Forget me not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh...". tôi ko hề biết là Kudou-kun đã đến cửa, và đứng đó như bức tượng gỗ. Chết tiệt! Tôi đoán là sẽ có chút sóng gió từ những ngày bình yên gần đây. Anh ấy đã nghe những gì? Nhưng, Conan chỉ là một ai đó mà anh ấy không quen biết.

Đột nhiên, rôi được nhấc bổng khỏi mặt đất. Mất thăng khiến tôi phản xạ bằng cách vòng tay qua cổ anh ấy.

"Chúng ta có bánh pudding xoài", Tôi biết là anh ấy muốn an ủi tôi, vậy nên không quan trọng là tôi có nghe hay ko. Tất cả những gì tôi nên làm bây giờ là đóng vai một đứa trẻ, để anh ấy ko lo lắng.

Tôi đang chơi búp bê ở nhà Ayumi-chan. Chúng tôi cách nhau 10 tuổi, và chúng tôi đang cùng chơi búp bê. Tôi đã làm gì khi tôi bằng tuổi cô bé? Nhìn lại, tôi hoàn toàn ko nhớ được khoảng thời gian đó. Không nghi ngờ gì, đây là thời thơ ấu của một đứa trẻ bình thường. Mặc dù cảm thấy hơi buồn chán, nhưng tôi vẫn chơi cùng cô bé. Tôi đã học cách để trở nên đáng yêu. Bởi vì cuối cùng tôi đã hiểu, một tâm trí đơn giản có thể dễ dàng mang lại hạnh phúc. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ về việc tìm kiếm một người nào đó và bàn giao tất cả gánh nặng cho anh ta. Thật không may, trước khi anh gặp tôi, anh đã mang gánh nặng về một cô gái khác. Tôi không muốn anh ta phải chịu thêm nữa. Điều này đã khiến tôi thất vọng vô cùng...

Tim tôi thắt lại. Tôi ngước đầu lên, 8:30. Tôi đang chờ đợi điều gì?

Chuông điện thoại reo vang.

"Ai-chan, gia đình cháu đang tìm cháu nè", giọng của mẹ Ayumi vang lên ấm áp.

Gia đình? Tôi cảm thấy lạ lẫm với từ đó. Có thể anh ấy đã trở thành gia đình của tôi?

Tôi nhấc máy, thắc mắc sao anh gọi cho tôi. Tiếng vang từ tivi mà Ayumi đang xem rất nhỏ, nhưng tôi vẫn ko nghe được bất cứ điều gì, trừ câu cuối cùng, "Anh sẽ đến đón em về nhà", tôi cảm thấy hình như nước mắt mình lại rơi. Anh ấy chỉ vừa mới nói đây thôi, nhưng tôi cảm giác như là vô hạn. Cuối cùng, tôi cũng có " nhà "...

Bầu trời như một dải lụa màu đen huyền bí, nhưng lại ko có ngôi sao nào, cũng ko có trăng. Nó thực sự yên tĩnh. Những ngọn đường đường hắt ra luồng ánh sáng lờ mờ, khiến xung quanh trở nên huyền hoặc hơn. Anh đã giấu bàn tay nhỏ bé của tôi vào tay anh- một bàn tay lớn hơn, cứng cỏi hơn, ấm áp hơn, và siết nó thật chặt. Tôi rất buồn ngủ, nên tự cho phép mình nhắm mắt lại, để mặc anh ấy dẫn đi mà không có bất kỳ sự sợ hãi nào. Duy nhất mỗi mình anh, duy nhất một ngôi nhà...

Sau đó, tôi trèo lên lưng của anh, cảm giác kỳ lạ. Nơi đó luôn luôn an toàn, và là nơi mà tôi ước được ở lại. Mãi mãi.

