Chương 133: Đến cửa cầu xin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình Tình rất tốt, Phong gia sẽ không bạc đãi cô ấy, ông cứ yên tâm, là chủ của một gia đình ông nên ưu tiên cho sự nghiệp vì vậy không có việc gì đừng đến tìm cô ấy."

Phong Khải Trạch kìm nén sự mất kiên nhẫn, vô cùng kiêu ngạo nói.

Thương Bách Tề mới nghe nửa câu còn không sao, nghe hết câu bỗng cảm thấy nụ cười cứng ngắc? Đây vẫn là con gái của ông phải không? Phải không?

"À... ừ, được, vậy Tình Tình, làm phiền Phong thiếu rồi."

Rõ ràng không tình nguyện nhưng Thương Bách Tề rất thật thà, cuối cùng vẫn đồng ý, ông thức thời như vậy khiến Phong Khải Trạch rất hài lòng.

"Rất tốt, sau này đừng làm ăn với Lâm gia, Vạn gia, và những chi khác của bọn họ khi nào cần cứ trực tiếp làm ăn với Phong gia là được."

Phong Khải Trạch trực tiếp nói ra đề nghị, anh rất rõ nếu như anh không ngang ngạnh một chút, Thương Bách Tề chắc chắn sẽ bị lừa!

Quả nhiên, Thương Bách Tề tỏ ra khó xử, "Mấy hôm trước tôi vừa thảo luận một mối làm ăn với Lâm gia, tốt xấu gì Lâm gia cũng là nhà vợ của tôi, chắc là không..."

Phong Khải Trạch nhíu mày, "Tả kỳ."

Anh vừa dứt lời, Tả Kỳ lập tức xuất hiện từ chỗ bí mật, giống y như ám vệ thời cổ đại, gọi lúc nào có mặt lúc đó.

"Dạ, thiếu gia."

"Một lúc nữa... anh đi về cùng với Thương lão gia, hủy bỏ cuộc làm ăn đó đi, Phong gia sẽ trả các khoản bồi thường hợp đồng, ngoài ra anh ở lại Thương gia thêm mấy ngày trông chừng giúp ông ấy, tránh cho có kẻ tiểu nhân lọt vào."

Thương Bách Tề giật mình, ông có tài năng gì chứ, Phong thiếu lại cử thân tín...

"Ông không cần nói nữa." Phong Khải Trạch lên tiếng chặn những lời Thương Bách Tề muốn nói, "Nếu ông bằng lòng phụ thuộc vào Phong gia, tất cả mọi việc Phong gia đều sẽ kiểm soát giúp ông, ông chỉ cần chăm chỉ hơn một chút, cầu tiến hơn một chút là được, đây cũng coi là một chút tấm lòng của tôi với Tình Tình, lúc trước cô ấy từng nói, ông không thích hợp làm kinh doanh, rất sợ ông bị người khác hãm hại."

Thương Bách Tề vốn còn ngờ vực, nhưng nghe thấy những lời sau đó của Phong Khải Trạch thì có hơi cảm động, hóa ra vì Tình Tình, hiếm khi con gái quan tâm ông như vậy, còn nhờ Phong thiếu ra tay, cử người đến giúp đỡ bảo vệ ông, nếu ông còn từ chối thì đúng là có hơi không biết tốt xấu.

Vì vậy ông gật đầu, cười hì hì nói, "Vậy làm phiền Phong thiếu rồi, thật sự không  phải người biết làm ăn..." Ông càng thích người khác chuẩn bị xong hết mọi thứ, sau đó bản thân ông làm theo là được rồi.

Cuối cùng, Thương Bách Tề đã ngờ nghệch buộc chặt gia đình nhỏ của mình với Phong gia.

Thấy không còn gì sơ sót nữa, Phong Khải Trạch chỉ ra một vài dự án hợp tác mà Thương gia có thể nuốt được cho ông ta, có Tả Kỳ giúp đỡ chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.

Thương Bách Tề vô cùng vui vẻ, cuối cùng hoàn toàn quên mất mình phải gặp con gái, hài lòng rời đi.

Đi đến cửa ông mới có chút chán nản.

"Hỏng rồi! Trước đó Tình Tình bị kích động, tinh thần có chút không tốt, tôi quên nói với Phong thiếu rồi."

Tả Kỳ hừ một tiếng, anh ta cảm thấy sự lo lắng của Thương Bách Tề có hơi dư thừa, người của Phong gia còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Anh ta lạnh nhạt nói, "Có thiếu gia rồi, không cần lo lắng."

Thương Bách Tề cũng cho là vậy, gật đầu, sau đó cảm thán, "Phong thiếu đúng là người tốt! Chỉ kết nghĩa mà đã có thể ưu ái đến vậy, thông gia của Phong gia thật may mắn."

Tả Kỳ nghĩ đến đám thông gia rụt rè e sợ trước mặt Phong thiếu và người đàn ông trung niên cười có chút ngốc nghếch trước mắt, lạnh lùng oán hận: là ông tốt số, sinh ra được một cô con gái tốt mà thôi!

Sau khi Thương Thiến Thiến về đến nhà, đã kể lại hết mọi chuyện hôm nay thấy được, nghe được cho Lâm Dịch Thục, lúc cô nói vẫn có chút sợ hãi!

