Chương 122: Đứng nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nói với Thương Bách Tề là Phong Khải Trạch bị thương, cô cũng biết một chút y thuật nên muốn tự mình chăm sóc cho anh, sẵn tiện bồi đắp tình cảm, Thương Bách Tề đồng ý ngay lập tức.

Còn về chuyện con gái nuôi không gấp, lúc này Phong Khải Trạch vừa mới ổn định, Phong gia không tiện tổ chức tiệc tùng, trong lòng mọi người biết rõ là được rồi.

Ngồi trên xe, Thương Tình cởi bớt nút trên cổ áo, hơi không vui nghĩ ngợi, Phong Khải Trạch mang lại nhiều phiền phức cho cô như thế, cô có nên đòi chút lãi suất không nhỉ?

Vào cổng lớn Phong gia, Thương Tình đi thẳng đến tòa nhà phụ tinh xảo, đây là nơi dưỡng bệnh của Phong Khải Trạch, tất cả những người không phận sự đều không được lại gần.

Phong Khải Trạch đang xem tài liệu, cơ thể đã ổn định, tạm thời không có gì nguy hiểm, Phong Khải Trạch cũng không muốn làm một người vô dụng nên anh đã tiếp nhận lại phần lớn công việc trong tập đoàn, như vậy cũng có thể giúp bố anh dễ thở hơn một chút.

Thấy Thương Tình bước vào, anh bỏ tài liệu xuống nhưng thấy sắc mặt cô rất khó coi, Phong Khải Trạch suy nghĩ một chút thì biết ngay cô ở trường gặp chuyện không vui...

Hơn nữa cô còn bày ra sắc mặt cho anh xem, chắc là chuyện này... có liên quan tới anh.

"Sao vậy?"

Thương Tình ngồi trên sofa cạnh giường, không để ý đến anh.

"Ai chọc cục cưng của nhà chúng ta không vui thế?"

Thương Tình trừng mắt với anh, "Anh có thể bớt buồn nôn chút được không?"

Thậm chí cô còn cảm thấy Phong Khải Trạch trước kia tốt hơn nhiều, mặc dù kiêu ngạo nhưng ít lời! Mặc dù ghét cô nhưng không dính người!

"Anh nói có sai đâu."

Phong Khải Trạch nghiêng người về trước, mỉm cười giơ tay ra xoa đầu cô.

"Em là em gái của anh, còn không phải là cục cưng của nhà chúng ta à?"

Dù anh không muốn người em gái này, nhưng bây giờ cách xưng hô này đối với họ mà nói lại là cách tốt nhất, không những có thể nhắc nhở bọn họ giữ vững trái tim mình bất cứ lúc nào, hơn nữa trong khoảng cách gần, đây còn là một thân phận thích hợp.

Trước khi chắc chắn có thể sống sót, anh sẽ kiềm chế bản thân mình, cố gắng làm một người anh trai tốt.

Thương Tình nhìn anh ghét bỏ, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

"Nếu nói ai chọc tức tôi, thì chỉ có anh."

Phong Khải Trạch giơ hai tay lên đầu hàng, "Anh ở nhà không làm gì cả!" Mặc dù có xử lí chút ít công việc nhưng những thứ đó chắc sẽ không chướng mắt Tình Tình chứ?

Thương Tình hừ một tiếng, "Hôm nay Nhạc Mộng Như chạy đến nói tôi là người thứ ba, bảo tôi cách xa anh chút!"

Sắc mặt Phong Khải Trạch trầm xuống, "Cô ta lại dám nói những lời như thế..."

"Trước kia sẽ không dám, nhưng hôm nay lại làm việc nóng nảy như thế, có lẽ là bị dồn ép? Có phải đã rất lâu anh không gặp cô ta rồi không?"

Thương Tình cười như không cười.

Phong Khải Trạch bị Thương Tình nhìn chằm chằm đến nỗi tê rần, "Sau này anh sẽ không gặp lại cô ta nữa, nếu em thấy cô ta phiền, anh..."

"Tôi sẽ tự xử lí cô ta!" Thương Tình ngắt lời anh, "Tôi vẫn nói câu đó, kẻ thù của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết từng người! Nói thật, bây giờ tôi đang rất hưởng thụ cái cảm giác chèn ép cô ta, bọn họ nhìn tôi không vừa mắt nhưng lại không thể làm gì tôi, thật đã!"

Thật ra từ lâu Phong Khải Trạch rất muốn hỏi, mấy lần Thương Tình nói muốn báo thù, hơn nữa còn biết rất nhiều chuyện mà dựa vào thân phận của cô không thể nào biết được, lại có khả năng chữa bệnh một cách khó hiểu, thêm một đống kẻ thù, những điều này nghĩ thế nào cũng thấy đáng nghi.

Nhưng Phong Khải Trạch không muốn nghĩ nhiều.

Anh nghịch tóc Thương Tình, thì thầm nói, "Thật ra anh cũng là thế lực ở trong tay em, vì vậy em dùng anh chèn ép bọn họ hay tự mình ra tay cũng đều giống nhau, nhưng anh sợ bẩn tay em."

Càng sợ sau này anh không còn nữa, có muốn ra mặt giúp cô cũng không thể.

Thương Tình cảm thấy sau khi Phong Khải Trạch bị bệnh thì càng ngày càng buồn nôn.

