừa nói cái gì? Tình nhân? ÔNG CÒN CÓ TÌNH NHÂN À?"

"Mày nói cho bà ta biết sao đồ cặn bã?", ông ta đột nhiên quay ngoắt sang hỏi lí anh. Doãn Hạo nhớ hình như mình chưa mở miệng câu nào, đó là do bà chủ đứng ngoài cửa nghe được câu chuyện mà thôi.

Thấy anh không có dấu hiệu trả lời, ông coi như là thừa nhận đi. Tàn nhẫn lấy cây chổi bên cạnh đánh lấy đánh để Doãn Hạo. Mặc dù cơ thể ông không thể so sánh với anh, sức lực cũng vậy, nhưng anh không có đánh trả. Cắn răng mà chịu đau.

Chuyện này đã xảy ra như cơm bữa ở đây rồi. Gia đình giàu có này, con thì đi chơi không thấy bóng dáng, vợ chồng suốt ngày cãi nhau, cãi xong lại lấy anh ra làm bia trút giận. Doãn Hạo đã quen rồi. Nói đúng hơn, anh quen nó từ khi còn trong trứng nước.

Vết hằn đỏ trên tay, trên lưng, trên chân, rồi dần dần thành vết bầm tím sẫm máu. Đôi mắt xám tro vẫn kiên định không đổi, kiên định nhìn thẳng một cách vô hồn. Tiếng cãi vã vẫn âm ỉ bên tai, tiếng đàn ông, tiếng phụ nữ hỗn loạn. Tất cả như một thước phim quay chậm trong mắt anh.

"Mấy người đang làm gì thế?"

Trong không gian hỗn độn đó, vang lên một giọng nói bình lĩnh, trầm lắng nhưng cũng có chút tức giận. Minh Nguyệt đậu xe ở ngoài sau khi thấy cửa nhà mở toang, bên trong thì hò hét ầm ĩ. Cô lại được chứng kiến màn đánh đập không thể tưởng tượng nổi, lại làm tim cô xoắn lại một lần nữa khi nhớ lại bức ảnh đó.

"Cô là ai?", bà chủ bỏ tay xuống, ngoảnh mặt nhìn cô.

"Tôi là người giám hộ của Doãn Hạo."

"Doãn Hạo là ai?", bà chủ chau mày nhớ lại. Minh Nguyệt đồng thời cũng tỏ thái độ không hài lòng. "À, là tên cặn bã này hả? Tên nó là Doãn Hạo sao?"

Không phải là những gì cô đang nghĩ thật sự xảy ra đó chứ. Minh Nguyệt nhếch môi chua xót, cô vén tóc mái lên vành tai, nhìn Doãn Hạo đang.... anh đang.... Cô bặm môi tiến tới vài bước.

"Mấy người đang đánh đập anh ấy sao? Muốn tôi báo cảnh sát không? Về tội hành hung người khác?"

"Thế nếu cô là người giám hộ của nó, sao không nuôi nó đi?", giọng điệu chanh chua của bà ta càng làm cô nổi điên hơn nữa, làm cô càng khẳng định quyết định lần này của mình không sai.

"Bà nói đúng, là tôi ngốc mới đem anh ấy giao cho mấy người. Đi thôi Doãn Hạo.", Minh Nguyệt ngoắc tay anh, mỉm cười khó khăn. Doãn Hạo có vẻ chần chừ, anh đang làm gì, không lẽ anh muốn ở nơi như thế này suốt đời sao?

"Ai cho cô đi, tôi mua lại nó kia mà.", ông chủ quát lớn, tay cầm chổi siết chặt hơn.

"Mua? Không phải đâu, tôi cho không ông mà. Nhưng mà xem ông đã đối xử với anh ấy thế nào", Minh Nguyệt gắng gượng kiềm lại nước mắt sắp rơi của mình. Cô chỉ muốn lập tức nắm lấy tay anh chạy khỏi nơi quái quỷ này. "Đi thôi Doãn Hạo, nhanh lên.", cô chìa tay ra cho anh.

Không bất động như lúc nãy, anh liền nắm lấy tay cô. Cả hai đều muốn rời đi nhanh nhất có thể. Nhưng gã chủ cầm thú kia đâu có tha cho dễ dàng. Sự tức giận lúc nãy cộng với bây giờ đã lên đến đỉnh điểm. Ông ta run run quăng mạnh cây chổi trên tay của mình về phía người cô

Rắc.... Cây chổi đang bay trên không thì bị bẻ gãy làm đôi. Minh Nguyệt hoảng sợ nép trong ngực anh, nhìn anh bẻ đôi cây chổi như không. Thậm chí những mảnh gỗ còn đâm vào da tay sần sùi của anh. Cô run run nhìn sắc mặt vẫn không thay đổi bao nhiêu của anh. Nhưng đôi vợ chồng kia đang tái tím mặt mày.

Sau khi thả cây chổi gãy xuống đất, cô lập tức lôi anh đi. Mặc dù đã ngồi yên vị trong xe, nhưng tay cô vẫn còn run đến nỗi tra chìa khóa vào mãi vẫn không được. Đến tận lần thứ ba cô mới khởi động xe.

"Anh.... không sao chứ?", giọng hơi ngợp, cô e dè hỏi anh.

"Ừm", trái lại Doãn Hạo hình như chẳng đau đớn chút nào, thậm chí anh còn có thể nói chuyện với cô nữa.

"Ờ.... vậy đi thôi.... ". Minh Nguyệt cười nhạt sau đó nhấn chân ga.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net