Chương 78: Thường xuyên sỉ nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng ngoài mặt, tất cả mọi người vẫn rất hòa thuận.

"Lúc nãy Dịch Thục gọi cho con nói là sắp đến rồi!" Người lên tiếng là con trai thứ ba của Lâm gia chủ, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai ông ta.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, rất nhanh, Thương Bách Tề ngơ ngác đã được dẫn đến nhà sau của Lâm gia, vừa nhìn thấy trong phòng ngồi đầy người, mắt Thương Bách Tề lóe lên, nhưng vẫn tươi cười kéo con gái mình đến chào hỏi với cả nhà này.

Thương Thiến Thiến và Lâm Dịch Thục giống như đã tìm lại được cột sống, ngồi bên cạnh Lâm gia chủ, Thương Tình cùng với Thương Bách Tề vẫn đứng đó, thật sự có chút lúng túng.

Vậy mà những người trong phòng vẫn ra vẻ nói cười vui vẻ được, giống như không coi anh là người ngoài, nhìn vào thật dự rất thân mật.

Thương Tình đột nhiên hiểu ra tại sao người của Lâm gia không ra ngoài chào hỏi khách khứa mà lại chạy đến đây làm gì rồi.

"Con rể à... ngồi đi!" Lâm gia chủ cười híp mắt nói, nhưng bản thân vẫn không động đậy ngồi trên cao, chỉ ra hiệu cho người đem đến hai chiếc ghế nhỏ, Thương Thiến Thiến và Lâm Dịch Thục ngồi bên cạnh ông ta, Thương Tình và Thương Bách Tề ngồi ở giữa sảnh, nhìn giống như một phiên tòa chất vấn.

Thương Bách Tề vẫn cười ha ha như cũ, "Sao đều ở đây hết vậy? Phía trước không cần người tiếp khách sao?"

Dâu cả Triệu Thanh cười nói, "Có bọn nhỏ đón tiếp rồi, cũng nên để bọn chúng rèn luyện một chút!"

Lâm gia chủ gật đầu, "Đúng vậy, đó là chuyện nhỏ, hôm nay gọi anh đến là có chút chuyện muốn hỏi rõ anh..." Ông ta vỗ tay Lâm Dịch Thục, giọng trầm xuống.

"Nghe nói anh muốn ly hôn với Dịch Thục?"

Mặc dù chuyện ồn ào lúc trước của Thương gia đã được ép xuống, nhưng Lâm gia chủ làm sao không biết được, nhưng ông ta vẫn vờ như không biết, làm ra vẻ một người cha hiền từ ra mặt vì con gái.

Sắc mặt Thương Bách Tề trầm xuống, sau khi hết tức giận cũng bình tĩnh không ít, với lại đang ở Lâm gia, ông có bất mãn hơn cũng phải nhịn xuống.

"Không ạ... chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi."

Lâm gia chủ hừ một tiếng, "Anh biết thế thì tốt, vợ chồng ở với nhau, ai chẳng có lúc sai lầm? Đòi ly hôn thì có hơi quá đáng, trên dưới Lâm gia chúng tôi vẫn luôn đồng lòng, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện ly hôn mất mặt như vậy!"

Sắc mặt Thương Bách Tề trở nên khó coi, bị người ta chen vào chuyện nhà mình, ai là đàn ông cũng không nhịn được, đặc biệt là những ánh mắt khinh thường của những người trong Lâm gia trên người ông... nhưng ông vẫn nắm chặt tay lại, cố nhịn xuống, lúc này ông chỉ có thể im lặng.

Thương Tình ngồi bên cạnh ông không nhịn được cười, trận thế như vậy, cô cũng không phải lần đầu trải nghiệm. Lâm gia hống hách, lại có sản nghiệp lớn, con cháu đông đúc, mạnh hơn Thương gia rất nhiều!

Thương Bách Tề tai mềm tim cũng mền, hơn mười mấy năm được Lâm Dịch Thục đào tạo, Thương gia càng lúc càng giống thuộc hạ của Lâm gia, cho nên mới xảy ra tình huống đánh giết như vậy.

Thấy Thương Tình cười, Lâm Hàn Thạch - anh cả của Lâm Dịch Thục hừ một tiếng, "Người lớn dạy dỗ người nhỏ phải nghe, cô cười cái gì?"

Ông ta mở miệng nghiêm khắc hỏi, trực tiếp nhắm vào Thương Tình.

Lâm Hàn Thạch là cha của Lâm Văn Phong, là trụ cột hiện tại của Lâm gia, khí thế của ông ta tất nhiên mạnh mẽ hơn Thương Bách Tề rất nhiều.

"Sao? Tôi cười mà cũng không được à?" Thương Tình nhẹ giọng đáp.

Cô không giống như trước đây, trong mắt Lâm Hàn Thạch chính là ngỗ nghịch! Từ khi nào con chó con mèo cũng có thể đáp trả lại ông ta rồi?

"Hừ! Bách Tề, tôi không muốn nói cậu đâu, nhưng Thương Tình đã bị cậu dạy dỗ thành cái thứ gì vậy? Trong mắt không có người lớn, không biết lễ phép, đi ra ngoài để người ta biết được Thiến Thiến là chị em với cô ta sẽ làm mất mặt Thiến Thiến đó! Nếu như anh không dạy được thì để tôi dạy giúp anh!"

Sắc mặt Thương Bách Tề càng thêm khó coi, ông còn chưa có chết, anh cả của vợ đã muốn dạy dỗ con gái ông? Như thế đâu chỉ là sỉ nhục đơn giản?

