Chương 123: Nảy mầm và đè nén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đang nghĩ đi đâu vậy?" Phong Khải Trạch nhíu mày, đôi mắt tím sẫm không vui nhìn cô chằm chằm, đây là lần đầu tiên anh nhẫn nại giảng bài cho người khác như thế!

Thương Tình định thần lại, mờ mịt nhìn anh, cứng miệng nói, "Không có."

"Vậy đề này giải thế nào?"

"..."

"Anh vừa mới giảng xong ba cách của câu này, không phải một cách em cũng không nghe đó chứ?" Phong Khải Trạch nhướng cao mày.

"Phạch!" Thương Tình đóng sách lại, mặt lạnh nói, "Tôi hiểu hết rồi!"

"Vậy sao?" Ánh mắt Phong Khải Trạch mang ý cười, "Vậy anh cho em một đề tương tự để kiểm tra kết quả học tập của em nhé?"

Thương Tình nhìn mặt Phong Khải Trạch đang đắc ý, đột nhiên vô cùng bực bội.

Cô nhìn anh một lúc, "Xem tài liệu xong chưa? Bài tập vận động yêu cầu đã hoàn thành chưa? Điều trị của hôm nay đã làm tới đâu rồi?"

Phong Khải Trạch thấy cô né tránh vấn đề, còn lâu anh mới mắc bẫy, "Bây giờ chúng ta đang nói chuyện học hành của em..."

"Chuyện của mình còn chưa làm xong, anh dựa vào đâu mà khua chân múa tay với tôi!"

Thương Tình nhếch cao chiếc cằm xinh đẹp khinh khỉnh nhìn anh, cũng chỉ có một câu mà thôi, chút nữa cô sẽ lật sách tự học!

Phong Khải Trạch bỗng bật cười, không biết vì sao anh lại nhìn thấy sự lúng túng dưới khuôn mặt lạnh nhạt của Thương Tình, thật sự quá đáng yêu!

Thấy Phong Khải Trạch cười, Thương Tình càng cảm thấy không xong! Tại sao từ sao khi Phong Khải Trạch bị bệnh, tính cách lại trở nên tốt như vậy chứ? Cho dù cô có thể hiện thế nào, nói chuyện khó nghe cỡ nào, phản ứng của anh đều rất kỳ quái...

Nếu đã vậy, đành ra độc chiêu thôi!

Cô nhìn đồng hồ của mình.

"Hôm nay là ngày thứ ba, tôi phải châm cứu cho anh, cởi đồ ra!"

Thương Tình ra lệnh, Phong Khải Trạch quả thật có chút do dự, sau đó lộ ra biểu cảm kỳ quái.

Lúc Phong Khải Trạch thích ai, thật sự rất nhiệt tình nhưng sự nhiệt tình này luôn không biểu lộ ra ngoài mặt, mà lúc Thương Tình châm cứu luôn yêu cầu anh cởi đồ, từ lưng trở lên, châm hết toàn thâm, có hơi xấu hổ, dù sao anh cũng yêu người con gái này sâu đậm như thế, thành thật đối đãi gì đó, thật sự rất kích thích người.

Vì vậy những khi sợ mình bị xấu mặt, Phong Khải Trạch khó tránh có chút lúng túng.

Nhưng sự kiêu ngạo không cho phép anh thể hiện ra, ví như trong lúc châm cứu, anh gần như không nói chuyện, hơn nữa cơ bắp cả người đều căng cứng giống như đang gặp kẻ địch vậy.

Thương Tình khẽ cong môi, "Cởi đi, không lẽ còn muốn tôi giúp? Có gì mà tôi chưa thấy sao, chả có gì mới mẻ cả."

Những lời nói đầy khiêu khích của cô khiến tai Phong Khải Trạch đỏ lên, anh híp mắt, hừ giọng, "Nói vậy có nghĩa là em rất hài lòng với thân hình của anh, nếu không sao lại nhớ mãi không quên như thế."

Cái đêm của mấy tháng trước đó, cả hai người thật sự đều nhớ mãi không quên, cảm xúc lúc đó thế nào đã không còn nhớ rõ nhưng mỗi khi nhớ đến lại có chút tình cảm diệu kỳ cứ lan ra mãi.

Thương Tình không muốn nhiều lời với anh, khoanh tay nhìn anh, "Thật sự muốn tôi giúp sao?"

"Không! Anh tự làm!"

Phong Khải Trạch nhìn cô, không nói được câu bảo cô quay đi chỗ khác, nhưng dưới ánh mắt của cô, cơ thể anh bất giác siết chặt, ánh mắt cô rất lạnh, nhưng rơi đến đâu cơ thể anh lại như bốc cháy đến đó, không ngoa khi nói rằng, cô nhìn anh thêm mấy lần, anh sẽ có phản ứng.

May mà nửa thân dưới của anh vẫn nằm trong chăn, lúc nữa cũng quay lưng lại để châm cứu!

Ngón tay thon dài đặt trên nút áo sơ mi, Phong Khải Trạch đang đoán anh cởi đến nút áo thứ mấy thì Thương Tình mới xoay đầu đi?