***

Chap 13: Suspicion

Shinichi's POV

Đầu tôi như vừa bị giáng bằng một cây gậy bóng chày bằng kim loại. Ướt đẫm mồ hôi, tôi buộc phải mở choàng mắt dậy. Tôi ko biết tại sao tôi thường bị đau đầu vào những ngày gần đây. Ngày sau tệ hơn ngày trước. Tôi nhìn đồng hồ, 2:30 sáng. Qúa sớm. Tôi lăn ra khỏi giường, với tay lấy những viên thuốc giảm đau, và uống vào với ly nước đá. Cơn đau dần biến mất, tôi cũng thấy dễ chịu hơn trước. Tôi đoán mình sẽ lại ngồi cho tới sáng một lần nữa.

"Nếu cháu thấy khó chịu, chỉ cần uống mấy viên thuốc này. Bác đã hỏi một người bạn về thuốc giảm đau, cháu sẽ đỡ hơn khi uống nó", tôi cảm thấy khó hiểu về lời khuyên của bác Agasa trước khi ông đi. Làm thế nào mà bác ấy biết được người làm thuốc? Nhưng bỏ qua các mối nghi ngờ, thì những viên thuốc ấy thực sự có hiệu quả. Mà hình như nó còn tác dụng phụ. Những giấc mơ phổ biến tôi hay gặp gần đây, tôi lại ko thể nào nhớ nổi chúng lúc tỉnh dậy. Tôi bực bội, thật sự.

Những âm thanh lộn xộn vọng đến từ bên ngoài. Bằng trực giác, tôi biết rằng Ai-chan cũng không ngủ được. Thực sự là vậy. Là một đứa trẻ, sao cô bé lại bị chứng mất ngủ được chứ?

Nhưng theo một nghĩa nào đó, điều này cũng ko quá tệ. Ít nhất tôi có một người để trò chuyện vào giữa đêm. Nếu là trước đây, tôi sẽ ko thể tưởng tượng tôi có thể nói điều gì nhiều với một đứa trẻ. Bóng đá ( thắng và thua), nghệ thuật lý luận ( và nguồn gốc). Khi cô bé tập trung sự chú ý của mình để lắng nghe, cô bé có vẻ mong manh, và trong ý thức của mình, nụ cười của cô bé giống một thứ gì đó mà tôi đã lãng quên trong ký ức. Tất cả mọi suy luận của tôi mà không bao giờ Ran hiểu nổi, cô bé lại hiểu hết toàn bộ. Vào mùa đá bóng, Ai-chan cũng lập một bảng báo cáo thành tích và dự đoán như tôi đã làm, và cũng ngồi xem cùng tôi truyền hình trực tiếp giữa đêm. Thỉnh thoảng chúng tôi giao tiếp với nhau trực tiếp như người lớn- một cách rất đơn giản, thỉnh thoảng chỉ bằng một ánh mắt hoặc một chuyển động nhỏ. Tôi không bao giờ lo lắng rằng cô bé sẽ không hiểu, bởi vì tất cả mọi thứ mà tôi nghĩ, Ai-chan dường như đều hiểu ...

"Ai-chan biết nhiều thứ quá nhỉ? Nói anh nghe xem, em có phải là nàng công chúa bị hoá phép trong lốt trẻ con hay ko?", một câu hỏi, nhưng rất hợp lý. Tôi thường trêu chọc cô bé bằng câu hỏi này. Đáp lại, lúc nào Ai-chan cũng làm một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Ai-chan là một đứa trẻ 8 tuổi", giọng cô bé khẳng định và chắc chắn.

Vui thật. Thậm chí, nếu cô bé trả lời có, thì cái gì sẽ làm mọi thứ khác đi?

Tôi thực sự nghĩ rằng mình nên giành thời gian đến nhà thờ để xưng tội. Tôi cần xin sự tha thứ, vì đã để mình rơi vào tình yêu với một đứa trẻ. Tôi cần phải thay đổi cảm giác này thành một sở thích tinh khiết, như tinh thần yêu bóng đá và suy luận.

Tôi mở cửa.

Ai-chan đang đứng bên điện thoại.

Tôi biết cô bé lại gọi cho Conan. Tôi đã để ý điều này suốt một thời gian, luôn luôn là Ai-chan gọi cho thằng nhóc đó. Không bao giờ nó gọi cho cô bé một lần! Nếu có dịp, tôi thực sự muốn dạy cho thằng nhóc đó một bài học!

