Chương 177: Tôi cũng từng cầu xin anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người thừa kế cao quý của Vạn gia, chỉ e lần trước chạm vào bùn đất là lúc còn nhỏ khi ở trong trại mồ côi, càng khỏi nói đến quỳ trên mặt đất.

Thương Tình nói với Tư Không Cẩn đứng một bên, "Người đã giao cho anh, anh ta mang đến toàn là thân tín, những người này đều biết tất cả bí mật của anh ta, thực hiện các giao dịch thậm chí còn có thể đại diện cho anh ta. Có mấy người này, Vạn Thiệu Luân đã không còn tác dụng với anh nữa, hay là anh đi ra trước đi."

Tư Không Cẩn lắc đầu, "Không, tôi muốn xem thử cô xử lí anh ta thế nào."

"Còn xử lí thế nào nữa?" Thương Tình cầm súng ra quơ quơ, "Đương nhiên giết anh ta là tốt nhất."

Tư Không Cẩn nhìn cô ngạc nhiên.

"Không lẽ anh cho rằng tôi sẽ sỉ nhục anh ta trước sao? Mặc dù có vẻ rất thú vị nhưng tôi không có hứng thú, giết anh ta vẫn là ổn thỏa nhất."

Thương nói xong, bước về phía Vạn Thiệu Luân, tay cầm súng thong thả, Vạn Thiệu Luân cuối cùng cũng lộ ra sợ hãi trong ánh mắt.

"Thương Tình..." Giọng anh ta khàn thấp, không giống như lần đầu tiên cao cao tại thượng, nhìn cô giống như nhìn một con kiến, bây giờ chính anh ta mới giống con kiến đó.

Hắn hối hận rồi, nếu như hắn không khinh địch, chỉ thuê một nhóm lính đánh thuê đi giết cô ta. Nếu như hắn không quá gấp gáp, bị khủng hoảng kinh tế bức đến mức không thở được, cho nên mới sợ kho tàng bị cướp mất thì cũng sẽ không rơi vào hiểm cảnh dễ dàng như vậy, nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ không rơi vào bước đường này!

"Cầu xin cô..." Cuối cùng cái đầu cao quý của hắn ta cũng cúi xuống, "... Sau này tôi sẽ không dám đụng đến cô nữa, cô đừng giết tôi! Cô muốn gì cũng được! Cô muốn tiền sao? Hay là quyền? Chỉ cầu xin cô đừng giết tôi!"

Dáng vẻ bây giờ của hắn ta cực kỳ hèn mọn, nhưng Thương Tình vẫn không hề động lòng.

"Anh biết không? Tôi cũng từng cầu xin anh như vậy."

Kiếp trước cuối cùng cô vẫn không thể trốn khỏi truy sát, sau khi bị bắt, cô tưởng rằng đợi chờ cô chỉ có cái chết, ngay cả Thương Thiến Thiến cũng nói muốn giết cô nhưng Vạn Thiệu Luân đã nói như thế nào?

"Giết? Cô ta đem lại cho chúng ta nhiều phiền phức như thế, đem đến biết bao nhiêu tổn thất, chết? Quá lợi cho cô ta."

Vạn Thiệu Luân nhìn cô chằm chằm, cười lạnh, "Đúng lúc con trai của người đó ăn nằm lung tung nhiễm virus K, trong nước vẫn chưa có ca bệnh nào, nếu như tiêm cho cô ta một mũi, không phải là một vật thí nghiệm sống hoàn mỹ sao?"

Thương Thiến Thiến nghe thấy thế lập tức hưng phấn, "Virus K? Được đó, được đó! Đến khi đó lại thả cô ta ra ngoài, nếu như cô ta có thể lây nhiễm cho thêm mấy người vậy không phải sẽ có thêm vài vật thí nghiệm sống nữa sao? Cho dù cô ta không lây nhiễm cho người khác, cũng không sống quá một tháng, nghĩ thôi đã thấy hay!"

Vạn Thiệu Luân quét mắt khinh thường nhìn Thương Thiến Thiến sau đó cầm một ống tiêm màu xanh đến, virus K nguy hiểm như thế, lại bị anh ta cầm trong tay chơi đùa, anh ta kéo dài thời gian chỉ vì muốn thưởng thức biểu cảm vùng vẫy trên khuôn mặt Thương Tình, đánh tan phòng tuyến trong lòng cô.

"Nghe nói sau khi nhiễm virus K mỗi ngày đều sống rất đau đớn, giống như xương thịt bị nghiền nát rồi ghép lại từng chút một vậy... ý chí sinh tồn của cô Thương mạnh như thế, chắc là sẽ không chết nhanh như vậy đâu nhỉ? Nếu vậy thì còn gì thú vị nữa."

Thương Tình ngồi trên đất, tay thả lỏng rồi nắm chặt, cắn môi bật máu.

Cả người cô đầy sẹo, nhìn ống kim tiêm càng lúc càng gần, sự hoảng loạn cực lớn nhấn chìm cô... cô không thể tiếp tục cứng cỏi được nữa, cúi thấp đầu cầu xin.

"Cầu xin anh.."

Thương Tình cúi đầu túm lấy ống quần của Vạn Thiệu Luân, ngón tay gầy gò, nhợt nhạt, dường như chỉ cần bóp nhẹ sẽ vỡ vụn, "Tôi rất có ích... tôi có ích hơn Thương Thiến Thiến nhiều, giữ tôi lại, tôi có thể tạo ra càng nhiều giá trị... đừng giết tôi! Cầu... cầu xin anh!"

