Chương 179: Mắt không thấy thì tâm không phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thương Tình, cô nói xem nếu cô chết ở đây, sau này cô có hối hận đã cứu tôi không?"

Trong bóng tối, Tư Không Cẩn đang ôm cô đột nhiên hỏi, trong giọng nói có sự mong đợi mà chính hắn cũng không biết.

Thương Tình cảm thấy câu hỏi của anh ta rất kỳ quái, "Anh sẽ không chết... tôi cũng sẽ không."

"Lỡ như thì sao?"

"Không có lỡ như."

"Cô có biết không?" Tư Không Cẩn bỗng nhếch môi, "Cô như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm, hiểu lầm cô yêu tôi cho nên ngay cả chết vì tôi cũng không sợ."

Thương Tình cười khẽ, nhưng vừa cười lập tức động đến vết thương, cô lại nhíu mày.

"Thích anh, còn không bằng thích em trai anh, ít gì cậu ấy cũng đáng yêu hơn anh nhiều."

Tư Không Cẩn ngửi thấy mùi máu tanh và mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người cô, đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nheo mắt lại như đã nghiện.

"Thích tôi một chút cũng đâu có thai được, tôi đã nói trước rồi, rời khỏi Phong Khải Trạch bắt đầu lại với người khác thử xem, biết đâu sẽ làm cô vui vẻ."

"Ví như anh?"

"Ví như tôi."

Lúc này Phong Khải Trạch sắp điên rồi! Nếu không phải sức khỏe không cho phép, anh đã tự mình xông trận rồi! May mà trên máy bay của bọn họ có sẵn đồ dùng được, nếu không, phải chuyển từng viên đá một chắc Phong Khải Trạch sẽ điên mất!

Trong khoảng thời gian cứu người, Bàng Long rơi mồ hôi đầy đầu đứng một bên báo cáo lại tình hình lúc đó.

Lúc đó người kia muốn ôm lấy Tư Không Cẩn đang đứng gần anh ta nhất cùng chết, nếu không nhờ Thương Tình phản ứng kịp thời, Tư Không Cẩn chắc chắn đã nổ chết rồi.

Môi mỏng của Phong Khải Trạch mím chặt lại! Đôi mắt tím hung ác nhìn Bàng Long.

"Lúc đó anh đang làm gì? Mười người các anh, phản ứng không bằng một cô gái?"

Mười vệ sĩ họ Bàng đi theo Thương Tình đến, tất cả đều quỳ một gối, cảm thấy bản thân rất thất bại.

Lúc này trong hang động người đến người đi, người bị thương đang được nhân viên y tế chăm sóc, người đã chết thì kéo ra ngoài, sợ vụ nổ vừa nãy sẽ làm hang sập lần hai nên người của Phong Khải Trạch còn đi gia cố chống đỡ hang động.

Người của Tư Không Cẩn đang giúp đỡ chuyển đá, còn mười người này chỉ đành ở đó nghe dạy dỗ.

Nhưng Phong Khải Trạch cũng không có thời gian dạy dỗ.

"Trở về tất cả đều giáng cấp, Phong gia không cần người vô dụng!"

Giáng cấp?

Mười người nghe thấy như vậy đều yểu xìu, vệ sĩ của Phong gia chia làm ba cấp, những người làm bình thường thì không tính, được bồi dưỡng theo từng thế hệ có ba họ lớn, họ Tả và họ Hữu, họ Bàng cuối cùng là họ Lý nếu giáng cấp làm họ Lý, bọn họ cố gắng nhiều năm như vậy sẽ không còn đất dụng võ nữa.

Bàng Long.... à không, Lý Long mặc dù tim đang rỉ máu nhưng chuyện nên nói vẫn phải nói.

"Thiếu gia... đồ của thiếu phu nhân vẫn ở bên trong, vừa nãy Vạn Thiệu Luân chạy vào đó chắc chắn anh ta đã nhiễm bệnh, bởi vì lối vào phòng thí nghiệm là con đường chắc chắn phải đi qua, thiếu phu nhân luôn muốn giết anh ta, anh xem?"

Phong Khải Trạch hừ lạnh, Tả Kỳ dẫn người lên trước, "Thiếu gia, tôi đi."

Lúc bọn họ đến đã biết tình hình ở đây, dưới lớp quần áo đều là đồ bảo hộ.

Phong Khải Trạch nói với Hữu Hoành, "Tả Kỳ đi bắt người, anh dẫn người đi tìm xem có lối ra khác thuận tiện chuyển vật tư hay không, nếu như không có, tìm chỗ thích hợp cho nổ một lối ra."

Bởi vì Phong Khải Trạch dẫn theo phần lớn lực lượng ở nước N đến cho nên nhân lực rất đầy đủ, sau khi sắp xếp mọi việc xong, anh nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trước mắt, ánh mắt dần chuyển thành lo lắng.

Thương Tình, người phụ nữ đáng ghét, anh không cho phép em có chuyện!