Tôi do dự một chút khi chọn người để gọi. Chuyện gì khiến tôi phải làm việc này? Tại sao tôi phải lo lắng? Ai-chan có thói quen đi chậm đằng sau khi cô bé đi bộ vai kề vai với người khác. Cô bé hay bắt chéo tay trước ngực khi nói chuyện với người lạ. Đây là những hành vi vô thức thể hiện việc phải được bảo vệ và chăm sóc. Ai-chan ko bao giờ đề cập đến, vì vậy tôi nghĩ Conan ko biết. Nhưng tôi cần cậu ta hiểu rõ ràng rằng cậu ta không nên bỏ con bé mà đi, cậu ta ko nên... Tôi bấm nút gọi lại. Chỉ có một điều duy nhất trong đầu tôi lúc này, tôi muốn cô bé được hạnh phúc! Đó là tất cả!

"Xin chào, bây giờ Edogawa Conan không có ở nhà. Xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp. Cảm ơn", tiếng nói vang lên từ đầu kia của ống nghe, làm khônh khí xung quanh tôi đông cứng. Nó rất quen thuộc. Nó là ai? Là ai ? Mà khoan, điều đó bây giờ ko quan trọng. Ai-chan chỉ vừa mới gọi điện. Cô bé ko thể nào gọi điện thoại cho hộp thư thoại suốt cả thời gian qua, phải chứ?

Tôi giận dữ. Cô bé luôn như thế, không bao giờ đối mặt với cảm xúc thật của mình. Con bé sợ điều gì? Chờ đã. Luôn luôn? Người luôn luôn như vậy? Cơn đau đầu luôn quay trở lại trong những khoảnh khắc quan trọng. Và tôi ko thể nghĩ thêm gì. Tôi lần dò về phòng mình với hai bàn tay bám vào vách tường. Tôi muốn biết sự thật.

**Hồi ức**

Tôi lại nhìn thấy chúng, một lần nữa, đang tranh cãi về người nào hiểu biết cái gì. Các tông màu kích thích với những bước chân tất bật. Cô bé xô ngã cậu bé sang một bên và chạy lên cầu thang một mình. Cậu bé quay đầu lại nhưng cuối cùng cũng ko bắt kịp...

**Chấm dứt hồi ức**

"Bác Megure? Cháu là Shinichi. Cháu cần bác giúp một chuyện..."

Tôi dùng chìa khoá mà bác Megure đưa cho để mở cách cửa gỗ lớn của phòng lưu trữ. Dường như căn phòng chìm trong bóng tối cả ngày với những sợi nắng rò rỉ qua khe hở.Nét quen thuộc khiến tôi nhớ về một cô gái cuộn tròn trong một góc. Mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt lạnh lùng, những giọt nước mắt xung quanh trở thành điểm duy nhất mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ. Đó là cô gái trông giống Ai, ngoại trừ đôi mắt, chứa nhiều cảm xúc hơn và đau buồn hơn.

Tôi có linh cảm xấu. Nếu Ai-chan rời khỏi tôi, thì chỉ có duy nhất một lý do- vì một thằng nhóc tên Conan.

"Edogawa...Edogawa...", tôi lập đi lập lại khi lướt ngón tay trên những kệ hồ sơ. Nhưng ko tìm được. Tôi kết luận, một là thằng nhóc này ko hề tồn tại, hai là nó đã thay đổi quốc tịch. Nhưng chẳng tin nào trong chúng là tốt cho Ai-chan cả.

Cuối cùng, tôi thấy cậu bé với cặp kính to trên hồ sơ về chuyển giao công dân. Môi cậu bé kéo thành đường thẳng,mức độ đó ko hợp với độ tuổi chút nào. Tôi lướt xuống phần báo cáo.

Tên: Edogawa Conan

Giới Tính: Nam

Ngày sinh: ...

Nơi sinh: ...

Phụ huynh / người giám hộ: ...

Nhóm máu: ...

vv ..

vv ..

Thời gian tử vong: ...

