Forget me not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Wings89

Chap 1: Dreams Disperse with Wind

Cô bé có mái tóc màu nâu đỏ đang đi xa dần. Bằng tất cả sự hoảng hốt, anh hét bảo cô ấy dừng lại...Nhưng trước khi anh gọi tên cô ấy, một màn đêm đã chụp lấy tâm trí anh và nó trở nên trống rỗng...

***

Shinichi's POV

Tôi tỉnh dậy với bả vai trái đau nhức. Căn phòng nồng nặc mùi đặc trưng của thuốc sát trùng. Bộ nhớ tôi dần dần hiện ra những cảnh sắc như một bộ phim được chiếu lại: Tổ chức, cuộc đấu súng, những vết thương...Đầu tôi bắt đầu đau buốt như muốn kháng cự tôi xem tiếp những ký ức đó, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục nhìn, tiếp tục nhớ...bởi hình như tôi còn bỏ sót một điều gì rất quan trọng. Một điều gì đó, một người nào đó...đã mất tích khỏi những ký ức của tôi. Mất tích. Nhưng là ai? Là ai?

"Shinichi, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh!"

Tôi đẩy những ý nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu và ngẩng lên. Khi tôi nhìn thấy gương mặt tươi sáng và nụ cười rạng rỡ của Ran, tôi nhớ rằng hình như còn một gương mặt khác nữa, lạnh lùng hơn và u buồn hơn. Cảm giác lúc này là tê liệt hoàn toàn. Ran đến giường bệnh, giúp tôi ngồi dậy và sắp xếp những cái gối đằng sau. Sau đó, cô ấy lại bận rộn thay nước trong bình hoa và gọt trái cây. Nhìn cô ấy, tôi thấy rất thoải mái, nhưng...vẫn là một cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó. Tôi không biết. Tôi cố gắng để nhớ lại, nhưng vẫn là một khoảng trống mờ nhạt trong đầu.

"Shinichi!"

"Sao?", tôi nhìn Ran, đang ngồi cạnh giường tôi.

"Shinichi, tớ rất vui vì cậu đã trở lại! Thực sự cậu đã trở lại "

Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy, sáng láp lánh và chảy dài trên má, cô cúi đầu vào vai tôi. Tôi tin rằng mình sẽ cảm thấy hạnh phúc vào lúc này. Tuy nhiên, một bức tranh khác đột nhiên hiện lên đầu tôi: một cô bé có mái tóc màu nâu đỏ đang túm chặt áo của một cậu bé, khóc nức nở. Gương mặt cậu bé biểu lộ một nỗi buồn sâu lắng và sự cảm thông chân thành.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức chỉ là những mảnh hình ghép rời rạc. Theo đó, một bộ phim đã bị cắt khúc, chắp nối không liền mạch mà tôi không thể nào theo dõi thêm được nữa.

Những ngày tiếp theo, có rất nhiều người đến thăm tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Tôi cảm thấy rằng có một ai đó tôi đang chờ đợi sẽ không bao giờ xuất hiện.

Bác Agasa đến vào ngày hôm nay. Ông ấy còn mang theo ba đứa trẻ, những tiếng nói trong trẻo đáng yêu gọi tôi là " Shinichi-niisan". Tôi mỉm cười đáp lại. Nhưng một câu hỏi thình lình vụt qua trong đầu tôi, tôi tự hỏi mình một câu khó hiểu. Tại sao chúng chỉ có 3 đứa? Tổ chức đã bắt chúng làm con tin, và tôi đã cứu chúng. Lũ trẻ rất mạnh mẽ và dũng cảm. Bây giờ, chúng quây quần bên tôi và phấn khích kể về cuộc chiến ngày hôm đó.

"Thật là đáng tiếc...", cô bé gái nói, tôi nghĩ đó là Yoshida Ayumi-chan.

