Chương 135: Nhạc Mộng Như dập đầu nhận sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi hùng hổ bức người?"

Thương Tình đoán được ý đồ của Nhạc Mộng Như, trước tiên giả vờ yếu đuối trước mặt nhiều người sau đó ép cô không thể không tha thứ cho cô ta, nếu không tha thứ sẽ bị đám người này chỉ trích, người bình thường đều sẽ không chịu nỗi áp lực như vậy, vì thế chọn tha thứ? Không thể không khen nước cờ này của Nhạc Mộng Như rất hay.

Nhưng mà vô ích với cô.

Thương Tình cong môi, quét mắt nhìn những người xung quanh, "Mọi người cũng cảm thấy tôi hiếp người quá đáng?"

Mặc dù bọn họ không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói lên bọn họ đang bất mãn với Thương Tình.

Thương Tình không nhịn được bật cười, cô vốn xinh đẹp, cười lên càng động lòng người, một số người yêu cái đẹp lập tức yên lặng, đột nhiên họ cảm thấy xinh đẹp như vậy, cho dù có làm chuyện gì đi nữa đều xứng đáng được tha thứ! Sau khi cười, Thương Tình gật đầu điềm tĩnh, lớn tiếng nói, "Đúng, tôi ức hiếp người quá đáng đấy!"

Xung quanh đều ngẩn ra, Thương Tình chậm rãi nói, "Tôi chiếm lý. Bỏ qua cho cô ta, là tôi tốt bụng, không bỏ qua cho cô ta, là tôi thích thế! Nếu cô ta đã dám làm tôi bị thương, tại sao tôi không thể ăn miếng trả miếng? Chỉ cần nhận lỗi là đồng nghĩa với cái gì cũng chưa từng xảy ra sao?"

Nhưng không thể không thừa nhận Thương Tình nói rất có lý, rất nhiều sinh viên có lí trí đều âm thầm tán thành với Thương Tình, dù sao người khác cũng làm sai trước, nhưng chỉ vì người đó biết ra vẻ tội nghiệp là đáng để đồng cảm sao?

Nhưng trên thế giới này luôn có những kẻ mù quáng tự cho bản thân là người tốt, thích làm những chuyện ngu ngốc, ví dụ như sứ giả bảo vệ của Nhạc Mộng Như.

Anh ta nhìn Thương Tình bằng vẻ mặt không hiểu, "Không phải con gái đều rất hiền lành sao? Tại sao cậu lại độc ác như vậy? Bạn Nhạc đã đồng ý bù đắp cho cậu, rõ ràng cậu có thể chấp nhận bồi thường cho qua chuyện này mà! Bất cứ chuyện gì cũng nên chừa lại một con đường lui, tại sao cứ phải bắt cậu ấy ngồi tù chứ? Lẽ nào cậu không biết hậu quả sau khi cậu ấy ngồi tù sao?"

Thương Tình cười lạnh, "Cho cô ta ngồi tù là quyền của tôi, tại sao tôi lại có quyền này? Bởi vì cô ta định dùng đá đánh chết tôi, mặc dù không thành công, nhưng động cơ quá độc ác vì vậy đáng phải chịu trừng phạt. Nếu như ai cũng giống như cậu, không biết bảo vệ quyền lợi của mình, nếu ai cũng giống như cô ta mưu sát không thành rồi xin lỗi là xong vậy còn cần pháp luật làm gì? Ràng buộc người tốt, buông thả người xấu à?"

IQ của Thương Tình cao nên cô rất thông minh lanh lẹ, cho dù không chiếm lý cô vẫn có thể phản bác được, huống chi cô đang chiếm lý?

Nhìn thấy chàng trai ngu ngốc đã bị Thương Tình nói đến mức hai má đỏ ửng, hơn nữa những người xung quanh cũng cảm thấy Nhạc Mộng Như cầm đá đánh người rất đáng sợ, gần như đã nghiêng về phía Thương Tình.

Nhạc Mộng Như nghiến răng, đột nhiên đẩy chàng trai ra dập đầu với Thương Tình!

"Tình Tình! Tớ không hề cố ý muốn trốn tội! Lúc đó tớ nhất thời nóng nảy nên hồ đồ, trong lúc kích động mới làm ra chuyện sai lầm như thế, nhưng sai cũng đã sai rồi! Tớ thật lòng xin lỗi cậu, nếu cậu không tha thứ cho tớ, tớ sẽ dập đầu ở đây không đứng lên!"

Nói xong, cô ta lập tức dập đầu với Thương Tình, hơn nữa còn liên tiếp không ngừng khiến mọi người đều giật mình líu lưỡi!

"Tình Tình! Xin lỗi! Chỉ cần cậu tha thứ cho tớ, tớ sẽ bồi thường cho cậu mười triệu, sau này tớ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!"

Cô ta vừa nói vừa dập đầu, "Xin lỗi! Tha thứ cho tớ đi! Cầu xin cậu!"

Mặc dù quỳ gối không thường thấy, nhưng mọi người cũng đã từng thấy, nhưng dập đầu thì quá nặng, người bình thường đều chịu không nổi, có thể làm đến mức này chắc là cũng thật lòng hối hận rồi đây?

Thấy Nhạc Mộng Như vừa dập đầu vừa xin lỗi, không ít người bắt đầu tỏ vẻ không nỡ.

Nếu là bản thân, lúc này chắc chắn đã tha thứ cho cô ta rồi dù sao cô ta cũng rất thành tâm, mà nhìn Thương Tình cũng không có vẻ là bị thương nặng.

