Chương 13: Rắc rối kéo đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên đôi vợ chồng kia sẽ không đưa chuyện này ra tòa. Họ đã hành hạ đánh đập người khác thế nào mà. Hơn nữa, bọn họ có tiền, sẽ nhanh chóng mua được người khác mà thôi. Cô chỉ tội nghiệp người nào xấu số tiếp tục làm nạn nhân cho họ.

Minh Nguyệt thổi vết thương ở lưng cho anh. Doãn Hạo ngồi im trên ghế. Nói đến chuyện này, cô thật sự khó mà mở miệng được. Cô muốn hỏi về quá khứ trước đây của anh, nhưng không có đủ can đảm để nghe hết. Hơn nữa chắc anh cũng không muốn nhắc đến chuyện đó. Thôi thì hãy để nó cứ là quá khứ đi.

Họ đánh ghê quá. Mấy cái vết này chắc phải để lâu lắm mới lành hẳn được.

"Anh không thấy đau sao?", cô thắc mắc hỏi anh.

"Không", anh chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, làm cô trố mắt không thôi.

"Sao lại như vậy được, không lẽ anh.... mất thần kinh cảm giác gì đó sao?", Minh Nguyệt lẩm bẩm một mình tự suy đoán

"Nhưng mà.... làm sao cô đến?", đây chính là nghi hoặc duy nhất của anh. Ở đó anh không sao cả, chính là anh không thể mở miệng yêu cầu cô thêm việc gì nữa. Cô đối xử như thế với anh là quá tốt rồi, anh không thể.

"À, chỉ là.... tiện đường đi ngang qua mà thôi.... ", Minh Nguyệt cười mếu. Mặc dù không muốn nói dối, nhưng thật sự cô không nói được chuyện đó.

"Cô không biết tại sao tôi.... lại ở trong căn nhà này sao?". Doãn Hạo đột ngột quay mặt lại, làm bông thuốc đang dở trên tay cô lơ lửng giữa không trung

Minh Nguyệt lúng túng nhìn anh. Nửa muốn nghe, nửa lại không. Nhưng anh đã hỏi, có phải anh đã không còn bận tâm chuyện đó? Minh Nguyệt mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Rồi dưới ngọn lửa hằng đêm, câu chuyện đã xảy ra lại bắt đầu được tường thuật lại bằng nhân chứng duy nhất. Minh Nguyệt hồi hộp lắng tai nghe.

"Đây vốn là nhà của một gia tộc lớn, họ Hà, đó là một gia tộc giàu có lâu đời, tất cả gồm hai mươi tám thành viên. Họ sở hữu một nhà máy gỗ rất lớn. Và gia đình của tôi, những con người lai Pháp, chúng tôi không có tên, họ được đặt theo họ Hà. Chúng tôi phục vụ gia đình họ Hà từ nhiều đời trước, qua rất nhiều thế hệ, chúng tôi lớn lên trong căn nhà này. Chúng tôi bắt buộc không được ra ngoài, không được sống như những người bình thường, không được cãi lại lời của họ. Bởi vì chúng tôi không có thứ gì chứng minh sự tồn tại của mình trên đời nên cái chết thật sự chỉ là trong gang tấc. Và bởi vì tôi, một sinh mệnh được ra đời, có nhan sắc xinh đẹp đến khó tả, đó là mọi người nói như vậy, cho nên tôi cư nhiên trở thành món đồ chơi cho thế hệ sau của nhà họ Hà. Họ bắt tôi sống như một loài kí sinh, mỗi tuần chỉ được tắm một lần, đến bữa cũng chỉ quăng một mẩu bánh mì vụn qua khung cửa sắt. Nhưng điều đó tôi đã quá quen rồi. Họ đánh đập, tra tấn, sai vặt, trừng phạt tôi bằng những hình phạt khủng khiếp khác nhau. Trong số những người con, có người là một kiến trúc sư, chị ta suốt đời không thể làm được chuyện gì. Việc làm tốt nhất của chị ta chính là thiết kế những trò chơi mới cho tôi.... Thậm chí.... "

"Đủ rồi!", Minh Nguyệt nhẹ nhàng ôm chầm lấy anh, ôm lấy cơ thể trần trụi đang run lên của anh. Nước mắt cô đọng lại trên bờ vai sạm đen.

Nhìn những hình ảnh đó cô đã đủ hiểu và kinh sợ. Nhìn thấy những vết máu cô cũng biết anh đã chịu khổ đến nhường nào. Vậy mà còn có cảnh anh và lũ rắn.... đúng là không thể hiểu nổi mà. Cô cắn môi ngăn không cho những tiếng nấc càng lớn.