"Yeh, yeh", cậu bé đầy tàn nhang và đứa bé trai mũm mỉm gật đầu tán thành. Tương ứng đó là Mitsu và Genta.

"Nếu có Ai-chan và Conan ở đó, chúng ta sẽ còn giải quyết được chúng nhanh hơn", Ayumi-chan có vẻ thất vọng.

Ai-chan? Tôi cảm thấy ấm áp khi nghe cái tên này, nhưng trước khi tôi có thể nắm giữ hình ảnh cô ấy trong đầu, thì nó lại biến mất kỳ lạ.

"Shinichi-kun?", tôi nghe giọng tiến sỹ Agasa lo lắng," Mọi thứ ổn chứ?"

"Vâng, vâng", tôi vội vàng nói, và những suy nghĩ trong đầu bị gián đoạn," Chỉ là... Cháu đã quên điều gì đó, hay vài người nào đó? Cháu thường hay mơ thấy họ, nhưng lại không thể nhớ được là ai"

"Đó chỉ là ảo giác do uống thuốc nhiều quá thôi", sau một thời gian dài im lặng, bác Agasa nói. Tôi nhìn thấy đôi mắt ông sáng lên, nhưng dường như ông không thể cho phép bản thân nói bất cứ thứ gì mà ông muốn." Bác nghĩ là phải đưa bọn trẻ về nhà bây giờ. Cháu bảo trọng nhé!"

Tôi nhìn thấy sự đau khổ của bác Agasa khi ông rời khỏi phòng. Có lẽ ông ấy biết điều gì đó...

Chap 2: The hop in dreams

~o~Tôi ngủ, nhưng trái tim tôi thức.~o~

***

Shinichi's POV

Có những khu vườn trong bệnh viện giành cho bệnh nhân.Bây giờ là mùa hè, nên tôi ngồi trong bóng râm để đọc sách, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì. Mấy con ong và bướm đang chờn vờn vui vẻ đằng xa, và mùi thơm của cỏ thật êm dịu. Đó là một buổi chiều thanh bình xinh đẹp. Những tiếng bước chân chầm chậm đến gần vọng đến bên tai, và như phản xạ, tôi ngẩng đầu lên.

Lúc này, thế giới quanh tôi đang rất im lặng. Đối diện tôi lúc này là một cô bé chừng 8 hay 9 tuổi, đứng cúi đầu xuống, mặc một chiếc vày màu xanh lam và cầm trong tay bó hoa "Forget me not" . Những cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc ngắn màu nâu đỏ bám vào những cánh hoa, rung rinh nhè nhẹ. Cứ như thế, cô bé đứng một chỗ trong sân, hướng về phía tôi và từ từ ngẩng đầu lên. Giống như tôi đã tưởng tượng, đôi mắt cô bé xanh như bầu trời, dịu dàng và tràn đầy cảm xúc. Và ẩm ướt, như thể chứa đầy nước mắt.

Tôi nhảy lên và thấy đau buốt. Có thể là những vết thương, hoặc là một cái gì khác. Cô bé trông giống với cô ấy- người con gái tôi hay gặp trong những giấc mơ. Nhưng cô bé là một người xa lạ, sao tôi lại có cảm giác thân thuộc đến thế? Khi tôi nhận ra điều gì đang xảy ra, thì tôi thấy mình đã đứng trước mặt cô bé, và cúi xuống để nhìn vào mắt cô bé. Cô bé giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

"Xin chào", tiếng nói trẻ thơ vang đến tai tôi," Bác Agasa bảo em đến thăm anh", cô bé mỉm cười. Nụ cười thật đẹp.

Một điều gì đó nói với tôi, tôi biết cô bé, nhưng chỉ là cảm giác. Tôi vẫn không thể nhớ nổi tên cô bé.

