Forget me not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi tạm bị loá mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc

...

Anh ấy đi lên, cao lớn và đẹp trai, hơi bụi bặm phong trần. Cuối cùng tôi đã hiểu những gì Fusae-san " tốt nhất cho cháu." có nghĩa là gì.

Shinichi Kudou đứng trước mặt tôi, và tôi đã phải buộc ra một nụ cười.

"Hy vọng rằng cuộc họp báo của em đã thành công." . Anh đưa cho tôi một hộp nhung màu xanh với một nụ cười. "Mở nó đi."

Mặc dù tôi biết anh sẽ không đưa cho tôi một quả bom vìđã không liên lạc với anh trong mười năm, nhưng tôi vẫn hơi sợ khi mở nó ra.

Đôi mắt của tôi đã chìm trong gam màu ánh sáng đỏ, tôi cảm thấy rằng thời gian đang quay ngược trở lại.

**Hồi ức**

Đó là trước ngày chiến đấu chống lại Tổ chức. Tôi đang đi với Edogawa trên đường phố. Chúng tôi đi bộ, với hy vọng giảm stress và tăng sự tự tin của chúng tôi về một tương lai không chắc chắn.

Tôi nghiêng người chống vào cửa kínhtại một cửa hàng nữ trang, chỉ vào chiếc vòng cổ kim cương màu đỏ, mỉm cười và nói với cậu ta rằng, nếu cậu ấy không chết, cậu phải tìm một người chồng giàu có để mua nó cho tôi. Vào thời gian đó, nó là một ánh sáng đỏ chói với cái tên " Gold Marry.". Một cái gì đó đại loại thế.

**Kết thúc hồi tưởng**

" Vào ngày em đi, anh đã đi qua một căn hộ trên đường đến sân bay", nụ cười ấm áp của anh làm lưng tôi ớn lạnh.

Anh chỉ vào chiếc hộp và nói, "Ông chủ nhà nói," Cái này là dành cho bạn gái của Conan Edogawa. ' Anh đã tự hỏi làm thế nào mà 1 đứa trẻ và anh có thể thích cùng một người, vì vậy anh mở nó ra để kiểm tra xem sao. "

Tôi bị sốc, và tôi muốn ra đi lần nữa.

"Và,"-với một nụ cười, nhưng không vội vàng , anh lấy ra một bó hoa khô, màu xanh, forget-me-not.

"Chúc mừng sinh nhật." Anh mỉm cười và cúi về phía trước, thì thầm vào tai tôi," Anh nghĩ rằng anh vẫn yêu SHiho Miyano hơn, và anh thích Ai Haibara.."

Anh lùi lại một bước, tôi có thể thấy một chút ửng đỏ trên khuôn mặt của anh dưới ánh sáng mặt trời.

"Ồ, anh đang nói những gì thế nhỉ? Không thực sự quan trọng nữa đâu. Và đây...", anh nói và cầm chiếc vòng cổ lên. Tôi có cảm giác cổ mình bị đóng băng, nhưng bên trong lại rất ấm áp, "Em có quan tâm đến việc bắt đầu một cuộc sống mới chưa? Nếu em thích dùng họ Kudou ...?"

"Em ..."... Tôi nhìn anh, từ từ mỉm cười, nụ cười mà anh đã dạy tôi và tôi luôn thực hành nhiều lần trong gương. Nó là một nụ cười rực rỡ ánh sáng, một trong những điều tôi sẽ không bao giờ thể hiện trước đây. "... đã thích nó từ khi em lên bảy."

Because we like and love can we then go so far, as long as we don't forget...

***END***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net