Chương 178: Lần đầu tiếp xúc thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không Cẩn ho mấy tiếng, máu nóng rơi trên người hắn, không phải của anh, vậy là...

"Thương Tình!"

Hắn vươn tay ra sờ, quả nhiên cả bàn tay nóng ướt, muốn ngồi dậy nhưng lại bị đè cứng ngắc, Thương Tình đỡ đa số đất đá thay hắn, cô bị thương rồi!

"Tại sao..." Tư Không Cẩn hơi khó tin, không ngờ ngay lúc quan trọng nhất, người đến cứu hắn lại là Thương Tình!

"Đừng... cử động!"

Thương Tình nói ra ba chữ có hơi mất sức, lúc này không gian hoạt động của họ cộng lại chưa đầy một mét khối, may nà bọn họ đều rất gầy nếu không ngay cả không gian thở cũng không còn.

Tư Không Cẩn hoảng loạn, "Cô... chết tiệt! Sao cô lại chạy đến cứu tôi!"

Thương Tình thấy người này thật kỳ lạ, vừa nãy lúc người kia chết còn muốn kéo theo Tư Không Cẩn, nếu không phải cô cứu hắn ta, hắn ta đã nổ chết từ lâu rồi, bây giờ còn trách cô sao lại cứu hắn ta?

"Sao... anh rất muốn chết à?"

Bên ngoài, một nhóm người đang chuyển đá bằng tay cũng không biết phải chuyển đến khi nào, lúc này bỗng nhiên có một nhóm người xông vào, mọi người lập tức cảnh giác, nghe thấy Bàng Long la lên một tiếng, "Bàng Thất?"

La xong anh ta mới giật mình, "Không lẽ thiếu gia đến rồi?"

Lần này tiêu rồi, tiêu rồi!!

Phong Khải Trạch vốn không định vào nhưng nghe thấy tiếng nổ, không biết tại sao anh lại hốt hoảng, mặc kệ mọi sự ngăn cản mạnh mẽ xông thẳng vào trong.

Mọi người tách ra, Phong Khải Trạch mặc một bộ đồ màu đen sải bước vào trong, thảm trạng trong hang lập tức khiến vẻ mặt anh trở nên hung dữ! Ánh mắt nhìn những người xung quanh như muốn thiêu đốt bọn họ!

"Người đâu?"

Phong Khải Trạch không nhìn thấy Thương Tình, trong lòng có cảm giác không ổn.

Lúc này ngón tay Bàng Long run rẩy chỉ về phía hang động đã bị lấp, lần đầu tiên sợ hãi lắp bắp.

"Tiểu thư... tiểu thư ở bên trong."

Thương Tình cảm giác được mình bị thương không nhẹ, ở đây lại không thể châm cứu, chỉ đành đợi người đến cứu. Vì vậy cô nằm trên người Tư Không Cẩn không còn sức lực, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng Tư Không Cẩn lại hoảng hốt! Bị thương nặng mà ngủ có thể sẽ ngủ luôn không tỉnh được nữa!

"Thương Tình, cô sao rồi? Cô đừng ngủ!"

Thương Tình bị hắn lắc nhẹ khiến cô suýt nôn ra máu! Giọng nói của Tư Không Cẩn vang lên bên tai, làm đầu cô căng lên.

"Đừng nói chuyện... ồn!"

Tư Không Cẩn thấy dáng vẻ Thương Tình vẫn có thể kiên trì thì mới yên tâm, nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn trở nên phức tạp.

"Cô... sao lại cứu tôi?"

Đây là chuyện hắn khó hiểu nhất, nhìn thế nào Thương Tình cũng không giống người nhiệt tình cứu người, tại sao lại mạo hiểm cứu hắn? Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô!

Thương Tình hừ một tiếng, không trả lời, Tư Không Cẩn do cô gọi tới, hơn nữa người của hắn ta đã giúp cô việc lớn, Thương Tình sẽ không để hắn ta bị thương hay chết ở đây, đây là vấn đề nguyên tắc.

Lúc này điện thoại vệ tinh trên người Thương Tình vang lên.

"Tay tôi bị kẹt rồi, anh lấy ra giúp tôi." Thương Tình nói, có lẽ là người bên ngoài gọi đến.

"Ở đâu?"

"Dưới eo."

"..."

Lúc này tâm trạng của Tư Không Cẩn rất phức tạp, trong bóng đêm hắn không nhìn thấy gì, giác quan càng trở nên nhạy bén, đây là lần đầu tiên hắn ở gần người phụ nữ mình thích như thế, nhưng tình cảm này hắn tuyệt đối không thể nói ra, thích một người phụ nữ không thích mình đã đáng thương lắm rồi, nói cho cô ấy biết càng thêm hèn mọn.

Vì vậy hắn bình tĩnh lại, thò tay xuống dưới, bởi vì đã bị đá chặn cứng nên hắn chỉ đành men theo cơ thể dán khít của hai người tìm xuống dưới.