Conan đã ko còn trên đời này nữa! Nhưng thật kỳ lạ, dường như ko ai biết điều này! Tuy nhiên, tôi cần Ai-chan biết rằng người mà cô bé mong chờ đã không còn ở đây nữa. Mặc dù sự thật vô cùng đau đớn, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn một sản phẩm của hi vọng.

***

Ánh nắng buổi sáng đi qua các ô cửa sổ phòng khác, trộn lẫn vào bầu không khí uể oải của gian phòng. Bên cạnh những tiếng lanh canh va chạm giữa dao với nĩa, thì chỉ còn sự im lặng tồn tại trên bàn.

Chàng thanh niên đẹp trai có mái tóc đen đang hiển thị vẻ do dự bất thường so với vẻ ngay thẳng bình thường. Rõ ràng có chút khó khăn khi cậu ấy phải chọn lựa những từ ngữ đúng đắn cho câu chuyện.

"Uhm...Edogawa ở Mỹ vẫn khoẻ chứ?" , chàng trai nói nhanh, gần như muốn vào lưỡi của mình khi chêm vào câu kế," Ran muốn biết..."

Cô gái ngẩng phắt dậy, toàn thân run lên vì căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chàng trai với vẻ nghi ngờ. Cô bé thư giãn một chút khi nghe những gì anh thêm vào.

"Vậy thì", cô bé nói chậm," Anh, cuộc sống anh thế nào?" , cô bé uống ly sữa, giọng nói vô tình biểu hiện những cảm xúc lờ mờ cố che giấu.

"Tốt, tốt", chàng trai chớp mắt," Mặt dù chính xác thì công chúa ko dễ nuông chiều hầu hết thời gian...", anh đã cố gắng tránh sử dụng từ "Angel", cô bé dường như có một điều gì chống lại từ đó. Anh mỉm cười khi nhìn thấy sự bất lực của cô bé. Và sau đó," Ai-chan, em đang đánh trống lảng khỏi chủ đề đấy"

"Oh, tốt. Cậu ấy nói là rất tốt...", cô bé giữ ánh nhìn tập trung vào những mẩu bánh mì. Chùm tóc trước trán đã che đi đôi mắt của cô bé, nhưng giọng nói lại phản bội cô.

Ánh mắt chàng trai đần ra ngay lập tức, "Vậy sao?"

"Vâng" , Cô bé nhìn chằm chằm vào không gian. "Cậu ấy cuối cùng có thể được ở với Angel của mình ...".

Không khí buồn vẫn còn nán lại với hơi nước từ ly sữa nóng. Cô bé đã không nhận ra sai lầm của mình cho đến khi cô bắt gặp biểu hiện của chàng trai. "Oh, Angel là một cô bé. Bạn ấy rất tốt ....", cô bé nói thêm một cách nhanh chóng.

Vậy đó. Cố gắng thuyết phục tôi Angel là một con người! Cô bé...rất dễ thương. Cô bé nghĩ tôi là một đứa trẻ sao? Không nghi ngờ gì nữa, Ai-chan đã biết mọi thứ. Cô bé giữ kín với Ran, với Ayumi, chỉ để giảm bớt đau buồn cho họ. Do đó, nỗi đau của cô bé càng lớn hơn. Cố gắng quên, đấu tranh chống lại những ký ức, chịu đựng đau đớn. Buồn, nhưng cố cứng cỏi. Tôi ko biết làm gì để giúp cô bé, nên chỉ có thể càng quan tâm chăm sóc bé nhiều hơn...

"Ai-chan, hôm nay trời rất đẹp. Vậy nên cười lên nào!", sau lời phát biểu nhiệt tình của chàng trai, không khí căng thẳng đã biến mất. Cô bé chống lại lời nói của anh ta bằng cách kéo dãn miệng mình xệch xuống dưới. "Không phải như vậy", chàng trai khom người qua, lấy ngón tay cái đặt lên hai bên môi và kéo xếch lên, hình thành một vòng cung trên miệng. " Nhớ lấy, Ai-chan, nụ cười là phải thế này!"

Đúng vậy. Ai-chan đã cười giống như thế!