Lúc này bởi vì động tác của Phong Khải Trạch quá lớn, nước N lập tức nhận được tin tức, cử người đến can thiệp, nhưng vướng thế lực Phong gia quá lớn, nước N cũng không đoán ra được bọn họ đang muốn làm gì ngoại trừ nhìn chằm chằm bên này, không dám đắc tội bọn họ.

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng Tư Không Cẩn cũng nhìn thấy một ánh sáng.

"Tìm thấy bọn họ rồi!"

Nghe thấy thế Phong Khải Trạch nhanh chóng đi đến, nhìn thấy một tảng đá lớn đang giúp bọn họ chống đỡ, bọn họ ở bên dưới chắc là không sao, Phong Khải Trạch thở ra nhẹ nhõm, quyết định đợi Thương Tình ra sẽ xử lí cô!

Tư Không Cẩn thấy bọn họ sắp được cứu cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có chút mất mát, nói không chừng đây là lần duy nhất trong cuộc đời này hắn được tiếp xúc thân mật với người phụ nữ mà hắn thích.

"Tỉnh táo một chút, chúng ta sắp ra ngoài rồi."

Tư Không Cẩn nhẹ nhàng nói với Thương Tình, nhưng cô không trả lời hắn.

"Thương Tình?"

Cô vẫn không trả lời, lần này Tư Không Cẩn thật sự hoảng hốt, hét lớn, "Phong Khải Trạch! Anh mau lên, Thương Tình mất nhiều máu hôn mê rồi!"

Giọng nói của hắn truyền ra rõ ràng, Phong Khải Trạch giật mình, "Cô ấy sao rồi?"

Lúc này Tư Không Cẩn cũng không có thời gian so đo nữa, "Sau lưng cô ấy bị thương rồi, cụ thể thế nào thì không biết!"

"Chết tiệt!"

Phong Khải Trạch nói với Bàng Thất ở một bên, "Mau đem cáng đến đây!"

Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy người, nhưng ở dưới tảng đá là người con gái anh yêu, Phong Khải Trạch lòng như lửa đốt, hận không thể túm Tư Không Cẩn ra đây đánh một trận!

"Thấy người rồi!"

Phong Khải Trạch vội nói, "Các anh nhẹ tay một chút! Nhẹ tay một chút... đừng làm cô ấy đau!"

Tảng đá lớn được nâng lên từng chút, đập vào mắt là tấm lưng đầy máu của Thương Tình, Phong Khải Trạch hít vào một hơi, ánh mắt như có thể giết người!

Tư Không Cẩn bị đè có hơi tê, sau khi trước mắt sáng lên, hắn ta còn chưa động đậy, người trong lòng đã bị Phong Khải Trạch cẩn thận ôm đi mất.

Bị người khác cướp mất người mình yêu thương là cảm giác như thế nào? Mặc dù Tư Không Cẩn đã được cứu nhưng nhìn thấy bóng lưng Phong Khải Trạch bước lớn rời đi, trong lòng hắn lại giống như bị khoét mất một lỗ!

Mùi hương thuộc về cô vẫn còn nhưng người đã đi mất.

"Thiếu gia! Anh không sao chứ?" Thuộc hạ của Tư Không Cẩn vui mừng kêu lên, sau đó chạy đến dìu hắn ta.

Tư Không Cẩn lắc đầu, "Thuốc lá?"

Thuộc hạ của anh sửng sốt, rõ ràng ở trong nước hút cũng không nhiều sao đến nước N lại càng lúc càng nhiều vậy?

Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, vội vàng châm thuốc cho thiếu gia nhà mình.

Bởi vì Tư Không Cẩn không bị thương nên ngồi xuống ngay mõm đá hút thuốc.

Thuộc hạ của hắn nói, "Thiếu gia, đã khống chế ba thuộc hạ còn lại của Vạn Thiệu Luân rồi, cũng đã kiểm tra người, không có vấn đề gì, anh xem xử lí thế nào?"

"Đưa về rồi nói sau." Tư Không Cẩn lấy mắt kiếng đã vỡ mất một bên xuống, có hơi thất thiểu.

Thuộc hạ của hắn lại hạ thấp giọng nói, "Tên Vạn Thiệu Luân đó nếu lần này không chết cũng sẽ nhiễm virus K không còn đáng e ngại nữa, lần này chúng ta trở về có thể bành trướng..."

Anh ta ngừng lại một chút, "Nhưng mà hôm nay Phong gia làm ra động tĩnh quá lớn nếu chúng ta đã có được thứ mình muốn, hay là đi trước đi, chính phủ địa phương đang nhìn chằm chằm bên này..."

Tư Không Cẩn do dự thật lâu, cuối cùng khóe môi hiện ra một nụ cười khổ tự giễu.

"Được, chúng ta đi trước, đống lộn xộn này cứ để lại cho Phong Khải Trạch tự mình dọn dẹp đi!"

Dù sao ở lại cũng chướng mắt người ta, còn không bằng mắt không thấy thì tâm không phiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net