May mà hắn thuận lợi chạm trúng điện thoại, nhưng lúc lấy ra có hơi tốn sức, bởi vì cái điện thoại đó rất lớn.

"Hình như bị kẹt rồi."

Thương Tình nhúc nhích, kết quả khi cô động đậy, đã đè trúng tay Tư Không Cẩn làm hắn ấn nhận cuộc gọi.

"Anh động đậy thêm một chút thử xem?" Giọng nói của Thương Tình truyền ra một cách rõ ràng từ điện thoại của Bàng Long, Bàng Long liếc nhìn Phong Khải Trạch lập tức đầu đau như búa bổ.

"Bị kẹt rồi, chặt quá."

Bởi vì không thở được, Tư Không Cẩn nói chuyện hổn hển, đó là cơn ác mộng với những người ở bên ngoài!

Trời ạ! Hai người bọn họ đang ở bên trong làm cái gì vậy? Chỗ nào bị kẹt rồi? Cái gì bị kẹt rồi?

Bởi vì hắn ta động đậy lung tung, đụng trúng vết thương của Thương Tình, cô hít vào một hơi.

"Anh đừng động đậy nữa, tôi đau."

"... Cô ráng chịu đựng một chút, một lúc là ổn." Giọng nói của Tư Không Cẩn khàn thấp, tay hắn ta không cẩn thận đụng trúng nói không nên đụng đến, hắn ta không phải người chết, đối phương lại là cô gái nà hắn ta thích, thật sự không thể không rung động được.

Mặt Phong Khải Trạch xanh mét! Anh không nhịn được nữa, giật lấy điện thoại của Bàng Long.

"Các người đang làm gì vậy?"

"..."

Hai người ngừng lại, Thương Tình hỏi Tư Không Cẩn, "Anh ấn trúng nút nghe rồi?"

Tư Không Cẩn nghe thấy giọng của Phong Khải Trạch đột nhiên khó chịu, "Không biết!"

Ở bên kia, dường như lửa giận của Phong Khải Trạch đã lan qua điện thoại.

"Đáng chết! Tư Không Cẩn, anh thử đụng vào cô ấy xem!"

Mặc dù biết rõ bọn họ sẽ không phát sinh chuyện gì trong tình huống như thế này, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tư Không Cẩn có thể chạm đến bất kỳ nơi nào trên người Thương Tình, Phong Khải Trạch đều không thể chịu đựng được!

Tư Không Cẩn nghe thấy vậy cũng nóng máu, hắn ta đột nhiên dùng sức, rút điện thoại vệ tinh ra, cười nham hiểm, "Đụng? Không, bây giờ cả người cô ấy đều nằm trong lòng tôi, lúc anh chuyển đá tốt nhất là cẩn thận một chút bởi vì cô ấy vì cứu tôi mà bất chấp nguy hiểm chắn trên người tôi, nếu anh thô bạo, tôi thì không sao nhưng cô ấy thì khó nói đấy."

Nói xong, hắn ta lập tức ngắt điện thoại, cách một lớp đá vẫn cảm nhận được lửa giận đang phun trào như nham thạch ở bên ngoài!

Thương Tình trợn mắt, "Anh đúng là vô vị."

Tư Không Cẩn hừ một tiếng, hiếm lắm hắn mới có dịp đơn độc một mình với Thương Tình, Phong Khải Trạch đã đuổi đến rồi, không phải người ta đồn gần một năm nay Phong Khải Trạch không gặp ai rồi sao? Sao lần này anh ta cũng không ngoan ngoãn nằm ở nhà đi?

Thương Tình cũng không nghĩ nhiều, cô thử sờ vào vết thương ở sau lưng, khẽ hít vào một hơi.

"Cô vẫn ổn chứ?" Lực chú ý của Tư Không Cẩn lập tức bị kéo về nếu Thương Tình có thể nhìn thấy thì sẽ biết Tư Không Cẩn quan tâm cô nhiều bao nhiêu.

Cô bực bội, "Nếu người anh không cứng ngắc thì tôi vẫn ổn lắm."

Cô không thoải mái động đậy một chút, "Điện thoại vệ tinh của anh cấn trúng tôi rồi."

Tư Không Cẩn nghe thấy thế, cơ thể lập tức căng chặt! Điện thoại... điện thoại đang nằm trong tay anh ta, thứ cấn cô không phải điện thoại...

Trong lòng thấp thỏm, bực dọc ôm người  trong lòng, rõ ràng biết là không nên nhưng Tư Không Cẩn vẫn hy vọng được cứu ra muộn một chút.

Nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài, chắc là người của Phong Khải Trạch đã đem đồ đến cứu người, động tác của bọn họ cẩn thận hơn trước đó nhiều, có lẽ đã biết Thương Tình bị đá đè nên không dám manh động nữa.

Bọn họ bị chôn khá sâu, nếu không có một tảng đá ở trên đầu rớt xuống, ngăn cách thành một khoảng hình tam giác thì bọn họ không bị bom nổ chết cũng bị đè chết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net