"Rồi trong một ngày đi du lịch trên biển bằng tàu riêng, bọn họ đã chết trong một cơn bão. Tất cả, hai mươi tám người. Sau đó gia đình của tôi dường như được giải thoát, bọn họ mỗi người bỏ đi một nơi nhưng hầu như chẳng còn ai sống sót qua ngày. Vì bọn họ không thể sống được ngoài xã hội kia.... "

Chưa bao giờ cô nghe anh kể nhiều về mình như vậy. Đáng lẽ cô không nên ép anh nói. Đáng lẽ cô không nên nghe câu chuyện này, không nên mở căn phòng khiếp sợ kia ra. Nếu không.... Cũng may sáng nay cô đã nhanh chóng thu dọn hết tất cả rồi. Sạch sẽ.... căn phòng đó sẽ sớm sạch nhanh thôi.

"Thật là may mắn. Thật là may mắn.... ", Minh Nguyệt thì thào, tay nhẹ nhàng xoa đầu anh, "Doãn Hạo của chúng ta vẫn còn sống rất tốt, hơn nữa còn trưởng thành, trở thành người đàn ông rất đẹp trai nữa."

Doãn Hạo lần đầu tiên, anh không còn cảm thấy đau đớn về chuyện đó nữa. Tay cô xoa nắn lên đầu anh. Bằng cách nào đó làm anh cảm thấy mình không tủi thân nữa, không đáng thương nữa. Cơ thể anh run rẩy, Doãn Hạo siết chặt cô vào lòng, thật ấm, trái tim đó, thật ấm. 

"Bây giờ.... cô đã biết tất cả về tôi rồi, phải không?", Doãn Hạo cảm thấy rất thoải mái sau khi nói hết mọi chuyện của mình. Bởi vì Minh Nguyệt muốn biết nên anh sẽ không giấu.

Anh chỉ sợ khi cô nghe thấy sẽ phải thấy sẽ không thể chịu nổi. Mặc dù anh có vẻ rất kiềm chế, cho dù đã là chuyện rất lâu rồi, nhưng bản thân anh vẫn cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ. Nhìn cô đau đớn hơn anh nghĩ nhiều.

"Xin lỗi, Hạo, tôi xin lỗi anh. Là tại tôi đưa anh đến chỗ đó, anh có thể nói với tôi mà. Sao anh lại không nói?", Minh Nguyệt nghẹn ngào hỏi.

Đổi lại, Doãn Hạo chỉ im lặng không nói. Đêm đến, dù hơi không thích, nhưng Minh Nguyệt vẫn cho anh ngủ ở phòng khách của mình. Dù sao chỗ đó cũng ấm hơn nhiều. Tội thì cũng tội thật, khóc đến mắt cô cũng sắp muốn sưng lên rồi, nhưng mà thói quen cũ thì cũng khó bỏ lắm.

Tự dằn vặt qua đi, ngày mới lại bắt đầu với Minh Nguyệt. Cô lại cùng đánh răng với anh. Nghiêng đầu nhìn anh, tiếng chải sột soạt nghe thật phấn khởi. Anh nhe hàm răng đầy bọt trắng ra làm cô bật cười thành tiếng. Đến nỗi sặc cả kem, mùi bạc hà xộc lên đến mũi.

"Anh biết tôi giỏi nhất là làm cái gì không?", Minh Nguyệt ngưng soạn chén dĩa, tựa người vào bếp hỏi anh. Doãn Hạo nhìn cô chớp mắt. "Chính là làm cơm cuộn, chưa ăn? Chưa ăn đúng không?", Minh Nguyệt kiêu ngạo chỉ vào mặt anh. "Đúng là chưa ăn, hôm nay chúng ta ăn mừng giáng sinh, làm cơm cuộn đi."

Minh Nguyệt búng tay một cái. Bao nhiêu thứ màu xanh đỏ trên bàn. Cô chia làm hai phần, một phần đẩy qua chỗ anh. "Muốn ăn phải lăn vào bếp, anh cũng làm đi chứ. Nhìn tôi đây này.", Minh Nguyệt dạy anh cách cầm dao cho an toàn, rồi cả cách cắt nữa.

"Anh làm gì thế? Hư hết đồ bây giờ!", Minh Nguyệt vừa xoay qua xem nồi cơm, xoay lại đã thấy anh cắt xén tùm lum. Cô chau mày rồi cầm lấy tay anh dẫn đi từng đường. "Thế này này, như thế, như thế...."