Lâm gia chủ rất hài lòng với giọng điệu dạy dỗ của con trai mình, thấp giọng nói, "Cần phải dạy dỗ, Bách Tề, anh đừng có quên trong lúc nguy nan, là ai đã giúp đỡ nhà họ Thương các anh? Nếu không phải nhờ Dịch Thục, Thương gia các anh sớm đã tiêu rồi! Mấy năm nay Dịch Thục vừa phí sức vừa phí tâm, vậy mà đứa con gái này của anh còn ở nhà chống đối nó! Thật sự làm chúng tôi quá thất vọng!"

Lâm Hàn Thạch tiếp lời, "Bố nói rất đúng! Bách Tề, làm người phải có lương tâm! Tôi mới hơn bốn mươi đã có thể phát triển sản nghiệp gia đình lớn gấp đôi, còn anh thì sao? Anh không có đầu óc kinh doanh, mấy năm nay nếu không phải Dịch Thục chạy lên chạy xuống vì anh, Thương gia các anh còn được vinh quang như bây giờ sao? Anh không cảm ơn thì thôi, còn muốn ly hôn? Còn dung túng cho đứa con gái không hiểu chuyện của anh ăn hiếp Thiến Thiến? Người nhà họ Lâm chúng tôi chưa chết hết đâu!"

Những người khác trong Lâm gia ngồi xem kịch hay không lên tiếng, còn Lâm Dịch Thục giả vờ khóc lóc, ấm ức, nhưng trong lòng thì mong người nhà mình cay độc hơn nữa, mắng cho Thương Bách Tề không dám có chút ý nghĩ phản kháng.

Lúc này dâu cả Triệu Thanh cũng tỏ vẻ không tán thành mà lên tiếng.

"Đúng vậy, lúc đó Thương gia gặp khó khăn, nếu không phải Lâm Dịch Thục mượn thể diện của Lâm gia đi cầu xin người ta, nếu không phải Lâm gia chúng tôi bỏ tiền vốn ra giúp đỡ thì làm gì có anh của hôm nay? Hơn nữa nếu không phải do anh uống rượu vào không biết chừng mực làm hỏng danh tiếng của Dịch Thục, Lâm gia nhà chúng tôi chọn ai mà không được, sao cứ phải kết thân với Thương gia nhà các người chứ?"

Những người khác cũng không chịu thua, nhao nhao lên tiếng.

"Đúng vậy, nếu không phải nể mặt Dịch Thục, sao tôi lại cho anh mượn tiền chứ!"

"Dịch Thục cái gì cũng tốt, chỉ là quá mạnh mẽ, lại quá thành thật, chịu ấm ức cũng không nói ra, ở nhà cực khổ cũng không oán thán, đã hầu hạ cả nhà người ta mà còn bị trách móc nữa."

Từng câu từng chữ vang lên làm cho Thương Bách Tề dần không giữ được nụ cười trên mặt nữa.

Nhưng khi ông nghĩ đến đúng là mình sai trước, uống rượu say phát sinh quan hệ với Lâm Dịch Thục, nếu không Lâm Dịch Thục cũng sẽ không gả cho ông.

Lại nhớ đến lúc đó sau khi vợ ông mất, công ty gặp nguy hiểm, nếu không phải Lâm Dịch Thục bỏ tiền ra thì ông cũng không qua được cửa ải khó khăn đó, cho nên ông nhịn, bất kể người khác sỉ nhục ông thế nào ông cũng nhịn!

Những người đó thấy Thương Bách Tề khong lên tiếng nữa, vô cùng hài lòng, lại nhắm vào Thương Tình.

"Thương Tình tôi không muốn nói cô đâu, lúc nãy Thiến Thiến chào hỏi mọi người, tại sao cô không chào? Đến lẽ phép cơ bản cũng không biết, đây là sự dạy dỗ của nhà cô sao?"

Lâm Hàn Thạch uống một ngụm trà, bình tĩnh ung dung.

Thương Bách Tề đỏ bừng mặt, Thương Tình không thích chào hỏi người khác, đó là vấn đề tính cách, sao lại trở thành vấn đề dạy dỗ của gia đình rồi? Ông ta muốn giải thích thay con gái, nhưng ông biết nếu mình lên tiếng thì tác dụng sẽ càng ngược lại.

Nhưng Thương Thiến Thiến và Lâm Dịch Thục đâu? Người khác sỉ nhục cha, chồng của bọn họ như vậy mà cả quá trình hai người họ không nói một tiếng nói, vui vẻ hưng phấn ngồi xem kịch!

Là vì tốt cho ông, người một nhà mà người của Lâm gia đang nói đây sao?

Thương Tình lại cười, nhưng nụ cười đó phức tạp hơn nhiều, nhìn những chú hề đang nhảy ngót trong căn phòng này, chỉ cảm thấy vừa nực cười vừa đáng hận.

"Cô có biết thái độ này của mình là gì không?" Nụ cười của Thương Tình hoàn toàn chọc tức Lâm Hàn Thạch, ông ta dằn thật mạnh tách trà lên bàn.

"Cô có biết như vậy là bất hiếu không? Mẹ cô đẻ cô ra thì chết, nếu không có Dịch Thục, cô có thể có cuộc sống thoải mái như bây giờ sao? Nhưng cô không biết ơn dù chỉ một chút, còn không biết sửa đổi! Tôi thấy phải đưa cô đến Lâm gia dạy dỗ đàng hoàng lại mới được!"

Chắc đây mới là trọng điểm của hôm nay? Nghe hết nửa ngày, cuối cùng Thương Tình cũng hiểu được ý đồ của bọn họ, nụ cười trên nặt càng thêm châm chọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net