Mà Thương Tình vẫn đang khoanh tay nhìn anh, thâm ý trong mắt có lẽ chính cô cũng không hiểu.

Hương hoa quế theo gió thu thổi vào một chút, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người Phong Khải Trạch, giống như muốn phủ lên người anh một tầng hào quang, những ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo, động tác của anh rất chậm rãi mang theo sự thanh nhã tự nhiên.

Một nút... hai nút... ba nút...

Làn da trắng sáng và xương đòn tinh xảo lộ ra từng chút một, người đàn ông có khí chất cao quý, khuôn mặt kiềm nén đang cởi chiếc áo rộng rãi, tin rằng một màng trước mắt này có thể khiến ngón tay trỏ của rất nhiều người phải động đậy.

Cuối cùng Phong Khải Trạch cũng đầu hàng, anh nhìn Thương Tình, "Làm em gái không thể nhìn chằm chằm anh trai cởi đồ như thế."

Thương Tình cười châm chọc, không hề khác sáo phản kích, "Làm anh trai cũng không thể lúc nào cũng muốn hôn em gái."

Nói xong, không đợi Phong Khải Trạch nói, cô đã quay người đi.

Phong Khải Trạch không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi đồ, chỉ để lại một chiếc quần cộc khá dài rồi nằm xoay lưng lại.

Thương Tình cũng sắp xếp xong cảm xúc của mình, lấy ra tám mươi bốn cây châm bạc để bên cạnh, chuẩn bị châm cứu.

Sử dụng phương pháp châm cứu này, mỗi lần đều sẽ tiêu hao hết khí tức trong cơ thể Thương Tình, thậm chí còn gây tổn thương cho khí huyết trong người cô, vì vậy sau khi châm cứu xong, vốn dĩ cơ thể Phong Khải Trạch sẽ rất đau đớn do bị hủy hoại bởi virus K, nhưng bây giờ chỉ còn hơi ngứa ngáy làm anh có một loại ảo tưởng mình sẽ tiếp tục sống sót.

Lần châm cứu này cả hai người đều không nói gì, Thương Tình không muốn nói chuyện, còn Phong Khải Trạch đang suy nghĩ xem Thương Tình có cảm giác gì với anh.

Nếu nói thích, biểu hiện của cô so với trước đây cũng không phải chỉ lạnh nhạt hơn một chút, nhưng nếu nói cô đã hoàn toàn từ bỏ, thì cách làm của cô lại không giống thế.

Phong Khải Trạch không biết anh nên hy vọng cô từ bỏ hay là đừng từ bỏ, bây giờ được sống cùng nhau cứ như do anh trộm được.

Bọn họ ở bên nhau, có lúc gần gũi, đôi khi lại xa cách, nhưng muốn truy đến cùng thì không được, dù sao sống chết vẫn chưa biết thì làm gì có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này?

Thứ phức tạp nhất trên đời là tình cảm, đặc biệt với phụ nữ như Thương Tình, cứ như ngắm hoa trong sương mù vậy.

Sau khi châm cứu xong, Phong Khải Trạch cảm thấy cơ thể rất dễ chịu, sự đau đớn trong người dường như đã tan biến theo một luồng khí ấm áp, dù chỉ là tạm thời cũng khiến anh thấy dễ chịu đến mức muốn rên rỉ.

Anh nghiêng đầu nhìn Thương Tình đang thu dọn châm, vòng eo thon mảnh của cô đung đưa trước mắt anh, thôi thúc khát vọng đè nén người trước mặt xuống dưới thân và trêu chọc trong anh!

Anh nhắm mắt lại, lần nữa đè nén dục vọng.

Lúc này, Thương Tình bỗng duỗi tay ra búng eo anh một cái, "Không tồi, thân hình rất đẹp."

Cô vừa nói xong, những ý nghĩ lộn xộn trong đầu Phong Khải Trạch lập tức bay mất, chỉ còn lại sự tức giận và bối rối.

Trước mặt anh còn có cơ bụng đẹp và cơ ngực hoàn hảo! Không lẽ bây giờ Thương Tình mới phát hiện ra thân hình của anh đẹp?

Nhưng Thương Tình đã đem châm đi khử trùng, bây giờ thứ trong tay cô chính là "vũ khí", những đồ vật bị nhiễm virus K đều phải đốt cháy sau đó chôn sâu hoặc phải khử trùng kỹ càng.

May mà virus K ở bên ngoài cơ thể người có khả năng sốt sót rất kém, hơn nữa dưới sự chữa trị của bọn họ, khả năng hoạt động của virus trong cơ thể Phong Khải Trạch cũng đã giảm đến mức thấp nhất, nếu không bọn họ cũng không dám ở đây chữa bệnh mà đã sớm trốn vào rừng núi thẳm rồi.

Sau khi khử trùng xong, mặt trời đã dần xuống núi.

Thương Tình quay về phòng của Phong Khải Trạch nghỉ ngơi, vì muốn nắm rõ tình hình của anh bất cứ lúc nào, thời gian này cô và Phong Khải Trạch vẫn luôn ở cùng nhau, lỡ Phong Khải Trạch đột nhiên qua đời bởi virus phát tác, sự cố gắng của bọn họ sẽ trở nên vô ích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net