Chương 14: Phải rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng.

Minh Nguyệt ngủ dậy thì không thấy tăm hơi anh đâu, còn lưng cô thì nhức mỏi vì cảm đêm nằm trên ghế sofa. Tiếng điện thoại reo inh ỏi, nhức hết cả tai trong khi đầu tóc cô vẫn còn rối tung rối mù. Minh Nguyệt với tay lấy điện thoại, nhưng không tới, bù lại bị ngã dập mông xuống đất.

Đầu óc tỉnh hẳn, Minh Nguyệt đứng dậy tắt ngay chuông điện thoại.

"Alo.... ", giọng cô vẫn khàn khàn đều đều, tỏ vẻ mệt mỏi và đau đớn ở mông.

"Minh Nguyệt! Sao tôi gọi cô không nghe máy?". Minh Nguyệt đưa ống nghe ra xa, mới sáng sớm đã la hét ầm ĩ rồi. Cô thoáng chau mày.

"Rồi. Chuyện gì?"

""Rồi. Chuyện gì?" sao? Cô từ trên trời rơi xuống hả? Trên mạng người ta đồn ầm lên cô ăn cắp ý tưởng kìa."

"Cái gì?"

Tay cô buông lỏng điện thoại. Tiếng léo nhéo trong điện thoại của biên tập cũng chẳng buồn làm phiền cô. Minh Nguyệt chớp mắt vài cái cho tỉnh táo rồi lập tức bật máy tính lên, hồi hộp cập nhật thông tin. Có lẽ dạo này cô sống ẩn quá chăng, không để ý đến xã hội phức tạp đang ngày càng phức tạp hơn nữa.

Minh Nguyệt ngồi thừ người ra, mắt sững sờ nhìn tiêu đề chói lóa trên trang báo. "Nhà văn Minh Nguyệt đạo ý tưởng", "Ngưng xuất bản sách vì đạo ý tưởng".... Tất cả như cào xé tâm trí cô. Bây giờ cô không thể nghĩ được gì nữa. Quá bất ngờ, đến nỗi cô không thể tin vào mắt mình, đến nỗi cô không tin người con gái tên Minh Nguyệt đó là cô.

Doãn Hạo vừa mới tưới nước cho cây liền thấy cô đã tỉnh. Hơn nữa còn chưa rửa mặt đã ngồi máy tính. Vẻ mặt có vẻ rất sốc. Anh ngô nghê lại gần xem. Anh cũng biết đọc chữ đấy, tuy một số từ chưa hiểu nghĩa nhưng đại khái cũng có thể xem tạm là được.

Cả ngày hôm đó, Minh Nguyệt chẳng bận làm ăn uống. Doãn Hạo nhìn ra tâm trạng không tốt của cô, không dám mở miệng nói. Minh Nguyệt co gối, nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì. Doãn Hạo rất lo, anh một lúc lại áp tai lên cửa phòng cô nhưng rốt cuộc công cốc. Anh không quan tâm bụng mình có reo lên vì đói, dù sao cũng đã quen rồi, nhưng còn cô? Không ăn có thế được sao?

"Minh Nguyệt, cô mở cửa được không?", đến tối, Doãn Hạo gõ nhẹ cửa phòng, như sợ làm cô tổn thương. Nhưng không có tiếng trả lời, anh nhíu mày nói tiếp, "Tôi biết cô có chuyện nhưng làm ơn, cô phải ăn", anh nói như van xin. Minh Nguyệt từ trong chân ngẩng đầu lên, mắt đã hơi hồng.

Cô bước chân trần xuống đất. Cửa bật mở, xuất hiện là cô gái trong chiếc váy ngủ trắng dài, tóc rối bời, cả người tiều tụy, môi nứt nẻ hơi run. Doãn Hạo đau đớn nhìn cô, chỉ thấy mình bất lực, không biết bản thân có thể làm gì để khiến tâm trạng cô tốt hơn. Minh Nguyệt nhìn anh, nước mắt lại bắt đầu ứa ra. Cô chầm chậm bước tới vài bước, vòng tay ôm eo anh. Cả người Doãn Hạo đông đá, tay chân thừa thãi không biết nên đặt chỗ nào.

Minh Nguyệt cọ mặt vào áo anh, lau đi hết nước mắt. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với anh, Minh Nguyệt có một sự rung động mạnh, nhưng đồng thời, cô cũng biết chuyện gì sắp xảy đến. Chỉ là cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lí, chưa chuẩn bị gì hết. Cô không muốn phải xa Doãn Hạo.

Từ lúc nào, sự tồn tại của anh đã khắc sâu vào trái tim của cô, như một thói quen. Cô không biết mình có phải thích anh hay không, nhưng tình cảm này đã dày vò cô rất lâu rồi.

"Doãn Hạo.... "

"Hm?", anh trả lời nhẹ bâng, tay mơn mởn vuốt tóc cô.

