Chương 180: Một cặp như nước với lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thương Tình tỉnh lại đã là mấy ngày sau, bên ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ hồng đang từ từ lặn đi, nhìn kiến trúc, vẫn đang ở thành phố Cutmore nước N.

"Em tỉnh rồi?"

Giọng nói vui mừng của Phong Khải Trạch truyền đến, nhưng lúc cô nhìn thấy đã biến thành giận dữ!

"Tỉnh rồi càng tốt! Anh hỏi em, tại sao em không gọi cho anh? Tại sao không nói cho anh biết em muốn làm gì? Tại sao lại một mình làm chuyện nguy hiểm như vậy?"

Anh dồn dập phun ra một đống câu tại sao, Thương Tình túm chăn ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt sáng ngời như được rải một lớp kim cương vụn, lúc này cô không còn sắc sảo bén nhọn nữa mà lộ ra vẻ đẹp thuần khiết, lúc nhìn ai đó dường như có thể khiến tim người ta mềm nhũn...

Giọng nói của Phong Khải Trạch thấp xuống tám độ một cách khó hiểu.

"Có phải em khó chịu không?"

Anh nhíu mày, ngồi bên giường sờ trán cô, "Đau không! Đúng rồi! Uống nước!"

Anh vội vàng rót cho Thương Tình một ly nước, cô ngoan ngoãn uống hết, nhìn có vẻ không có chỗ nào không ổn.

Phong Khải Trạch nhìn thấy thế thì khẽ thở ra một hơi, lại ra vẻ hung dữ cất cao giọng!

"Được rồi, đừng có giả ngốc nữa, bây giờ khai thật cho anh! Thành thật sẽ được khoan hồng!"

Thương Tình nhúc nhích, thấy cả người bị băng kín mít, vô thức nhíu mày, thấy cô nhíu mày, Phong Khải Trạch lại nhào qua lo lắng kiểm tra, "Từ đã, đừng động đậy, có phải em kéo rách vết thương rồi không?"

Thấy anh sốt sắng, Thương Tình cười giễu cợt, khàn giọng nói, "Anh lo lắng cho em thế sao? Không giận nữa à?"

"Ai lo lắng!" Lông mày của Phong Khải Trạch nhíu chặt lại, khuôn mặt đẹp trai cau có, "Hừ, còn lâu anh mới lo lắng cho cái người phụ nữ chết tiệt như em! Anh chỉ sợ em chết rồi không còn ai bán mạng cho anh nữa mà thôi, anh chưa muốn chết đâu."

Dưới ánh mắt thâm ý của Thương Tình, lời giải thích của anh không có chút thuyết phục nào, cuối cùng anh trợn mắt với cô, "Sao, em muốn chuyển chủ đề à? Anh nói cho em biết, anh rất tức giận, em đừng có mong thoát tội dễ dàng như vậy dù có bị thương cũng không được!"

Khuôn mặt anh viết đầy hai chữ kiên định, nhưng trong mắt Thương Tình rõ ràng ánh mắt đang nói: Mau dỗ anh đi, dỗ anh đi rồi anh tha thứ cho em!

Khác rất nhiều so với thiếu gia cao cao tại thượng lúc trước, nhưng lại rất chân thực và tràn đầy sức sống.

Thương Tình bỗng nhiên nhào vào lòng anh, ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn anh, "Tha lỗi cho em đi!"

Trong khoảnh khắc cô nhào đến, Phong Khải Trạch đã nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô nhưng nhìn thấy cô nở nụ cười dịu dàng, dường như đang làm nũng xin anh tha lỗi, cô như vậy thật sự có làm người ta giận dữ hơn cũng phải tan chảy...

Phong Khải Trạch cố gắng mấy lần vẫn không thể làm mặt lạnh trước ánh mắt "đáng thương" của cô.

Đáng ghét, cứ như vậy chắc chắn sẽ mất hết nhuệ khí của người làm chồng!

"Anh trai yêu dấu... vết thương đau quá, anh đừng giận nữa được không?"

Khi giọng nơi lạnh lùng thường ngày của cô dịu đi, dù chưa đến mức mềm mại đáng yêu nhưng có thể làm đến mức này, cơn tức trong lòng Phong Khải Trạch cũng dần xẹp xuống.

Anh vểnh môi, không chống đỡ được nữa, chỉ đành than thở, "... Thật là thua với em..."

Thương Tình có được câu trả lời, bỗng nhiên bò ra từ trong lòng anh, chậm rãi chui vào chăn, đồng thời khôi phục lại sự lạnh nhạt với anh.

"Mệt quá, em ngủ thêm lúc nữa, anh đi ra đi."

Nhìn cô giơ ra bóng lưng vô tình, Phong Khải Trạch vừa mới phấn khích một chút lập tức nghiến răng nghiến lợi!

"Thương Tình! Em đúng là đồ khốn, em ngồi dậy cho anh! Hôm nay chúng ta chưa xong đâu!"