Hành động trước đó của Thương Tình đã dọa cô chết khiếp, sau đó Phong thiếu đến cô cũng vội vàng chuồn đi, may mà cô chạy nhanh, nếu không đợi Phong thiếu phát hiện ra cô đang nghe trộm, chắc chắn sẽ giận cá chém thớt với cô!

Lâm Dịch Thục nghe xong, lập tức cảm thấy đau đầu.

Bà kéo Thương Thiến Thiến lại bắt đầu thỏ thẻ tâm sự.

"Thiến Thiến, con nhất định phải mau chóng trưởng thành... bố con đã rất lâu không chạm vào mẹ rồi, sau này ở trong nhà này mẹ chỉ có thể dựa vào con thôi, nếu như con không biết phấn đấu, mẹ con chúng ta thật sự sẽ không còn đường sống nữa."

Thương Thiến Thiến cũng nghĩ như thế, bây giờ Thương Tình đã là thành viên của Phong gia, sau này muốn làm gì với cô ta thật sự rất khó.

Nhưng muốn cô phải phấn đấu sao đây? Bây giờ ngay cả giáo viên hướng dẫn cô còn chưa tìm được! Tiếp tục ở lại đại học Hải Bác thật sự quá mất mặt!

Thương Thiến Thiến đột nhiên nhớ ra Thương Tình sắp thi lên thạc sĩ, nếu cô nhớ không nhằm, ngoại trừ làm bài kiểm tra, sinh viên còn phải tự bào chế ra một loại thuốc để chứng minh tài năng y học bẩm sinh của mình, có rất nhiều người chỉ làm được đến mức cải thiện một loại thuốc nào đó, nhưng Thương Tình thì khác, cô ta rất có tài năng trong y học chắc chắn sẽ lấy ra thành quả do mình tự nghiên cứu, nếu cô có thể đoạt được nó, còn sợ không tìm được giáo viên hướng dẫn sao?

Mà lúc này, tình hình ở Nhạc gia đang rất ảm đạm thê thảm.

"Cũng có nghĩa là Phong thiếu phát hiện ra con lừa cậu ra gần mười năm! Mộng Như! Tại sao con không đi học bơi chứ?"

Nhạc Cổ Đằng nghiêm khắc hỏi, nhưng Nhạc Mộng Như chỉ biết khóc.

"Con học rồi mà! Con học rồi, nhưng mà cũng chưa học được lâu, cái hồ đó quá sâu, mà Phong thiếu lại đáng sợ như thế, lúc đó con hốt hoảng..."

Mẹ cô ta không nhìn được nữa, ôm con gái nghẹn ngào hỏi, "Bây giờ phải làm sao đây? Không lẽ phải đưa con gái vào tù thật sao? Vậy tương lai của con gái còn đâu nữa? Ông đừng có quên con gái chúng ta còn là một ngôi sao, nếu đưa nó vào tù, cả đời coi như chấm hết? Cổ Đằng, ông mau nghĩ cách đi!"

"Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Ta đã nói biết bao nhiêu lần không được manh động, không được manh động! Con xem con đã làm cái gì? Con lại dám cầm đá đập người ta! Nếu đập trúng đầu, con không cần vào tù, trực tiếp đền mạng luôn cho rồi!"

Nhạc Cổ Đằng tức giận nói.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Cổ Đằng! Tôi không cần biết! Con gái tôi không thể ngồi tù được, không thể tìm người thay thế sao?" Mẹ của Nhạc Mộng Như ôm chặt lấy cô ta, cứ như sợ có người đến cướp đi mất vậy.

"Hết cách rồi! Hoặc là Thương Tình không khiếu nại nữa, hoặc là Phong thiếu nguôi giận! Không còn cách nào nữa!"

Lúc này Nhạc Mộng Như cũng đã biết sợ, cô ta vội vàng nói, "Con đi cầu xin Thương Tình! Con quỳ xuống cầu xin cô ta! Con không muốn ngồi tù, vào đó còn không bằng con đi chết cho rồi!"

Đương nhiên Nhạc Cổ Đằng cũng không muốn Nhạc Mộng Như ngồi tù, vì vậy trầm giọng nói, "Người của tòa án sắp đến rồi, ta nghĩ cách kéo dài một lúc, Mộng Như, con đến trường tìm Thương Tình, chỉ cần cô ta không kiện con nữa thì sẽ không sao!"

Nhạc Mộng Như vội vàng lau sạch nước mắt, sửa soạn lại một chút rồi đến trường nhưng trong lòng cô ta vẫn hận Thương Tình đến cực điểm!

Dựa vào đâu chứ, Nhạc gia phụ thuộc vào Phong gia, nói đến giao hảo so với Thương gia thân hơn nhiều!

Nói đến địa vị, Thương gia còn cách xa Nhạc gia những mấy con đường!

Dựa vào đâu đại tiểu thư của Nhạc gia là cô phải đi cầu xin Thương Tình chứ!

Nhạc Mộng Như lộ vẻ mặt điên cuồng, "Thương Tình ơi Thương Tình, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn! Nếu không tôi phải vào đó, Thương gia của cô cũng sẽ không được yên đâu!"

Bởi vì sắp thi, buổi trưa lúc ăn cơm Thương Tình cũng học bài, chuyện tối qua Phong Khải Trạch đã nói anh sẽ giải quyết, đương nhiên cô sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao kỳ thi trước mắt vẫn quan trọng hơn.

Mặc dù đã có một mớ kiến thức vượt xa trong đầu, nhưng kiếp trước vẫn chưa học xong đại học luôn là cái gai trong lòng cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net