"Ngày mai tôi phải đi Mỹ rồi", tay anh khựng lại giữa không trung, "Nhà xuất bản đã thuê luật sư cho tôi, vụ kiện này tôi thắng chắc. Nhưng đám nhà báo sẽ nhanh chóng điều tra ra chỗ này. Khi họ biết sự tồn tại của anh, sẽ rất nguy hiểm. Doãn Hạo, tôi sẽ ra đi một thời gian.", cô không bán căn nhà này, vì vậy nó vẫn thuộc về cô.

"Bao lâu?", mãi một lúc, Doãn Hạo mới tìm lại giọng mình.

"Tôi cũng không biết.", cô buông anh ra, "Phải chờ tình hình ổn định lại. Anh.... "

"Đừng đi", gần như là ngay lập tức, Doãn Hạo nắm chặt tay cô. Lần thứ ba anh nói, vẫn sâu sắc cứa vào tim cô như vậy. Minh Nguyệt ép cho nước mắt mình đừng chảy ra, cô gằn giọng.

"Không được, lần này tôi phải đi."

"Đừng bỏ tôi.", Doãn Hạo sợ hãi ôm chặt cô, chặt đến nỗi cô không thở được. Vai anh run lên vì hoảng, "Mấy người đó tôi không quan tâm, chỉ cần cô đừng bỏ tôi đi, có được không? Tôi chắc chắn bọn họ sẽ không tìm thấy tôi.... "

"Doãn Hạo!", tôi ngắt lời anh, "Anh không đấu lại họ đâu, nếu họ tìm thấy anh thì sẽ bắt anh đi."

"Tôi không quan tâm!", Doãn Hạo gắt lên, "Tôi không cần cô quan tâm đến tôi, cô chỉ cần ở cạnh tôi thôi.", mềm mại không được, anh chuyển sang nổi nóng.

"Nhưng tôi quan tâm", Minh Nguyệt khổ sở vuốt ve gương mặt to lớn của anh. Đôi mắt xám tro thoáng tối sầm, anh bỏ đi.

Doãn Hạo, hình như, biến mất rồi. Anh bỏ nhà ra đi, mà không, đây đâu phải nhà của anh chứ, đã từng mà thôi. Minh Nguyệt cắn cắn môi, kéo vali từ trên lầu đi xuống, đôi mắt đảo nhẹ qua toàn bộ căn nhà quen thuộc. Chỉ vài tháng ngắn ngủi ở đây, cô đã nhận ra nhiều điều. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, cuộc sống cũng có ý nghĩa hơn hai mươi chín năm sống trên đời của cô. Chỉ tiếc là, cuối cùng, cô và anh vẫn tạm biệt nhau trong cãi vã.

Doãn Hạo sống tự do, anh có cuộc sống riêng của mình, vĩnh viễn cũng không cần cô. Đúng vậy, cô chẳng là gì trong cuộc đời của anh cả. Anh cuối cùng cũng có cuộc sống của chính mình, nên trân trọng nó thật nhiều. Sau này nên đừng để bản thân chịu đói, quần áo cô đã mua vài chục bộ để trên ghế, sách cũng không mang đi, cô còn mua thêm vài cuốn nữa để khi buồn chán, anh có thể đọc. Anh nên tập nói thật nhiều, để sau này không bị mất giọng nữa, kem đánh răng và những đồ dùng khác, cô đều mua đủ thậm chí dư dả cho anh. Chắc anh vẫn còn nhớ thói quen sinh hoạt mà cô dặn chứ?

Có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với anh trước khi đi nhưng có lẽ không còn cơ hội nữa. Trước mắt lại xuất hiện một lớp sương mờ. Khi nghĩ về anh, cô không thể kiểm soát được nước mắt. Doãn Hạo, anh đi đâu vậy? Khiến cô vô cùng lo lắng. Sáng nay cô đặt chuyến bay lúc trưa, cũng đã gọi điện cho mẹ nói vài câu. Mọi chuyện hình như đã sắp xếp xong nhưng vẫn còn chưa đủ.

Trong căn bếp đó, lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô đang trong tư thế buồn cười, chuẩn bị đánh người, còn anh thì ngồi xổm dưới đất ăn vụng thức ăn. Cô còn nhớ, mình làm rất nhiều chuyện xấu xa, mắng anh, đánh anh, đuổi anh, thậm chí còn muốn bỏ anh ngoài đường mà đi. Cô đối xử với anh tệ như vậy, nhưng Doãn Hạo ngay một cái chau mày cũng không có. Anh còn năm lần bảy lượt bảo vệ cô.

Minh Nguyệt đỡ trán, đợi taxi đến chở cô đến sân bay. Ngay cả ô tô cô cũng để ở đây, mọi thứ trong nhà dường như không có thay đổi nhiều, chỉ thiếu mất một người, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Có phải cô tương tư nhiều quá không?

"Nguyệt.... ", Minh Nguyệt thẩn thờ nhìn anh. Mới vài ngày không gặp, anh xanh xao hơn hẳn, cả người đầy bụi đất, đầu tóc bù xù như trước nhưng ánh mắt sáng rỡ. Doãn Hạo xòe hai tay ra, nâng niu như bảo vật, trao cho cô.

