Chương 77: Ba phiên chất vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thương Tình về đến nhà đã là ba tiếng sau, sau một giấc ngủ ngon cô lại tràn đầy năng lượng, trực tiếp từ chối lời mời ăn tối dưới nến của Phong Khải Trạch, hiên ngang rời đi.

Bàng Thất thấy thiếu gia nhà mình vì muốn phu nhân được ngủ ngon mà không dám động đậy suốt mấy tiếng, vai cũng đã tê nhức, bất giác mở miệng.

"Thương tiểu thư cũng quá..." Qua cầu rút ván, lạnh lùng vô tình, lợi dụng xong thì vứt bỏ...

Câu sau cùng anh ta vẫn chưa nói hết, nhưng ánh mắt đã bán đứng nội tâm anh ta.

Thiếu gia cả ngày không đến công ty không biết đã chất đống bao nhiêu công việc cần phải xử lý, vì ai chứ? Bốn năm chiếc xe bọn họ chạy vòng quanh một phần tư thành phố Hải Trung, lại vì ai chứ? Vậy mà phu nhân còn từ chối một bữa tối dưới nên nho nhỏ! Thiếu gia thật đáng thương...

Phong Khải Trạch vừa xoay vai vừa liếc anh ta.

"Nếu còn nhiều lời nữa thì anh sang nước L đổi Bàn Cửu về đây!"

Bàng Thất nghe thấy vậy vội vàng ngậm miệng lại, mấy hôm trước Bàng Cửu truyền tin về, nói nước L đang có dịch bệnh T hoành hành, chính phủ bất lực, đã nổ ra nội loạn, bây giờ đi đến đó chính là chịu tội! Anh ta không muốn đi!

Phong Khải Trạch thấy anh ta đã im lặng, khóe môi cong lên.

Anh cảm giác được thái độ của Thương Tình đối với anh dường như đã dịu dàng hơn một chút, chắc chắn không phải ảo giác! Anh có dự cảm sắp ôm được mỹ nhân về tay rồi!

Cho nên nói dự cảm của đàn ông đều không chính xác.

Thương Tình vừa về đến nhà đã thấy không khí trong nhà nặng nề, cô vừa ngủ được một giấc ngon tinh thần phấn chấn nên đã thu lại hết gai nhọn, cười lạnh đi vào.

"Chuyện gì vậy?"

Không thấy người làm đâu, Thương Bách Tề, Lâm Dịch Thục, Thương Thiến Thiến đều đang ngồi ở phòng khách đợi cô, Thương Tình đại khái cũng đoán ra được là chuyện gì!

"Chị, không lẽ chị không biết nhà của ông nà nội bị cháy rồi sao? Đã cháy hết rồi!"

Thương Thiến Thiến vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Thương Tình.

Nhắc đến chuyện này cô ta lại bực bội! Cô ta đang định lẻn vào đó lấy vài trang bản thảo, cho dù chuông báo động có kêu lên, đều là người một nhà, Thương Tình còn dám nói gì chứ? Cô ta cũng không đụng đến két bảo hiểm!

Ai mà biết cô ta vừa đến đó thì phát hiện căn nhà đã chây rụi! Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát nói là do người phóng hỏa, đã bị đốt cháy nhiều ngày trước rồi.

Thế này cô ta còn lấy cái gì mà phát biểu, lấy cái gì để đi tìm giáo viên hướng dẫn đây?

Thương Tình ảo não gõ trán, "Thế sao? Chắc là hôm đó lúc con rời đi không cẩn thận đã đá ngã bếp lò đó? May mà số sách kia đã đem đi, đó đều là báu vật vô giá!"

Thương Tình cười nói như thế làm cho sắc mặt mỗi người ở đó đều thay đổi. Thương Tình quan tâm ngôi nhà kia thế nào, bọn họ đều rõ hơn ai hết, kết quả Thương Tình nghe thấy nhà đã bị thiêu cháy lại còn có thể cười nói có lẽ do mình không cẩn thận, thật quá kỳ dị!

Thương Bách Tề đột nhiên có chút sợ hãi.

"Tình Tình, đó là nơi lúc nhỏ con thường ở nhất, bị cháy rồi con không đau lòng sao?"

Thương Tình luôn hiếu thảo với ông bà nội nhất, bây giờ tất cả mọi thứ bọn họ để lại đều đã mất hết, phản ứng của Thương Tình cũng quá kỳ lạ.

"Cháy rồi thì thôi." Thương Tình mỉm cười, để lộ hàm răng xinh xắn, "Đáng ra những thứ đó nên đi theo người đã khuất từ lâu rồi. Dưới bếp có cơm không? Con đói rồi."

Lúc này Lâm Dịch Thục mới hết sửng sốt, cười gượng nói, "Có, đều là món con thích ăn..."

"Được rồi, tôi tự đi lấy." Trước khi Thương Tình quay người đi đến nhà bếp, cô cười như không cười, nói, "Kể ra thì cán nhà đó cũng chẳng có đồ gì đáng tiền, sao mọi người lại phát hiện ra nó bị cháy vậy?"

Thương Bách Tề nhìn Thương Thiến Thiến, cô ta cúi đầu nói , "Là em phát hiện ra..."

Cô ta còn chưa giải thích, Thương Tình đã nhếch môi cười.

"Tôi nhớ lúc trước cô đã nói, ông bà nội chết ở đó, căn nhà đó là nhà ma, bây giờ cô lại dám đến đó, không sợ oan hồn đeo bám nữa à?"