"Có thể...cho anh biết tên của em không?", tôi mỉm cười, nhìn vào đôi mắt xnah xinh đẹp của cô. Tôi nhìn thấy một ánh vỡ tan đau đớn, sau đó một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Em là...Ai Haibara. Rất vui được gặp anh"

Thời gian có thể đã dừng lại ngay thời khắc ấy- một buổi chiều mùa hè. Một cô bé xa lạ, không hề quen biết đã đưa tay cho tôi. Và tôi nắm lấy nó nhẹ nhàng.

Đó là một lớp học ồn ào và huyên náo những tiếng cười của trẻ con. Một học sinh mới đến- dễ thương, nhưng lạnh lùng và bình tĩnh, tiến đến chỗ trống bên cạnh một cậu bé và ngồi xuống, khiến cậu bé vô cùng ngạc nhiên.

Một hồi tưởng quen thuộc. Cùng một cậu bé và cùng một cô bé. Liệu cô bé đó có phải là "cô"?

"Chào, anh là Shinichi Kudou", tôi vỗ nhẹ vào đầu cô ấy với một nụ cười," Anh cũng rất vui khi được gặp em, Ai-chan". Liệu có quá thô lỗ hay không khi tôi gọi cô bé bằng tên ở lần gặp gỡ đầu tiên? Nhưng tôi cảm thấy như đã quen biết cô bé trong một thời gian dài. Không có chút lúng túng nào cả.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh. Hai má đỏ ửng, như đang tức giận. Trông rất dễ thương. Cô bé hạ thấp đầu xuống và dúi những bông hoa vào tay tôi.

"Chúc anh sớm khoẻ. Và hạnh phúc", cô bé nói và quay gót đi. Bỏ chạy một cách vội vàng.

Tôi nhìn những bông hoa. Có những giọt nước đọng trên cánh hoa, lấp lánh như những mảnh kim cương vỡ.

Forget me not- Xin đừng quên tôi...?

Ai có thể nói tôi biết, nếu tôi thậm chí không nhớ, làm thế nào tôi có thể quên?

Chap 3: The Only Dependence

G

iành cho người đã đưa linh hồn tôi ra từ cõi chết, không nản chí nâng tôi dậy khi tôi gục ngã.

***

Haibara's POV

Agasa từ bệnh viện và và cứ huyên thuyên suốt thời gian dài. Nhưng tôi chỉ quan tâm đến một điều: Cậu ấy có ổn không? Từ khi cậu ấy được đưa vào bệnh viện, tôi đã có cùng một cơn ác mộng vào mỗi đêm: chúng tôi bị tấn công, Ayumi-chan bị bắt, danh tính thật của tôi bị phát hiện, và cuối cùng là Gin- với nụ cười méo mó chĩa họng súng đen ngòm vào tôi. Tiếng nổ thoát ra khỏi nòng súng, và tôi nhắm mắt lại. Cậu ấy đang nằm trong vũng máu, nhưng miệng vẫn nở một nụ cười," Tớ đã hứa là sẽ bảo vệ cậu"

Tôi luôn thức dậy ở đây, trong hơi thở hoảng loạn và không thể phân biệt được đâu là mồ hôi và đâu là nước mắt trên gương mặt mình.

"Ai-kun?", bác Agasa bắt đầu chậm rãi và cẩn trọng.

"Sao ạ?", tôi đã được kéo khỏi những ký ức không mong muốn.

"Thuốc đó...có chắc là sẽ làm nó quên đi một điều gì đó?", ông tiến sỹ hỏi, cố giấu nỗi lo lắng.

"Chắc", tôi trả lời gọn lỏn. Đó là dĩ nhiên. Tôi đã tự hứa là sẽ phải trở lại cuộc sống bình thường với cậu ấy. Mặt khác, sự tồn tại của tôi giống như một cái bóng. Nếu cậu ấy không quên tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại. Tôi đã nợ cậu ta và cô ấy quá nhiều. Tôi có thể hi sinh mọi thứ vì hạnh phúc của họ, kể cả bản thân tôi.