Minh Nguyệt thở dốc nhận lấy, mắt tròn xoe nhìn cây nấm bằng đá nhỏ xíu trong tay. Thật đáng yêu! Cô cười tươi nhìn thứ kì diệu trong lòng bàn tay rồi nhìn anh. Cái này tặng cô sao? Doãn Hạo cũng đáp lại bằng cái nhìn trìu mến. Đừng nói rằng mấy ngày nay anh lặn lội trong rừng chỉ để tìm thứ này về tặng cô? Minh Nguyệt cảm động đến phát khóc, nhưng hôm nay cô không được phép khóc.

"Cô sẽ trở về chứ?"

"Đương nhiên rồi.", Doãn Hạo lau đi nước mắt của cô.

"Vậy tôi sẽ đợi", bên ngoài có tiếng bing còi, cô biết mình phải đi. Muốn ôm anh một lần cuối nhưng không đủ can đảm, đành gượng cười chào tạm biệt. Bốn chữ "Vậy tôi sẽ đợi", anh không biết nó có bao nhiêu sức mạnh đâu, cô nhất định sẽ trở về.

Nhìn cô lần cuối, Doãn Hạo chỉ có thể mím chặt môi. Anh biết, cô đi đâu, anh hoàn toàn không có tư cách can thiệp. Nhưng sâu thẳm trong tim, anh vẫn muốn ở cạnh cô mãi. Hai người hằng ngày thức dậy cùng nhau, ăn cùng nhau, đọc sách cùng nhau, cùng chăm sóc cây cảnh, như vậy không phải rất tốt hay sao?

Cô rời đi, hoàn toàn là vì anh. Tối đó lúc chạy vô định trong rừng, Doãn Hạo đã muốn gào lên vì điên. Ngay cả một ngày xa cô anh cũng chưa từng nghĩ tới, huống hồ là cô đi đến một nơi xa như vậy, anh làm sao chịu nổi? Nhưng anh không dám yêu cầu cô thứ gì hơn. Chỉ cần nhìn thấy cô rơi lệ, anh đã đau đến mức không thở nổi. Vì vậy để cô ra đi là một quyết định đúng đắn. 

Mùa hạ đầu tiên không có cô, anh ở nhà một mình. Doãn Hạo vẫn rất nghe lời, hằng ngày tắm rửa sạch sẽ, tưới cây, còn có đọc sách và luyện nói, anh đều làm. Duy chỉ có cắt móng tay, cắt tóc và cạo râu, nấu ăn, những thứ đó trước kia có người làm thay anh, bây giờ người đó đi rồi, anh cũng vẫn không biết làm.

Doãn Hạo không còn chạy lung tung ngoài bìa rừng nữa. Trừ những lúc phải kiếm thức ăn, anh đều quanh quẩn trong khuôn biệt thự. Sau khi cô đi được một ngày, quả nhiên, có một đám người lộn xộn đến. Anh ngồi trên cây cao đứng quan sát. Căn nhà đó bây giờ chẳng khác nào một căn nhà hoang, bên trong tối tịch mịch, bụi bặm bám đầy, thậm chí không khí có còn chút quỷ dị. Đúng như anh đoán, chưa đầy một giờ bọn họ đã hoảng loạn chạy đi mất, sau khi xác định trong nhà không hề có một bóng người.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng lác đác những người kiên trì, chưa bỏ cuộc hoặc là can đảm, lại dám vác xác đến đây. Doãn Hạo chẳng thể làm gì, nhưng thi thoảng ẩn hiện trong bóng tối cũng không phải là điều khó khăn. Quả nhiên, bọn họ đã sợ đến mức tè dầm, không bao giờ còn muốn đến đây nữa. Việc đó chỉ kéo dài dai dẳng khoảng ba tuần sau đó đã sóng yên biển lặng trở lại. Doãn Hạo lại trở về cuộc sống bình định trước đây của anh.

Anh không phải không để ý, dáng đi của những người bình thường hình như có chút khác anh. Tuy anh có hơi cao nhưng lưng lại hơi cong, nhìn gù gù rất dễ khiến người khác để ý. Vì vậy, mấy tháng sau đó, ngày nào anh cũng cố gắng tập đi thẳng lưng. Trước kia có quan sát cô thường coi ti vi, xem dáng đi của bọn họ, nhớ lại và bắt chước theo. Thói quen đâu dễ dàng thay đổi. Hơn nữa từ xưa đến giờ, chẳng ai dạy anh những điều này.

Bẻ lại sống lưng đau đớn vô cùng. Mỗi đêm ngủ trên ghế sofa đầy khó chịu. Nghĩ ngợi thế nào, anh mon men đến phòng của cô. Chiếc giường vẫn còn giữ lại, đệm vẫn vậy, tuy rằng đã dơ và có bụi. Nhưng anh không ngại, anh từng thấy cô hằng đêm nằm trên thứ này ngủ rất ngon. Doãn Hạo đột nhiên cũng muốn bắt chước dáng người lúc ngủ của cô, khép nép mà nằm xuống, chẳng ngại bẩn. Trái lại, anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net