Chương 124: Kiềm chế kích động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đến buổi tối rất thoải mái nhưng sau khi Thương Tình đi học, Phong Khải Trạch sẽ bị bảy, tám người đến giám sát, chưa kể một loạt các phương pháp trị liệu tăng cường, chỉ đến khi Thương Tình trở về, Phong Khải Trạch mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trong vô thức, Thương Tình đã trở thành thủ lĩnh của nhóm chuyên gia nổi tiếng này.

Lúc này Thương Tình đã mệt chết mất, ngã xuống giường, nằm sấp, ủ rũ nói.

"Tôi muốn ngủ một lát, nửa tiếng nữa gọi tôi dậy." Vì nhiệm vụ học tập của cô hôm nay vẫn chưa làm xong.

Đương nhiên Phong Khải Trạch cũng nhìn thấy đống bài tập trên bàn, còn chưa nói gì, bên cạnh đã yên tĩnh rồi.

Dần dần, trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thương Tình.

Phong Khải Trạch xem tài liệu thêm một lúc, lại mở một cuộc họp qua video, họp xong vẫn chưa thấy Thương Tình tỉnh lại.

Đã qua nửa tiếng từ lâu nhưng Phong Khải Trạch không nỡ đánh thức cô, cô rất mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng kỹ thuật châm cứu nghịch thiên này có ảnh hưởng không nhỏ đối với cơ thể cô.

Nếu không phải vì anh, cô cũng không cần dùng cách châm cứu như vậy, và đặt mình vào tình thế nguy hiểm.

Thương Tình, người yêu của anh, cô đối với anh thật sự rất tốt, tốt đến mức khiến ý chí sinh tồn của anh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ!

Anh thật sự không thể nào tưởng tượng nổi nếu một ngày anh chết đi, ai đó sẽ đến bảo vệ một cô gái tốt thế này, chỉ cần nghĩ đến đó anh đã đối kỵ đến mức muốn giết người!

Lúc này, cơm tối đã được đưa đến, Phong Khải Trạch đè nén sự tức giận giữa hai hàng lông mày, tầm nhìn rõ ràng trở lại.

Dù rất muốn để Thương Tình ngủ thêm một lúc nhưng không ăn cơm cũng không được, vì vậy sau khi cho người làm rời đi, anh mang thức ăn đến đầu giường, ngồi bên cạnh, chuẩn bị gọi cô dậy.

Trời vừa tối, đèn ở đầu giường sẽ tự động sáng, dưới ánh đèn ấm áp, trên khuôn mặt cô không còn sự sắc bén như lúc ban ngày, mà trông có vẻ dịu dàng.

Lúc cái miệng nhỏ đáng yêu không nói những lời khiêu khích, thật khiến người ta muốn mạnh dạn liếm thử một lần, nếm thử hương vị ngọt ngào của cô. Sự kích động đã bị kiềm xuống lại âm thầm sôi sục trong đêm đen yên tĩnh, thậm chí anh còn không dám ngắm khuôn mặt Thương Tình quá lâu, điều đó khiến anh có những ý nghĩ điên rồ!

Anh vươn tay ra nhẹ nhàng véo mũi Thương Tình, muốn đánh thức cô dậy, ai ngờ Thương Tình lại tự động hé cái miệng nhỏ ra để thở!

Phong Khải Trạch cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, phải mệt mỏi cỡ nào mới không chịu tỉnh chứ?

"Cô nhóc, còn không chịu dậy bụng sẽ đói đấy..."

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trầm ấm có một sự dịu dàng không thể nào diễn tả được, Phong Khải Trạch buông mũi cô ra, lại thích thú xoa tóc cô không nỡ buông tay.

Nếu anh có thể sống tiếp, người con gái này chắc chắn sẽ là vợ anh!

Bị quấy rối, cuối cùng Thương Tình cũng tỉnh lại, cô trừng mắt nhìn Phong Khải Trạch, lúc này mới phát hiện trời đã tối! Cô lập tức bật dậy, khuôn mặt vẫn còn hơi ngơ ngác.

"Anh... sao anh không gọi tôi?" Giọng Thương Tình hơi khàn, cô dụi mắt, nhưng vẫn còn rất buồn ngủ, đầu gật gù, cảm giác như có thể ngủ tiếp một giấc thật sâu.

"Thấy em mệt quá nên để cho em ngủ thêm một lúc, ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội rồi."

Thương Tình bĩu môi, "Không muốn ăn."

Cô đánh giá mình quá cao rồi, cô vẫn muốn ngủ tiếp, học hành gì chứ... ngày mai... ngày mai rồi tính.

"Không ăn sao được?" Phong Khải Trạch nhướng mày, tự tay xúc một thìa đút cho cô, "Há miệng mực nướng em thích này."

Thương Tình ban đầu còn chống cự, nhưng Phong Khải Trạch không cho cô nằm xuống, dù cô trốn thế nào chiếc thìa vẫn bám theo cô như hình với bóng, với lại thức ăn rất thơm, cô trốn không được chỉ đành há miệng ra ăn, sau khi ăn mới vô thức nói, "Món này anh đừng ăn, phải kiêng."