Khi nụ cười của Ai-chan càng lúc càng rực rỡ và sáng như ánh nắng bầu trời, thì những cơn đau đầu của tôi lại càng lúc càng tồi tệ hơn. Và ko chỉ vào ban đêm. Nó kéo dài hầu như nguyên ngày. Đ0ôi khi nó rất dễ thuyên giảm, nhưng nhiều khi lại như muốn giết người. Thêm vào đó, gần đây tôi phải tập đá bóng trong lúc trời mưa, và thế là sốt định kỳ luôn. Tôi bốc đại mấy viên thuốc mà không suy nghĩ nhiều, quyết định rằng nhiêu đây là đủ hồi phục...Có ai ngờ đâu...

***

"Tôi hỏi, cô là ai? Và cô là gì của tôi?", tôi buột miệng cô- người đã trở lại trong giấc mơ của tôi. Bên cạnh sự khác biệt là một cô bé đã biến thành thiếu nữ, trong tôi còn trào lên sự bồn chồn kỳ lạ.

"Cậu có bị sốt không?", tôi thấy cô ấy tiền đến bên tôi, đặt một bàn tay lên trán tôi để cảm nhận nhiệt độ. Sự đụng chạm từ bàn tay cô ấy, tuy lạnh nhưng rất nhẹ nhàng, và dường như đặt đúng vào khoảng trống trong ký ức tôi.

Chàng trai nắm lấy cổ tay cô gái," Cô là..."

***

Tôi tỉnh dậy và thấy Ai-chan đứng bên cạnh tôi. Đôi mắt cô bé hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc. Tay tôi đang nắm chặt tay cô bé. Chúng tôi đang ở gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi thơm từ sữa dưỡng da giành cho trẻ con. Cô bé bắt đầu nhìn giống với người mà tôi gặp trong mơ..Chờ đã...

"Anh đã nói một cái gì đó lúc ngủ phải ko?", tôi nhớ rằng đó là một cái tên.

"Phải vậy thôi. Anh nghĩ về chị Ran kể cả khi đang ngủ. Em sẽ gọi chị ấy đến để chăm sóc cho anh", cô bé giật phắt cổ tay ra khỏi tay tôi, chạy nhanh ra cửa. Khi quay lại, trông cô bé có vẻ khó chịu.

Chàng trai nhìn chằm chằm vào những dải sáng màu da cam của mặt trời, miệng lẩm bẩm tên," Ran Mouri, Ran Mouri" với chính mình. Thật kỳ lạ. Âm thanh phát ra ko giống nhau. Âm tiết cũng khác nhau. Và những cảm xúc cũng khác nhau rất xa.

Khi những đợt sáng cuối cùng chuyển sang màu đỏ, tôi nhận được cuộc điện thoại đường dài từ bác Agasa, " Bác đã tìm được một trường học. Fusae nhớ con bé rất nhiều. Và bà ấy nói rằng thật ko tốt chút nào khi để một đứa trẻ sống xa gia đình..". Bác ấy ko tạm dừng, ko cho tôi cơ hội để nói "không". Tôi có cảm giác rằng miễn là tôi nhớ ra được một cái gì đó, thậm chí là một cái tên, tôi có quyền bắt em ở lại. Ngoại trừ khi có việc gì, Ai-chan dường như ý thức để giữ khoảng cách với tôi.

Tôi không thể dừng lại được cảm giác lo lắng. Một thứ cảm giác, nếu nó chỉ thuần túy là một ý thích, nó sẽ không có vấn đề nhiều như vậy ...

***

Chap 14: Knowledge

Cậu sẽ ko biết, mỗi ngày tôi đều cố gắng nở nụ cười để cậu có thể nhìn thấy nó, mặc dù nó chỉ xếp thứ hai...

Ánh sáng màu da cam đang chảy qua căn phòng, nhấn chìm cô gái trong chùm sáng của nó, nhưng vẫn ko xua nổi cái lạnh. Cô bé túm chặt chiếc áo và vùi sâu cánh tay mình, nhìn đống sách vở trước mặt. Hình như bài tập ko làm khó cô bé, vậy vì lý do gì?