"Nhưng...nếu như đó là những điều nó không muốn quên thì sao? Tác dụng của thuốc sẽ bị ảnh hưởng chứ?", bác Agasa vẫn hỏi.

"Trên lý thuyết, có. Nhưng tác dụng tốt nhất của thuốc đó chính là đóng đinh những gì cậu ấy đã quên, giống như phong toả hoàn toàn ký ức đó lại. Vậy nên nó bình thường thôi. Đừng lo, cháu cược rằng loại thuốc đó là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ này!", tôi cố gắng làm không khí trở nên sáng sủa hơn bằng những lời giải thích, nhưng không khỏi bối rối trước câu hỏi của ông Agasa. Bác ấy đang nghi ngờ tôi? Bác sợ tôi làm gì gây nguy hiểm cho cậu ấy sao?

" Nhưng nếu nó biết là bản thân đã quên một thứ gì đó, nghĩa là liều thuốc đã thất bại?", bác Agasa vẫn tiếp tục hỏi.

"Không hẳn vậy. Nó cần một thời gian để hoàn toàn đẩy ký ức đó ra khỏi não bộ, có thể cảm giác đó chỉ là một sự kích thích", tôi bắt đầu trở nên thận trọng hơn. Chẳng lẽ..."Cậu ấy- chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy sao?"

"Chỉ là...thằng bé hỏi bác, có phải nó đã quên đi một việc gì đó...hay người nào đó không", bác Agasa thở dài. " Thực tế, Ai-kun là rất quan trọng", ông tiến sỹ quay về phòng mình, và lẩm bẩm trong lúc bước đi. Trước khi rời khỏi, ông quay lại nhìn tôi," Cháu có muốn đi thăm nó không?"

Tâm trí tôi không ngừng lập đi lập lại những gì bác Agasa đã nói. Có lẽ cậu ấy đã không quên, có lẽ cậu ấy đã không quên. Đầu óc tôi trống rỗng.

***

Chap 4: Bitterness and Joy

~0~Trái tim hiểu được cay đắng của chính bản thân nó, và người ngoài không thể xen vào hạnh phúc của nó~0~

***

Mùa hè đầy nắng, cuộc sống tràn ngập những thứ mà nó vốn có. Tôi đặt tay lên chiếc váy màu xanh, sẵn sàng để đến thăm cậu ấy. Không hay nếu phải đi tay không, nhỉ? Với suy nghĩ đó, tôi thấy mình dừng lại trước cửa hàng hoa, nhìn những đoá hoa rực rỡ đang nở rộ. Cô bé trợ lý nhiệt tình giới thiệu cho tôi đủ loại: loại mới nhất nhập về từ Anh, những bông huệ trồng trong nhà kính...Tuy nhiên, ánh mắt tôi chỉ dừng lại nơi một góc trong cửa hàng. Một khóm hoa lớn đang tụ lại với nhau, loài hoa mang tên Forget me not, với những bông hoa nhỏ màu xanh đang túm tụm vào nhau đúng như cái tên của nó. Tôi âm thầm nhìn những bôm hoa với một cảm xúc dâng trào.

Trước khi tôi kịp xây dựng tâm lý vững chắc nhất để xác định rằng cậu ấy đang ở đây, tôi đã băng ngang qua khu vườn. Đi bộ quanh những hàng cây và khóm hoa xen kẽ, trong tôi chỉ tồn tại duy nhất một cảm giác: Tôi muốn gặp cậu ấy. Nâng đầu mình lên khe khẽ, tôi nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy đang mặc bộ đồ trắng giành cho bệnh nhân, khiến gương mặt cậu trong nhợt nhạt hẳn, và mặc dù cậu ấy trông rất phấn chấn tinh thần, nhưng sức khoẻ vẫn còn yếu. Tim tôi đau nhói. Tôi mở to đôi mắt, ngẩng lên nhìn cậu ấy và hi vọng những giọt nước mắt sẽ đóng băng trong mắt mình. Đừng khóc! Không! Khi tôi mắt tôi đang mất tập trung, thì cậu ấy đã đứng trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên và vui mừng. Cậu ấy đã đến thẳng đây, đến đây không do dự, nghĩa là...cậu ấy còn nhớ tôi?

