Chương 134: Quỳ xuống rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nữa tất cả những kiến thức mà cô đã học được cẫn còn thiếu sót rất nhiều, cần có kiến thức cơ bản bù vào, có lúc còn phải cần đến giáo viên hướng dẫn chỉ bảo, vì vậy bắt buộc cô phải học hỏi, mới có thể nâng cao năng lực của bản thân, mới không lãnh phí tài năng thiên bẩm.

"Tình Tình! Tình Tình, Nhạc Mộng Như ở trên quảng trường nói muốn tìm cậu!"

Thương Tình ăn nốt miếng cuối cùng, sau đó lập tức có người làm do Phong gia  đến dọn dẹp.

Nhạc Mộng Như tìm cô, thật thú vị, Thương Tình đứng lên đi ra ngoài.

"Thương Tình, cậu phải cẩn thận đó, tớ cảm thấy có thể cô ta có ý đồ không tốt!" Cô bạn cùng lớp chạy đến thông báo cho cô, thấy Thương Tình vẫn thản nhiên, không nhịn được nhắc nhở.

Lần trước Nhạc Mộng Như la hét rầm rộ kéo đến đòi tính sổ người thứ ba đã âm thầm phát tán khắp trường rồi.

Lúc này mọi người mới biết Thương Tình cũng là thiên kim tiểu thư, nên rất có thiện cảm với sự khiêm tốn, chăm chỉ thường ngày của cô, vì vậy lúc này thấy Nhạc Mộng Như có chuẩn bị mà đến, tốt bụng muốn nhắc nhở cô một chút.

Thương Tình rất ít khi nói chuyện với người lạ, từ sâu bên trong cô đã quen với cô độc nhưng đối với ý tốt của bọn họ cô vẫn thể hiện biết ơn.

"Cảm ơn cậu." Thương Tình có chút không quen nói.

"Không có gì!" Cô gái rất cởi mở, đặc biệt là đôi mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn của Thương Tình không rời, "Tớ tên là Dư Đường Đường! Tớ có thể làm bạn với cậu không?"

Bước chân của Thương Tình chợt dừng lại, vừa nhắc đến bạn bè, cô lập tức nghĩ đến Nhạc Mộng Như, nhưng cô đã không còn là cô bé ngốc lúc trước nữa, biết nhìn người như thế nào.

Dư Đường Đường này thoạt nhìn là một người đơn thuần, hai mắt sáng rỡ nhìn cô, không hề có ác ý.

Mà điều cô không biết là, ánh mắt sáng rỡ của Dư Đường Đường là đang si mê! Trước kia cô ta không dám nói chuyện với Thương Tình, bây giờ có thể nói chuyện khỏi phải nói trong lòng cô ta vui cỡ nào, vẻ mặt chân thành!

"Làm bạn?" Giọng nói của Thương Tình khẽ lên cao.

"Đúng đúng! Làm bạn!" Dư Đường Đường nhìn cô đầy mong đợi, suýt chút nữa đã nhào lại!

"Được, làm bạn." Thương Tình khẽ cong môi, để lại một nụ cười vô cùng mê người, trong phút chốc Dư Đường Đường đã bị mê hoặc! Hoàn toàn quên mất cô vừa nói gì, đến lúc hồi phục lại thì Thương Tình đã đi mất rồi.

Lúc này trên quảng trường đã chật kín người, vì Nhạc Mộng Như đang quỳ ở đó!

Cô ta là một cô gái thông minh, biết lúc này nếu không chịu thiệt một chút thì sẽ không còn đường xoay chuyển được nữa.

Cô ta cúi đầu, người khác chỉ trỏ, đàm tiếu, dường như cô ta đều không nghe thấy, váy trắng phủ trên mặt đất, mái tóc xoăn dài buông xuống, làm cho người ta có cảm giác vô cùng yếu ớt, đáng thương.

Mà trước mặt cô ta viết mấy chữ, "Thương Tình, tớ xin lỗi cậu, xin cậu tha cho tớ!"

"Thương Tình là ai vậy, sao lại chèn ép đàn chị Nhạc đến mức này chứ!"

"Đúng là tội nghiệp, ép một cô gái phải quỳ ở nơi công cộng, sau này sao còn làm người được nữa."

"Chị Nhạc cũng tốt lắm mà, chắc là đắc tội nhân vật lợi hại nào rồi..."

Có người biết nội tình, ở bên cạnh nói.

"Các cậu không biết Thương Tình sao? Các cậu biết Phong gia không?"

Có người gật đầu, chắc chắn gia cảnh không tồi.

Người kia tiếp tục nói, "Tối qua Thương Tình đã trở thành con gái nuôi của Phong gia! Nhạc Mộng Như đã đắc tội cô ta..."

Người này cố ý gây hiểu lầm, không khó để nhìn ra là ai mớm lời.

"Cái gì? Con gái nuôi của Phong gia á? Thương Tình này có bản lĩnh ghê, chỉ một chốc đã bay vút lên trời cao rồi!" Có người ngưỡng mộ.

Nhưng cũng có người tỏ ra khinh bỉ, "Vừa đắc thế đã sỉ nhục người ta như vậy, lòng dạ của người này thật quá hẹp hòi!"