8h15. Tôi đã quên mất đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần. Cuộc điện thoại vẫn kéo dài. Tôi ngả đầu lên bàn và lắng nghe tiếng kim đồng hồ tik tak. Từ phòng khách, cô bé có thể nghe thấy tiếng gọi "Ran..Ran..". Không ngừng.

Kể từ khi về nhà, ngài thám tử đã ôm lấy cái điện thoại. Có một lúc sự im lặng khá lâu, nhưng sau đó cậu ấy lại nói chuyện.Chẳng lẽ họ gặp nhau ở trường chưa đủ? Tôi đoán là quan hệ của họ đang rất tốt. Ngay sau đó, dạ dày tôi lên tiếng gầm gừ.Nếu tôi chờ đợi cho đến khi ông quyết định để nấu ăn, tôi đã bỏ đói đến chết. Cậu ấy không biết làm thế nào để chăm sóc bản thân mình, và tôi cũng được kéo xuống theo. Suy nghĩ về điều này, tôi mở cửa để nhìn vào những gì còn lại trong nhà bếp. Trong không khí, chắc chắn có một mùi cà ri đậm đặc.

"Và sau đó là cà rốt, phải ko? Nhưng Ai-chan ko thích hành...Nó vẫn ngon chứ nếu như tớ chỉ để một tí?", chàng trai đang kẹp chiếc điện thoại giữa tai và vai mình, tay trái là một cái muỗn, còn tay phải cầm mảnh công thức. Cậu ấy thậm chí còn chưa thay bộ đồng phục. Khi nhìn thấy cô bé có mái tóc nâu đỏ trước cửa bếp, cậu mỉm cười và nói nhanh vào điện thoại," Oh, tớ cũng gần xong rồi. Cảm ơn cậu nhé. Ngày mai tớ sẽ đem một thứ gì đó vào trường xem như quà cảm ơn. Bye"

"Sao lại đứng đó, Ai-chan?", giọng nói ấm áp của cậu ấy khiến tôi giật mình, " Không, không có gì". Nó không giống như tôi đã làm điều gì sai chứ? Sao tôi lại thấy tội lỗi? Cậu ấy cúi xuống và nhấc tôi vào ghế." Đói rồi, phải ko? Ngồi chờ một phút nữa nhé, anh sẽ mang ra ngay", cậu ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi và quay lại bếp.

Tôi đưa mắt nhìn lang thang khắp phòng, bởi ko thì tim tôi sẽ ngừng đập mất. Có điều gì đó khang khác trong phòng. Ngoài những dãy sách Sherlock Holmes dày cộm, trên giá đã xuất hiện thêm mấy quyển sách dạy nấu ăn. Nếu nhìn gần hơn, thì nó bao gồm cả các bước cơ bản, lý thuyết và thực tế. Mấy cuộn băng ghi âm về chương trình điều tra bí ẩn, giờ đã được ghi đè lên bằng chương trình nấu ăn. Rõ ràng cậu ấy đã ghi lại trong lúc quan sát họ. Tôi còn ngờ rằng cậu ấy đã tham gia vài lớp dạy ẩm thực nào đó. Tôi cho rằng mình có trách nhiệm trong việc thay đổi này của cậu ấy, từ một thám tử biến thành một "ông bố" đảm đang.

"Đến đây, xem trình độ nấu nướng của anh nào", cậu ấy đặt món ăn lên bàn như thể bưng một hòm kho báu, ngồi nghiêng bên kia bàn.

Màu nâu vàng của cà ry trông cực bắt mắt, mùi thơm nồng. Tôi cảm thấy rất ấm áp- cảm giác về một "gia đình"- từ chưa từng tồn tại trong cuộc sống của tôi trước đây. Nó giống như Helen lần đầu tiên cảm nhận được "Nước" vậy.

"Sao anh đột nhiên lại muốn làm cà ry?", tôi nói trong khi rót ly nước," Đó ko phải là điểm mạnh của anh". Yeh, điểm mạnh trong nấu ăn của cậu ấy là salad, trứng, sandwich. Là fastfood.