Dĩ nhiên là cậu ấy sẽ hỏi tên tôi. Đó là điều mà tôi mong đợi, vậy tại sao những nỗi buồn trong tôi lại trào lên như chực vỡ oà? Đó không phải là những gì tôi muốn hay sao?

Tôi giới thiệu tên, biết rằng không thể né tránh nữa. Giọng chị Akemi vang đến trong đầu," Chúa không bao giờ cho chúng ta quá nhiều, vì vậy, rất quan trọng để quyết định những gì em thực sự muốn". Tôi giơ tay lên, quyết định rằng tôi chỉ muốn có một cái bắt tay ấm áp. Từ bây giờ, tôi chỉ là tôi, Ai Haibara. Trong quá khứ của cậu ấy, trong ký ức của cậu ấy, tôi không bao giờ tồn tại. Tôi chỉ là một học sinh tiểu học. Có lẽ tôi có thể trở thành bạn của cậu ấy.

"Rất vui khi gặp em, Ai-chan", tôi nghe cậu ấy gọi tên tôi, nhưng Edogawa mà tôi yêu đã không còn ở đây nữa. Những giọt nước mắt vừa khô nay đã quay trở lại. Tôi thật ghét khi tôi trông như thế này.

Tôi nhanh chóng chúc cậu ấy tốt lành , đẩy những bông hoa vào tay cậu, và trước khi tôi quay lại đằng sau, những giọt nước mắt đã rơi khỏi khoé mắt. Tôi cúi đầu vội vã chạy đi, như thể chạy trốn một sự thật rằng, Edogawa của tôi đã không còn nữa.

Chap 5: Restrained

Shinichi's POV

Tôi hồi phục rất nhanh. Chỉ sau mấy ngày là tôi đã xuất viện. Ran chạy ra chạy vào để giúp tôi thu dọn đồ đạc, chỉ dừng lại khi nào tôi cần cô ấy giúp một tay.

"Shinichi, cậu nên tâp trung vào công việc thì tốt hơn.", cô ấy nói câu này ở hầu hết thời gian, cứ như đang nói chuyện với một đứa trẻ, và vì lý do nào đó, tôi thấy rất ấm áp. Cùng lớn lên bên nhau, chúng tôi giống như...một gia đình? Sao tôi lại nghĩ như vậy?

Tôi nhìn quanh, và đôi mắt dán chặt vào những bông hoa nhỏ. Những bông hoa màu xanh mỏng manh, chúng đang ở đó. Khi nhớ lại buổi chiều đầy nắng, cô bé nhỏ tuổi ấy chúc tôi hạnh phúc, bất giác tôi mỉm cười.

"Có gì đáng cười đâu?", tôi nghe giọng trách mắng của Ran. Cô ấy nhìn tôi vẻ khó hiểu trong lúc bước về phía bình hoa.

"Những bông hoa này đang héo cả rồi. Có gì mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào thế?", cô ấy nói trong khi tay lựa những bông hoa, làm cánh hoa và lá của chúng rụng lả tả xuống sàn. Không hiểu sao trái tim tôi đau nhói.

"Chờ đã", tôi bước lên, nhẹ nhàng cầm lấy những bông hoa nhỏ, và khi nhận ra biểu hiện lúng túng kỳ cục của mình, tôi mỉm cười giải thích," Tớ muốn làm hoa khô", nhưng, tại sao?

Với chiếc túi quần áo, chúng tôi bước ra hành lang bệnh viện. Bác Agasa đã lái xe đến, đang chờ đợi. Lũ trẻ và Ai-chan cũng ở đó, ba đứa bé đang nói chuyện ríu rít không ngừng xung quanh Ai, như muốn nói với Ai chuyện gì. Ayumi-chan hình như rất lo lắng đến nỗi gương mặt đỏ lựng lên.