Thương Tình nhìn anh yếu ớt bất lực, "Lẽ nào anh muốn kiếm chuyện với người bệnh sao?"

Nhìn người phụ nữ bị băng bó từ trên xuống dưới, Phong Khải Trạch không cách nào ra tay được chỉ cảm thấy sự tức giận trong lòng như núi lửa phun trào nhưng lại nghẹn họng không tìm được lối ra!

"... Em, người phụ nữ chết tiệt này, bớt giả vờ đáng thương đi, còn lâu anh mới tin!"

"Ui da, đau quá!"

"Đau ở đâu? Để anh xem?"

"Lừa anh thôi!"

"!!!"

Ở đây ầm ĩ một hồi, những chuyện không vui trước đó đều lập tức biến mất, dường như thiếu gia không có bị thiếu phu nhân bỏ rơi, không có bị thiếu phu nhân giấu giếm, càng không có bị thiếu phu nhân ăn hiếp, trở lại dáng vẻ như trước kia.

Bàng Thất lắc đầu. Hỏi thế gian tình là gì, đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn!

Lúc này Phong đại thiếu gia đã đầu hàng vô điều kiện, anh đang cho Thương Tình ăn cháo bởi vì tay của cô không tiện.

"Như vậy là lúc Tả Kỳ đi vào thì Vạn Thiệu Luân đã không thấy đâu nữa?"

Trong mắt Thương Tình thoáng hiện một tia u ám, cười hỏi.

Phong Khải Trạch gật đầu, "Tả Kỳ kiểm tra rồi, sau vụ nổ, bên trong hang động nứt ra vài khe hở, phía sau khe hở là hang động tự nhiên, chắc anh ta đã luồn qua khe hở chạy mất nhưng Tả Kỳ phát hiện ra một số vết máu, sau khi xét nghiệm chắc chắn là máu của Vạn Thiệu Luân, hơn nữa còn xác định được anh ta đã nhiễm virus K."

"Vậy thì không có gì phải lo lắng nữa." Thương Tình cười nói, "Chỉ cần anh ta nhiễm bệnh thì sẽ không thể rời khỏi, bất cứ ai từng đến đây lúc rời khỏi đều phải làm kiểm tra, không có ngoại lệ, trừ khi anh ta có thể chạy ra khỏi phạm vi thành phố Cutmore và ngồi máy bay rời đi. Nhưng cơ thể đã nhiễm bệnh chắc chắn sẽ không chống đỡ được, anh ta nhất định sẽ không thể ra khỏi đây."

Vừa nghĩ đến kẻ thù ở kiếp trước đã chết mất một người, tâm trạng của Thương Tình lại khá hơn, "Bây giờ điều duy nhất cần lo lắng là anh ta chắc chắn sẽ lan truyền tin tức em lấy được "bảo tàng", chuyện này phải làm sao đây?"

Thương Tình lấy được đồ nhưng làm thế nào để mang đi thì cô thật sự cũng bó tay, chỉ đành nhìn Phong Khải Trạch mong đợi.

Ánh mắt của cô khiến Phong Khải Trạch rất hưởng thụ!

Anh cười thần bí, "Có anh đây, yên tâm. Nếu đã không mang đi được vậy bán luôn ở đây là được."

"Bán?"

Phong Khải Trạch gật đầu, "Có rất nhiều người biết anh lấy được một khoản vật tư của Ulikzi ở nước L chỉ là không có ai dám bắt anh lấy ra mà thôi, lần này lúc anh đến đã đặc biệt cử thêm năm máy bay chuyển hàng theo yểm trợ, đến khi đó, anh sẽ nói những thứ này đều do anh vận chuyển đến bán, những thứ này vốn dĩ không thể bán ở trong nước, mang đến đây bán, cho dù bọn họ có nghi ngờ, cũng không dám nói gì, dù sao nước N cũng có chợ đen lớn nhất thế giới không phải sao?"

Thương Tình nở nụ cười, như vậy thì không còn vấn đề gì nữa! Trực tiếp đổi hàng thành tiền, bỏ vào tài khoản là an toàn nhất!

Cô khẽ nhướng mày, nhìn Phong Khải Trạch, "Đến lúc đó chia anh hai tám, anh hai, em tám?"

Thương Tình ra vẻ người làm ăn, dáng vẻ mặc cả với anh thật sự quá thú vị!

Phong Khải Trạch cong môi cười xán lạn!

Nếu là người khác, có chia năm năm anh cũng không thèm động vào, bởi vì nếu không cẩn thận có thể chuốc lấy một mớ phiền phức.

Nhưng Thương Tình... cả người anh đều là của cô ấy, còn chia anh tôi gì nữa?

"Em nói sao cũng được." Anh đáp lại một câu, thấy đôi mắt Thương Tình lóe sáng, nhịn không được muốn nói: anh không cần, cho em hết đó. Nhưng đáng tiếc, với tính cách mạnh mẽ của Thương Tình sợ là sẽ không đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net