Mấy chữ cuối cô cố ý hạ thấp giọng nói, làm cho mấy người Thương Thiến Thiến đều lạnh sống lưng!

Thương Thiến Thiến vội vàng giải thích!

"Em chưa từng nói như vậy! Nơi ông bà nội mất sao có thể là nhà ma được chứ?"

Thương Tình không thèm để ý đến cô ta, đã đi đến nhà bếp rồi.

Lâm Dịch Thục nhìn Thương Thiến Thiến an ủi, nói giúp cô ta.

"Bách tề, anh đừng nghe Tình Tình nói bậy, Thiến Thiến hiếu thảo với ông bà nội nhất, sao có thể nói như vậy được? Nhưng mà Tình Tình cứ làm cho người ta có cảm giác hơi đáng sợ... hay là như vầy đi, mấy ngày nữa cháu trai của em đầy tháng, chúng ta đứa cả Tình Tình cùng về nhà mẹ em, biết đâu đi ra ngoài nhiều một chút sẽ khá hơn."

Thương Bách Tề gật đầu, lời của Thương Tình không chỉ khiến Thương Thiến Thiến chột dạ mà cả ông ta cũng cảm thấy có lỗi, "Được, đến lúc đó đưa theo Tình Tình cùng đi!"

Sau khi Thương gia là Lâm gia liên hôn, đã hợp tác với nhau làm ăn, nếu Tình Tình qua lại nhiều một chút, quá quan hệ tốt với Lâm gia, sau này đối với cô cũng là chuyện tốt.

Nếu như Thương Tình biết được suy nghĩ ngây thơ của Thương Bách Tề, chắc chắn sẽ không tránh khỏi cười nhạo một trận.

Tiệc đầy tháng hôm đó, Thương Bách Tề dẫn theo cả nhà cùng đến.

Lúc trước mỗi khi ra ngoài xa giao, Thương Tình trốn được đều sẽ trốn, cô sợ mẹ kế, cho nên càng ít ở chung với bà ta cô càng thoải mái, dần dần, Thương Tình làm cho người ta cảm thấy mình cô độc, nổi loạn, không biết lễ phép, người khác nhìn thấy Thương Thiến Thiến thì nhiệt tình, nhìn thấy Thương Tình thì dò xét, cho nên Thương Tình càng ngày càng không thích tham dự các buổi tiệc, cũng không thích qua lại với "họ hàng".

Nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước.

Nghe nói Thương Tình muốn ra ngoài, trước đó một ngày Phong Khải Trạch đã tặng đến một bộ lễ phục được đặt may riêng màu xanh đậm, mặc dù váy dài có hơi bảo thủ nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xinh đẹp bí ẩn, càng làm nổi bật ưu điểm vô hạn của Thương Tình, khiến người khác gặp một lần sẽ khó quên.

Thương Tình không định nhận quà của Phong Khải Trạch, Vạn Thiệu Luân đã bị Vạn Hoằng gọi về nhà gấp, cô cũng không còn gì đáng phải lo sợ nữa, nhưng Phong Khải Trạch thật sự rất thông minh, anh đoán Thương Tình sẽ không yên tâm quần áo mà Lâm Dịch Thục chuẩn bị cho cô, vì thế lựa quà rất đúng ý cô, làm cho người ta không thể nào từ chối!

Thương Tình cũng không cố làm ra vẻ, xem như lần này cô nợ Phong Khải Trạch.

Lâm Dịch Thục định chuẩn bị một bộ lễ phuc không quá phù hợp với Thương Tình, sợ lỡ như Thương Tình nổi hơn con gái mình, ai ngờ Thương Tình đã có lễ phục, làm cho tính toán của bà ta lại thất bại.

Ở bên này, khách khứa đến Lâm gia nhiều như mây, phía trước có người phụ trách đón tiếp chào hỏi, ở phía sau gia chủ Lâm gia cùng với người nhà đều ở cùng một chỗ, dường như đang đợi ai đó.

Lâm gia chủ đã hơn sáu mươi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời sắc bén, hiển nhiên cũng là một nhân vật lẫy lừng, ông ta có ba người con trai, ba đứa cháu trai, năm đứa cháu gái, cũng xem là con đàn cháu đống.

Lúc này, con dâu cả Triệu Thanh cười hỏi, "Ba, bên ngoài đang rất bận rộn! Bây giờ không đi chào hỏi khách mà ba gọi chúng con đến đây có việc gì ạ?"

Những người con trai khác và con dâu cũng đang nhìn Lâm Minh - Lâm gia chủ, rõ ràng đều có hơi khó hiểu.

"Dịch Thục sắp về rồi, lúc trước nghe nói nhà Dịch Thục có xảy ra chút chuyện không vui, Thương Bách Tề muốn ly hôn, các anh chị cứ ngồi ở đây! Đợi lúc nữa Thương Bách Tề đến đây, các anh chị hỏi anh ta xem anh ta dựa vào cái gì mà đòi ly hôn!"

Có người lén lút bĩu môi, cũng không biết Lâm Dịch Thục cho ông già uống thuốc mê gì lại khiến ông ấy để tâm đến bà ta như vậy, lúc nào cũng muốn xen vào việc nhà của Thương gia, còn thân thiết với đứa con gái riêng hơn cả con trai ruột nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net