Trong lúc bác Agasa xách túi của tôi bỏ vào cốp xe, tôi bước vào trong, tay vẫn cầm bó hoa đã héo của Ai-chan, tôi cúi xuống nhìn cô bé, cảm giác vô cùng quen thuộc khi mắt chúng tôi chạm nhau.

"Anh vẫn chưa cảm ơn em...về những bông hoa... Chúng thật sự rất đẹp..", dưới ánh mặt trời, tôi nhìn thấy nụ cười cô bé nở rộ như những đoá hoa.

Ngồi trên xe, tôi yên lặng theo dõi cuộc đối thoại của Ayumi và Ai-chan.

"Ai-chan, đừng đi mà! Conan-kun đã đi rồi, giờ cả cậu cũng đi ...", Ayumi-chan rõ ràng là đang cầu xin. Hai cậu bé kia vkhông thể biểu hiện yếu đuối như thế, nên chúng vẫn im lặng, nhưng rõ ràng cũng lo lắng ko kém.

"Nếu tớ không đi, thì tớ sẽ ở đâu?", cô bé nói với giọng yêu thương," Đừng lo, tớ sẽ thường xuyên gọi cho cậu"

Ai-chan sẽ đi? Tôi thấy trái tim tôi như rơi xuống vực, cổ họng bị thắt chặt lại. Hay là tôi bị say xe?

"Cha mẹ của Ai-chan sẽ đến đón con bé ah? Giống như Conan-kun?", Ran hỏi.

"Oh, Không", bác Agasa trả lời," Bác và Fusae định chuyển đến Anh, và sẽ đưa Ai-chan theo cùng"

Không khí sôi nổi trong xe chìm hẳn xuống. Ayumi có lẽ quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, dựa vào vai Ai-chan. Ai-chan nhìn lên, và chúng tôi chạm mắt nhau một thời gian ngắn trước khi cô bé quay mặt ra ngoài cửa sổ. Trong sự im lặng, tôi cảm thấy mình bị "say xe" một lần nữa.

Chap 6: Caring all the way

Mấy ngày sau đó, tiến sỹ Agasa bắt đầu đóng gói đồ đạc. Trường học vẫn chưa bắt đầu, nên tôi thường qua giúp bác ấy. Chủ yếu là tôi muốn nhìn thấy Ai, tôi nghĩ. Cô bé hình như đang bị cái gì đó làm phân tâm.

Hôm nay khi đến nhà bác Agasa, tôi thấy mọi thứ hầu hết đã dọn xong. Ngồi trong căn phòng khách trống rỗng, tôi thấy mình cũng trống rỗng theo.

"Ai-chan đâu rồi?", hỏi khi nhìn xung quanh, lo lắng vì ko thấy cô bé.

"Uhm nó...", gương mặt bác Agasa có vẻ ko quan tâm lắm,"..chắc là đang đi bộ trong công viên. Gần đây tâm trạng nó không tốt, bác nói là con bé nên đi ra ngoài cho khuây khoả". Đột nhiên bác ấy dừng lại, nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, " Dường như cháu đối xử rất tốt với Ai-chan. Muốn nói chuyện với con bé à?"

Tôi vội vã chạy ra công viên để tìm cô bé, một cảm giác giục giã chưa bao giờ xuất hiện trước đây. Mặt trời đang lặn dần, cha mẹ những đứa trẻ đã đến dẫn chúng về. Tôi nhìn thấy cô bé đang ngồi một mình trên chiếc xích đu. Ánh hoàng hôn nhuộm mái tóc cô bé thành màu đỏ cam, và đổ dài một cái bóng phía sau. Bỏ qua những nỗi đau vô hình mà tôi đang cảm thấy, tôi lặng lẽ ngồi xuống trên chiếc xích đu bên cạnh.