Tay anh thật quá khổ với con dao nhỏ xíu của cô, càng không hợp với bàn tay mịn màng trắng trẻo của cô. Nhưng khi đặt chúng lên nhau, tạo thành một tổ hợp thật hài hòa. Doãn Hạo chăm chú nhìn cách cắt, lúc sau lại nhìn sang người cắt. Mỗi đường cắt, cô đều rất tỉ mỉ, đồng tử hầu như không di chuyển, mắt hầu như cũng không chớp.

Tay bên kia của anh từ từ di chuyển, khi cần chạm đến chân tóc của cô, Minh Nguyệt đột nhiên nhìn sang ngón tay đang lơ lửng trên không kia. Cô khó hiểu, đột nhiên lại hơi lúng túng. "Anh đang làm gì thế?"

"Tóc cô.", Doãn Hạo vén tóc của cô lên vành tai, nhìn nó có vẻ vướng víu.

"À, cảm ơn....", Minh Nguyệt lí nhí, sửa lại tóc con của mình. Cô cười giả lả đi đổ trứng.

Doãn Hạo ngồi im trên ghế bếp, nhìn cô cuốn từng lọn cơm dài, miệng không ngừng luyên thuyên.

"Phải cuộn chặt như thế này thì mới không bị rơi ra", cô nói với tất cả sự thoải mái, dường như muốn anh quên cả chuyện quá khứ. Không hiểu sao nhìn anh vẫn như một đứa trẻ, đứa trẻ từng bị tổn thương trong quá khứ, đã từng chịu khổ sở.

Mặc dù chẳng hiểu những thứ này lắm, nhưng anh cảm giác cô rất thích chuyện nấu ăn. Bởi vì lần nào cô cũng nói cho anh biết các bước làm cho dù chả biết anh có hiểu không. Đôi mắt xám tro của anh híp lại thành một đường thẳng, Doãn Hạo cười rộ lên làm Minh Nguyệt hơi bất ngờ.

"Cười sao? Cười tươi như vậy? Có chuyện gì à?", cô đã lo vì sợ anh không vui chuyện hôm qua, bây giờ nhìn anh cũng khá ổn.

"Không có gì."

Có một điều Minh Nguyệt chưa biết về anh trước kia, là anh luôn cười. Họ bắt anh phải cười cho dù có chịu đau đớn như thế nào, hơn nữa phải cười với tất cả sự tôn kính. Bởi vì anh cười rất đẹp, họ thích vẻ đẹp lai của anh, không thích con người của anh. Từ sau khi một mình, anh không bao giờ cười được nữa. Có lẽ bởi vì cơ miệng đã quá mỏi, hoặc là anh không muốn cười.

"Sao vậy? Hôm nay là giáng sinh đó, tôi đương nhiên có quà tặng cho anh", Minh Nguyệt nhìn anh lắc đầu thì gật gật. "Tối sẽ tặng."

Minh Nguyệt tủm tỉm cười. Cả hai ngồi xếp bằng trên sofa. Cơm cuộn cũng không cắt thành miếng nhỏ, mỗi người cầm một cây dài ăn. Bộ phim truyền hình này cũng quá cũ rồi, sao lại có nhiều cảnh tình cảm như vậy. Cô nhớ lần cuối mình coi phim Mỹ là phim hành động kia mà.

"A, mỏi lưng quá, tại lúc này đứng cuộn đấy", ngồi một lúc cô lại than vãn đau lưng, tay vỗ vỗ đằng sau. "Cái ghế này ngồi dựa cũng khó chịu nữa".

"Dựa vào đây đi."

"Hả?", Minh Nguyệt há mồm nhìn anh, không phải tự nhiên quá đấy chứ, nhìn giống.... người yêu hơn.

"Như vậy sẽ đỡ mỏi hơn", Doãn Hạo đập đập bả vai mình, không phải nói chứ vai anh rất chắc đấy, hơn nữa cũng thoải mái hơn ghế nhiều. Nếu như so sánh quãng thời gian anh chỉ ở trong nhà, chắc anh sẽ không biết chuyện người ta tựa đầu vào vai nhau là thế nào đâu nhỉ.

Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc lại đồng ý ngả đầu lên vai anh, thoải mái ăn cơm cuộn như ăn kem, xem phim cười ha hả. Doãn Hạo không biết ở bên cạnh mình lúc này, cô thật tự nhiên. Anh cũng vậy, cũng muốn mỗi ngày được như thế này, không phải lo nghĩ gì hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net