Một số người có quan hệ tốt với Nhạc Mộng Như thấy thế, tức không chịu được, Nhạc Mộng Như mất mặt lắm như vậy, bình thường bọn họ hay cặp kè với cô ta cũng sẽ rất mất mặt.

Vì vậy bọn họ chạy ra ngăn Nhạc Mộng Như lại, không cho cô ta dập đầu nữa!

"Mộng Như! Cậu cần gì phải chà đạp mình như thế? So với bị người khác sỉ nhục, còn không bằng ngồi tù cho xong! Hơn nữa quan tòa thấy thái độ nhận lỗi của cậu tốt, chắc chắn sẽ xử nhẹ cho cậu!"

Bọn họ đều không biết rõ chuyện bên trong, nếu như không có Phong Khải Trạch, Nhạc Mộng Như cũng không cần làm đến mức này, cô ta có rất nhiều đường để đi cho dù cuối cùng phải ngồi tù, cô ta vẫn có thể tìm một thế thân.

Nhưng Phong Khải Trạch đã nhúng tay vào, muốn đưa Nhạc Mộng Như vào tù, thì đó là chuyện chắc như đinh đóng cột! Nếu không sao Nhạc Mộng Như có thể không cần thể diện vậy chứ?

"Không... các cậu không hiểu... tớ thật sự biết sai rồi, để tớ dập đầu tiếp đi, như vậy trong lòng tớ mới dễ chịu hơn một chút!" Nhạc Mộng Như đẩy mấy cô gái đó ra, vẻ mặt chân thành thật tâm!

"Chỉ cần Tình Tình chịu tha thứ cho tớ, như thế nào cũng được cả!"

Nói xong, cô ta dứt khoát tránh ra! Tiếp tục dập đầu!

Nhưng trong lòng cô ta thật sự hiên ngang lẫm liệt như thế sao?

Nhạc Mộng Như cắn chặt môi sắp bật máu! Mỗi cái dập đầu, trong lòng lại âm thầm chửi rủa điên cuồng!

Được lắm! Thương Tình! Được lắm! Cô còn dám ép tôi đến mức này!

Sau này tôi nhất định sẽ bán cô đến đất nước nghèo nàn nhất, làm một con điếm thấp hèn nhất! Còn tiêm thuốc nghiện cho cô! Cho cô theo liếm chân tôi cả đời như một con chó!

Tôi muốn khiến cho nhà cô phá sản! Muốn cho cô bị bọn đàn ông dơ bẩn chơi đùa cả đời! Bị sỉ nhục, giày xéo suốt đời!

Sau mỗi cái dập đầu, sự căm hận và chửi rủa trong lòng cô ta càng dày thêm một lớp! Cuối cùng, trên mặt còn xuất hiện một nụ cười bệnh hoạn, trán cũng bắt đầu chảy máu.

Chỉ cần nhìn ánh mắt, Thương Tình đã biết suy nghĩ của cô ta nhưng những người xung quanh thì không biết, hơn nữa Nhạc Mộng Như làm đến mức này, đã có thể giành được sự thương cảm của đa số người ở đây.

"Được rồi đó? Thương Tình... Tớ thấy cậu ấy cũng rất đáng thương rồi." Một bạn học cùng lớp nhỏ giọng nói với Thương Tình, mặc dù cô ta luôn cảm thấy Thương Tình không hòa đồng nhưng vẫn khá tốt bụng, chắc là sẽ tha thứ cho Nhạc Mộng Như.

Người khác cũng nói thêm vào.

"Tớ cũng thấy vậy được rồi, cậu ấy đã hạ mình như thế, chắc chắn đã nhận được bài học rồi."

Có người hùa theo, "Đúng vậy, đúng vậy, tha thứ cho cậu ấy đi! Bắt cậu ấy bồi thường một khoản lớn là được rồi, sau này vẫn là bạn học mà."

Những âm thanh như vậy càng lúc càng nhiều, nếu là người bình thường, đã sớm không chịu nổi áp lực như vậy, kêu dừng lại rồi, nhưng Thương Tình thì không, cô nhìn Nhạc Mộng Như dập đầu, trong lòng cẫn không chút gợn sóng.

Lúc đó khi cô bị nhiễm virus K, muốn tự chữa cho mình, sau đó Nhạc Mộng Như "tốt bụng" chủ động thu nhận cô, trong lúc cảm động cô đã nói cho Nhạc Mộng Như sự thật, nói rằng dù mình nhiễm bệnh nhưng sẽ không lây nhiễm cho người khác, bảo cô ta đừng sợ.

Ai ngờ Nhạc Mộng Như trước mặt đồng ý, nhưng xoay người đi ngay lập tức đã bán đứng cô!

Ngày đầu tiên bị nhốt ở viện nghiên cứu, Nhạc Mộng Như đến thăm cô, lúc đó cô không biết là Nhạc Mộng Như đã mật báo cho Thương Thiến Thiến, trong lúc hoảng loạn sốt ruột còn quỳ xuống cầu xin Nhạc Mộng Như cứu cô một lần!

Lúc đó, Nhạc Mộng Như mới mỉm cười và nói cho cô sự thật bằng tư thế của người chiến thắng, nhìn xuống một kẻ đã bị đánh vào cõi chết là cô, đắc ý nói.

"Muốn trách phải trách cô ngu ngốc, tôi là người như thế nào chứ? Cô cũng xứng làm bạn với tôi? Nếu không có Phong gia, tôi đã giết cô từ lâu rồi! Thứ ngu đần hèn hạ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net