"Đó là lý do anh phải học. Chẳng phải em nói là muốn ăn cà ry sao?", cậu ấy có vẻ bị chấn động mạnh, nhìn tôi như thể đừng-nói-là-em-đã-quên-nha!

"Huh?", có một sự đứt đoạn ngắn trong não của tôi. Oh. Giờ thì tôi nhớ rồi.

Một vài ngày trước, tôi thấy cậu ta xem một chương trình dạy nấu món cà ri. Tôi nghĩ tôi đã nói "Neesan hay làm món này. Em nhớ nó.". Một cái gì đó như thế. Điều này khờ dại. Cậu ấy đã ghi nhớ. Tôi cảm thấy một nhịp đập trượt ra đau đớn trong tim. Mắt tôi bắt đầu nhưng nhức, nhưng tôi tự khống chế không hiển thị bất kỳ cảm xúc nào bên ngoài. "Nó có vị tuyệt vời, thực sự. Thực sự tuyệt vời!" Tại thời điểm này, không quan trọng là cà ri có hín hay chưa, hoặc cơm có nhão hay ko. Nó rất tuyệt.

"Tốt lắm", cậu ấy quay sang trái và chỉ tôi thấy nồi cà ry bự tổ chảng, " Công thức nói là nấu cho 5 người, nhưng anh ko biết làm cách nào giảm bớt nguyên liệu cho phù hợp...", cậu ấy rón rén liếc tôi bằng cái nhìn có lỗi.

Tôi đoán là chúng tôi sẽ phải ăn cà ry liên tục 3 ngày tới. Tôi không bao giờ hiểu tại sao cậu ta không thể tìm ra giải pháp vào các thời điểm như thế này. Nhưng, " Đừng lo. Em sẽ ăn hết", tôi nói với sự nhiệt tình.

Cảm giác như cánh cửa trong tim tôi đã hé mở một chút, để ánh nắng và gió vào trong. Tôi thấy hạnh phúc.

"Chúng ta có thể cùng làm điều đó", cậu ấy nói. Tôi ko biết đã nói gì sau đó, nhưng căn nhà lại chìm trong sự tĩnh lặng mọi ngày. Tất cả thật đột ngột, thời gian và không gian đã mất đi ý nghĩa cũng như ranh giới vốn có.Điều duy nhất bây giờ là dành cho hai người đến được với nhau. Không có gì khác. Không có gì trong quá khứ, không có gì trong tương lai. Chỉ có một không gian yên tĩnh của sự tồn tại đang làm ấm chúng tôi. Tuy nhiên, mặc dù tôi không thể đưa vào từ ngữ, kiểu này làm cho tôi cảm giác chắc chắn rằng tôi sẽ phải trả giá sau đó. Điều này báo trước được cảm giác mạnh mẽ và đáng sợ.

"Vậy, bây giờ anh có thể thay thế người đó ko?", đột nhiên cậu ấy lên tiếng. Tôi vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, ko kịp nắm bắt ý nghĩa câu nói đó.

"Nhưng neesan của em nấu ngon hơn nhiều!" Tôi nói đùa. Những điều trong tương lai không có gì để làm với tôi trong hiện tại. Suy nghĩ như thế này làm tôi vui vẻ hơn.

"Không, ý anh muốn nói Edogawa". Không phải một lần nữa. Kể từ bữa ăn sáng đó, cậu ấy thường nói những điều kỳ lạ như thế này.

Mặc dù tôi đã cố gắng để nghĩ Edogawa Conan và Shinichi Kudo là hai người khác nhau, nhưng vẫn lạ lẫm khi nghe cậu ấy nói "Tôi muốn thay thế bản thân mình".

"Không ai thay thế được Conan", tôi tốt bụng nhắc nhở cậu ấy. Chỉ có một Edogawa, và chỉ có một Shinichi Kudou. Không có gì hoàn hảo trên đời này. Cuối cùng, tôi đã hiểu.

"Yeh, anh đoán thế. Vậy nên anh sẽ phải làm tốt hơn thằng nhóc đó nhiều", cậu ấy nhanh chóng lấy lại giọng đùa giỡn.

Nếu đó chỉ là để an ủi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net