"Đúng vậy, đều là phụ nữ với nhau, phụ nữ sao nỡ làm khó phụ nữ chứ? Cũng chỉ đắc tội có một chút mà lại bắt người ta phải quỳ trên quảng trường của trường, thật quá đáng! Có gì không thể từ từ nói sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Có ai không có lỗi lầm chứ, sao lại cứ tóm lấy không buông như thế!"

Thương Tình vừa đến đã nghe thấy những lời này, Nhạc Mộng Như làm ra vẻ yếu thế, lại xinh đẹp, khơi gợi lên ham muốn bảo vệ của rất nhiều người, cho nên tuy Nhạc Mộng Như là người có lỗi, nhưng đến cuối cùng cô không tha lỗi cho cô ta là không được.

Thật thú vị, đến xin lỗi còn muốn đâm cô một nhát.

"Thương Tình đến rồi!" Không biết là ai hét lên một câu, đám đông lập tức nhường ra một lối đi, Thương Tình thong thả bước vào trong.

Cô khẽ nhướng mày, ánh mắt chòng chọc của mọi người khiến Thương Tình thấy rất thú vị, đám sinh viên này lớn nhất cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vì chưa thực sự bước vào xã hội nên suy nghĩ còn rất ngây thơ, hơn nữa còn là loại người điển hình đứng nói mà không đau chân.

Nhưng mà cũng không sao, đời này cô chưa bao giờ quan tâm người khác thấy thế nào, cô chỉ quan tâm mình có thoải mái không mà thôi.

Vì vậy, cô nhìn Nhạc Mộng Như bằng vẻ mặt khiêu khích, cười hỏi.

"Đàn chị tìm tôi?"

Lúc này Nhạc Mộng Như mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương lóe lên một tia trốn tránh, giống như rất sợ hãi khi nhìn thấy Thương Tình, cơ thể khẽ run rẩy.

Diễn xuất của cô ta càng khiến người khác cảm thấy Thương Tình đang ỷ thế hiếp người, rất nhiều người đều nhìn Thương Tình với ảnh mắt bất thiện, như đang trách móc cô không nên ức hiếp người như thế.

Thấy Thương Tình vẫn không lên tiếng mà vẫn tiếp tục nhìn mình khinh thường, Nhạc Mộng Như cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng trước.

"Xin lỗi... xin lỗi Tình Tình, không phải tớ cố ý làm cậu bị thương đâu, hôm nay cậu vẫn có thể đi học chắc là vết thương cũng không nặng lắm, cậu có thể bỏ qua cho tớ không, đừng bắt tớ ngồi tù? Tớ bằng lòng đền bù cho cậu, bao nhiêu tiền cũng được cả!"

Thương Tình híp mắt, thật ra Phong Khải Trạch cũng không muốn cho cô đi học, là cô một hai phải đi, vết thương sau lưng cô, mặc dù cô không thể hiện ra, nhưng không có nghĩa là không đau, cũng không có nghĩa là không nặng, nhưng Nhạc Mộng Như nói như thế cứ như cô đang cố ý làm lớn chuyện vậy.

Thương Tình còn chưa nói gì, bên cạnh cô đã có người "công chính tốt bụng" không nhìn nổi nữa rồi.

Một cô gái đi qua đó muốn đỡ Nhạc Mộng Như dậy, vô cùng căm phẫn nói với Thương Tình, "Đủ rồi! Sỉ nhục người ta như thế có gì hay chứ? Tôi thấy cậu cũng không sao, nhất thiết phải bắt người ta ngồi tù à? Cô ấy chỉ là một cô gái, nếu ngồi tù sau này còn có tương lai gì nữa?"

Nhạc Mộng Như lại giống như bị dọa, không cho cô ta đỡ dậy, nước mắt rơi xuống từng giọt, tỏ ra kinh hoàng sợ hãi.

"Không không! Tôi không đứng dậy đâu! Tình Tình không tha thứ cho tôi, tôi không thể đứng dậy được! Tôi không muốn ngồi tù!"

Nhạc Mộng Như đẩy cô gái muốn đỡ cô ta ra, nước mắt đầm đìa nhìn Thương Tình thậm chí còn vừa quỳ vừa nhích về phía Thương Tình mấy bước.

"Tình Tình! Cầu xin cậu, tớ thật sự không cố ý, cậu tha cho tớ đi có được không? Sau này tớ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Phong thiếu nữa, cầu xin cậu cho tớ một con đường sống."

Khắp nơi trong lời nói của cô ta đều là ám chỉ, một số sinh viên có gia cảnh cao, lập tức hiểu rõ "Phong thiếu" mà cô ta nói là ai, trong đầu lập tức hiện ra một vở kịch hai cô gái tranh giành một người đàn ông!

Đối với hành động vô lý không buông tha người của Thương Tình càng thêm khinh thường.

Có rất nhiều người không nhịn được nữa, bây giờ là xã hội gì rồi chứ, không thể ức hiếp người như thế được!

"Thương Tình! Nếu cậu không việc gì tại sao vẫn hùng hổ ép người như thế?"

Một sứ giả bảo vệ của Nhạc Mộng Như đột nhiên xông ra, bảo vệ Nhạc Mộng Như ở sau lưng anh ta, hung tợn nhìn chằm chằm Thương Tình như thể cô đã làm ra chuyện gì khiến người và thần đều phẫn nộ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net