"Anh cho rằng nói vậy tôi sẽ bỏ qua cho anh sao? Nếu không phải tại anh, cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu hơn biết bao nhiêu! Làm gì có những kẻ phiền phức kia đến kiếm chuyện chứ?"

"Phải, phải, phải, đều tại anh." Phong Khải Trạch hết mực nuông chiều vợ... à không, nuông chiều em gái, anh bất lực rút ra một cuốn sách ở trong balo bên cạnh cô.

"Vậy phạt anh dạy thêm cho em có được không? Mấy thứ toán cao cấp này là điểm mạnh của anh đó!"

Mặt Thương Tình hơi đỏ! Cô hung dữ giật lại cuốn sách, cậy mạnh trừng mắt nhìn anh!

"Ai cần anh dạy! Tôi tự học được!"

Phong Khải Trạch nhìn cô bằng vẻ mặt cưng chiều, "Được được được, là tự anh đa tình, được chưa?"

Lúc này Thương Tình mới hừ một tiếng, sắc mặt vừa lạnh vừa nóng, lật sách như trút giận bắt đầu tự học!

Khóe môi Phong Khải Trạch nhếch lên, không biết tại sao, gần đây càng lúc anh càng thấy được nhiều cảm xúc khác trên mặt Thương Tình, rất đáng yêu!

Nếu Thương Tình biết anh thấy cô đáng yêu, chắc chắn sẽ nói mắt anh bị mù rồi.

Sau đó Phong Khải Trạch lại tiếp tục xem tài liệu, Thương Tình học bài, thời gian trôi qua từng chút, có một cảm giác yên bình ấm áp.

Giống như thần chết cũng cách rất xa.

Một lúc sau, Bàng Thất mang thuốc đến, nhìn thấy cảnh này, anh không muốn làm phiền, trong lòng lại càng cảm thấy biết ơn thiếu phu nhân hơn.

Trước đó khi thiếu phu nhân chưa đến, mặc dù thiếu gia cũng rất kiên cường, nhưng quanh người anh luôn cảm thấy được sự chết chóc phảng phất như đã tuyệt vọng, nhưng sau khi thiếu phu nhân đến, thiếu gia lập tức khôi phục lại sức sống! Lão Nghiêm đã nói, trong lúc chữa bệnh, tinh thần của người bệnh cũng rất nghiêm trọng, chỉ cần có thiếu phu nhân ở đây chắc chắn tâm trạng của thiếu gia sẽ luôn luôn tốt.

Phong Khải Trạch vừa uống thuốc vừa liếc mắt nhìn Thương Tình, thấy cô đang căng não xem đề.

Tìm kiếm giới hạn, tìm kiếm sự hội tụ, tích phân vô hạn, tìm kiếm tích phân vô hạn và tìm tọa độ!

Thương Tình vẫn đang rất bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy đống đề bài này, cuối cùng cũng có cảm giác muốn bỏ cuộc? Cô rất muốn xé nát sách! Nhưng không được! Cô là học bá! Cô phải thi lên lớp thạc sĩ! Kiếp trước tất cả các môn cô đều đứng nhất, kiếp này tất nhiên cũng sẽ như vậy!

Vì vậy cô vừa nhớ lại kiến thức vừa giải đề, những kiến thức trước kia học được đều đã quên gần hết, vì vậy sau mười phút làm bài, cô kích động muốn đập bút!

Nhưng ngay lúc này, Phong Khải Trạch lại cầm lấy bút của cô.

"Không biết làm sao? Anh dạy em!"

Phong Khải Trạch nhếch môi cười, cứ như trên trời dưới đất không có gì có thể làm khó được anh vậy!

Thương Tình không tin, "Được thôi, anh dạy đi!"

Cô đưa sách cho anh, trí nhớ của cô tốt như thế mà còn không nhớ được, cô không tin Phong Khải Trạch cũng đã mấy năm không đụng đến những thứ này mà anh lại nhớ được!

Không ngờ anh thật sự vẫn còn nhớ!

Phong Khải Trạch chỉ vào một đề, chậm rãi giải thích, "Giá trị tọa độ này của em sai rồi, anh nhớ đây là..."

Anh chậm rãi giải từng câu, phân tích từng đề một cách hệ thống dễ hiểu, hơn nữa còn viết ra từng điểm kiến thức của mỗi đề, chữ của anh rất đẹp, cho dù là viết chữ hay số, đều có một loại phong thái nghênh ngang kiêu ngạo, cũng giống như con người anh vậy, cao ngạo mà đẹp mắt, khiến người ta không thể nào ghét được.

Lúc bắt đầu Thương Tình còn không tin, nhưng sau đó dần dần nhập tâm, hôm nay lúc giáo sư giảng bài, cô giống như đang nghe sách trời vậy, nhưng Phong Khải Trạch giảng từ nông đến sâu giúp cô có thể hiểu rõ từng chút một vào đầu.

Không thể không thừa nhận, Phong Khải Trạch thật sự rất thông minh.

Thật ra anh còn hơn cả thông minh. Lúc nhỏ Thương Tình sống cùng mẹ kế, vẫn luôn khom mình khiêm tốn, hết lần này đến lần khác học tập đứng nhất không phải là chuyện cô muốn làm, nhưng có một lần, bác Phong nói Phong Khải Trạch luôn đứng thứ nhất, cô mới có ý nghĩ này, chỉ có như thế mới có thể kéo gần khoảng cách với anh hơn một chút.

Nhiều năm như vậy, đứng thứ nhất đã trở thành một loại cố chấp của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net