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên tấm thảm, trong căn phòng sang trọng, cô nói ra từng chữ cầu xin một cách khó khăn, cứ như dao cùn cắt thịt vậy!

Cô không muốn chết, cho dù phải cầu xin kẻ thù! Cô cũng không muốn chết!

"Ha ha ha! Anh nghe thấy chưa? Cô ta đang cầu xin anh đó!" Thương Thiến Thiến bắt chước giọng điệu của Thương Tình, nghẹn ngào nói, "Hu hu hu, cầu xin anh, đừng giết tôi, tôi làm trâu làm ngựa báo đáp anh..."

Cô ta nói xong, sắc mặt lập tức trở nên hung ác, cười lạnh đá Thương Tình ra xa!

"Cầu xin gì mà cầu xin? Không phải cô rất cứng cỏi sao? Không phải cô rất tài giỏi sao? Cô có giỏi thì chạy nữa đi, phá hư mọi chuyện nữa đi! Con khốn!"

Vạn Thiệu Luân cười nhìn Thương Thiến Thiến trút giận, đợi đến khi Thương Tình bị giày cao gót đạp đến mức co ro lại, mới mở giọng từ bi.

"Được rồi đừng nghịch nữa, đánh chết thì không còn vật thí nghiệm sống nữa đâu."

Anh ta nói xong, bước lại gần, không bận tâm Thương Tình đang co ro trong góc, ống tiêm lóe lên tia lạnh lẽo.

Nói bằng giọng điệu thương xót, "Nhìn cô như vậy tự nhiên tôi lại có hơi đồng cảm với cô, đúng là lòng đồng cảm thật đáng sợ..."

"Không!!!"

Trong tiếng thét của Thương Tình, ống tiêm đã cắm vào cánh tay cô, cô phản kháng không nổi nữa, chỉ đành nhìn từng giọt chất lỏng biết mất, cảm nhận từng chút tuyệt vọng!

"Không phải cô thích trốn sao?"

Vạn Thiệu Luân cười lùi về sao, giọng nói giống như đến từ chân trời.

"Bây giờ cô được tự do."

.........

Vạn Thiệu Luân trợn mắt trông chờ Thương Tình, "Cô quỳ xuống cầu xin tôi lúc nào?"

Nụ cười của Thương Tình không đổi, "Có lẽ, là ở trong mộng."

Cô giơ tay, ngắm súng vào đầu của Vạn Thiệu Luân, "Dù sao nhìn thấy anh là tôi lại thấy cả người khó chịu, vì vậy anh vẫn nên chết đi."

Khoảnh khắc cuối cùng! Vạn Thiệu Luân không thể lừa bản thân được nữa, Thương Tình thật sự muốn giết anh ta!

"Đợi đã! Lẽ nào cô không muốn biết bí mật của Lâm Dịch Thục và Thương Thiến Thiến sao! Lẽ nào cô không muốn biết tại sao lúc đó tôi lại giúp bọn họ đối phó với cô sao?"

Mỗi cái tên khiến người ta nghe thấy khó chịu được thốt ra lại càng làm cho cô tức giận hơn!

Mắt Thương Tình lóe sáng như lửa, đội môi mỉm cười càng khiến người ta giật mình!

"Tôi không muốn biết, tôi chỉ muốn anh chết! Bây giờ! Ngay lập tức!"

Ngay khi cô bóp còi, bỗng nhiên một người hét lên, "Thiếu gia chạy đi!"

Lúc này Thương Tình đột nhiên cảm nhận được gì đó, bất ngờ lao về phía Tư Không Cẩn!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ cực lớn! Cả hang động đều rung chuyển! Nổ rồi!

Trong bốn người trước đó đầu hàng, không ngờ vẫn có một tử sĩ của Vạn Thiệu Luân!

Có lẽ thấy Thương Tình thật sự muốn giết Vạn Thiệu Luân, không còn cách vãn hồi được nữa nên hắn ta mới châm thuốc nổ trên người mình!

Trong lúc nguy cấp, Thương Tình đã phát giác trước một bước, tốc độ của cô nhanh hết mức! Ngay lúc tên kia muốn ôm lấy Tư Không Cẩn chết chung, Thương Tình đã xông đến đá hắn ta ra! Ôm Tư Không Cẩn ngã xuống, lăn về phía một hang đá khác!

Trong tiếng nổ vang, có người chết, có người bị thương.

Bởi vì đứng khá xa nên Vạn Thiệu Luân không bị ảnh hưởng, trong lúc hang động rung chuyển, thấy người đang giữ hắn ta vẫn cố chấp muốn giết mình nên hắn đã cố hết sức thoát ra, sau đó chạy về phòng thí nghiệm ở phía sau!

Một người muốn đuổi theo nhưng đã bị người còn lại kéo lại!

"Đừng đi, dù sao anh ta nhiễm virus cũng sẽ chết! Cậu đừng đi tìm đường chết với anh ta!"

"Nhưng bên đó có lối rẽ, có khi vẫn còn đường ra nếu như anh ta nhiễm bệnh rồi chạy ra ngoài lây nhiễm cho người khác thì phải làm sao?"

"Dù sao Cutmore cũng đã phong tỏa rồi, anh ta chạy không thoát đâu!"

Trong lúc hỗn loạn có người hét lên, "Mau đến đây, thiếu gia và Thương tiểu thư bị vùi trong hang rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net