Phong Khải Trạch gật đầu, "Anh không ăn, mấy món này đều cho em hết."

Sau đó anh lại gắp thêm một miếng khoai mỡ, "Há miệng, có ghét khoai mỡ cũng phải cố ăn."

Thương Tình nhắm nửa mắt ăn vào, sau đó cau mày, "Thứ này anh ăn nhiều một chút."

Phong Khải Trạch không nhịn được cười, hai mắt trong veo, nụ cười rạng ngời, đáng tiếc Thương Tình không nhìn thấy.

"Ăn chút cơm không?" Giọng nói của Phong Khải Trạch dịu dàng như nước.

Thương Tình nghe thế há miệng ra, đợi cho ăn, thật ra người vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Nhìn thấy cái miệng nhỏ bóng mỡ đó, Phong Khải Trạch lại không cảm thấy bẩn, thậm chí còn hy vọng khi Thương Tình tỉnh táo cũng có thể đáng yêu như thế, ngồi yên cho anh chăm sóc.

Một bữa cơm, người đút rất vui vẻ mà người được cho ăn cũng rất thỏa mãn, đợi Thương Tình ăn xong nằm xuống ngủ tiếp, Phong Khải Trạch mới bắt đầu ăn, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại tự nguyện ăn cơm thừa canh cặn của người khác, hơn nữa còn dùng chung một đôi đũa với người đó, còn cảm thấy ngọt ngào và mãn nguyện.

Khát vọng có được cô liên tục trào dâng lại bị Phong Khải Trạch đè xuống!

Anh ăn từng miếng cơm, nhưng hai mắt vẫn không rời khỏi Thương Tình, anh không muốn tổn thương cô, nhưng dục vọng chiếm hữu cô mỗi ngày lại càng mãnh liệt hơn!

Anh rất sợ có một ngày sẽ không khống chế được bản thân, sẽ làm ra chuyện tổn thương cô.

Anh không thể ích kỷ như thế...

*

Từng ngày trôi qua, kể từ lần náo loạn đó, Nhạc Mộng Như đã yên tĩnh trở lại, nà trước đó Thương Thiến Thiến và Lâm Dịch Thục đều đã bị Thương Tình dạy cho một trận ngay cả Lâm gia cũng bị đả kích, vì vậy thời gian này khá yên bình.

Vạn gia càng khỏi phải nói, vì chuyện mua đất lần trước, Vạn Thiệu Luân đã bị hố một khoảng lớn, dẫn đến vốn xoay vòng gặp chút khó khăn nên đang bận rộn giải quyết, hơn nữa Phong Khải Trạch đã biết chuyện Thương Tình bị bắt cóc ở nước L có bút tích của Vạn gia, vì vậy tất cả bực dọc đều trút lên người Vạn gia.

Vài cuộc làm ăn lớn đều đàm phán thất bại, vấn đề xoay vòng vốn cũng càng lúc càng khó khăn, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.

Sau mấy lần giao tranh, bây giờ cả thành phố Hải Trung đều biết Vạn gia và Phong gia là kẻ thù.

Dưới tình huống này, Phong gia lại mở tiệc nhận Thương Tình làm con gái nuôi.

Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang!

Thương Bách Tề nghe tin này cũng không biết nên mừng hay lo.

Nội tâm Lâm Dịch Thục lập tức sống lại, những gia đình quý tộc đã nản lòng thoái chí vì biết Phong Khải Trạch có vị hôn thê, cuối cùng cũng có thể trổ tài, ngay cả Nhạc Mộng Như cũng cho rằng Phong Khải Trạch không thích Thương Tình nên kiên quyết hủy hôn, Lý Uyển Oánh vì muốn bồi thường cho Thương Tình nên mới nhận cô làm con gái nuôi.

Mà sự coi trọng của Phong gia đối với cô con gái nuôi này là cao hay thấp? Đến lúc đó sẽ biết ngay.

Lúc này Thương Tình đang làm kiểm tra cho Phong Khải Trạch, tối nay, Phong Khải Trạch nhất định phải xuất hiện, anh có tiêm bao nhiêu thuốc ức chế cũng không thể hoàn toàn loại bỏ nguy cơ, bất kỳ chất dịch nào trên người anh cũng là đòn chí mạng.

May mà nhóm nghiên cứu đã đưa đến một tin tốt lành, lão Nghiêm vội vàng chạy đến, đứng bên cạnh nói.

"Thương tiểu thư, hướng nghiên cứu mà cô đề nghị rất chính xác, giáo sự Lý còn nói máu của cô rất đặc biệt, hi vọng cô có thể cung cấp thường xuyên, điều đó có thể giúp đỡ rất nhiều cho chúng tôi."

Thương Tình kiểm tra xong, cài nút áo lại cho Phong Khải Trạch, "Chuyện nhỏ, nhưng mà lâu vậy rồi đừng nói một chút thành quả các ông cũng chưa có nhé?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net