Tôi nên nói về cái gì đây? " Gia đình em gồm có những ai?"- để đứa trẻ của họ lại cho một gia đình khác, đừng nói là họ cũng giống cha mẹ tôi- bỏ con mình để tận hưởng cuộc sống vui vẻ ở nước ngoài.

"Em từng có cha, mẹ và một người chị gái. Nhưng sau đó, chỉ còn một mình Ai", cô bé hẩy nhẹ khiến chiếc xích đu chuyển động.

"Vậy...", tôi vẫn chưa hiểu lắm.

" Em là... trẻ mồ côi"

"Err...", tôi cứng họng, và cố gắng xin lỗi thật nhanh có thể.

"Được rồi...Chỉ cần nói một lần thôi", cô bé đứng dậy, vỗ vào vai tôi.

Tôi thcự sự không thể hiểu được cô bé đang đứng trước mặt mình, có thể nói về gia đình đã qua đời một cách yên tĩnh như vậy. Làm thế nào cô bé có thể bình tĩnh đến thế?

"Em không muốn đi phải ko?", tôi hỏi, và cầu nguyện một câu trả lời "phải"

Cô bé nhìn tôi ngạc nhiên, khẽ cúi đầu xuống. Chúng tôi im lặng như một sự ngầm hiểu, tôi biết cô bé đang quyết định. Một lúc sau, tôi thấy cô bé khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Tôi thấy mình như bị ném khỏi cán cân của thăng bằng, chỉ từ một hành động nhỏ.

"Ở đây...có nhiều bạn bè tốt", Ai-chan trả lời ko rõ ràng, nhưng tôi quyết quyết định của cô bé. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui vẻ hơn trước.

Tôi nhảy khỏi xích đu.

"Ai-chan, về nhà nào. Anh sẽ chăm sóc em", tôi giơ tay ra đề nghị, và mỉm cười. Cô bé ngập ngừng, cuối cùng cũng giơ bàn tay nhỏ bé ra.

Chap 7: Endings are beyond man's control

Haibara's POV

Thật thú vị khi xem bác Agasa gói gém đồ đạc. Mỗi lần cầm môt món đồ nội thất, bộ quần áo, hoặc một thiết bị trong phòng thí nghiệm, bác ấy sẽ đặt nó xuống, sau đó cầm lên, suy nghĩ một lúc mới quyết định giữ hay không. Tôi thực sự ấn tượng! Nếu tôi ko thường xuyên nhắc nhở, chắc bác ấy sẽ gói cả căn nhà đi theo luôn.

"Ai-kunnnnn", tiếng bác Agasa vọng lên từ tầng hầm. Bất cứ khi nào không thể quyết định được, bác đều phát ra tần suất âm thanh cao như vậy.

"Cháu đang đến", thực sự, bây giờ. Chuyện gì mà khó khăn để tự quyết định thế?

"Ai-kun, chúng...", bác Agasa chỉ vào tấm bảng thí nghiệm trước đây của tôi. Các loại hoá chất nhạy cảm đặc biệt được đặt trên đầu bàn. Tôi đã sử dụng nó không ngừng trong một thời gian dài, và giờ, nó đang phủ một lớp bụi mỏng.

"Vứt chúng đi", kể từ khi thuốc giải độc hoàn thành, ko có lý do nào để tôi trở về chiếc bàn thí nghiệm này nữa. Tất cả nhiệt tình lẫn năng lượng trong tôi đã bị hút cạn.

"Vậy...thuốc giải..?", bác Agasa nắm một cái hộp nhỏ trong tay, " Cháu thực sự ko muốn trở lại hình dạng cũ?", ông ấy hỏi và đẩy cái hộp vào tay tôi, " Hãy suy nghĩ lại đi"

Ông đi lên, bỏ tôi một mình trong phòng thí nghiệm. Thực sự không có gì cần thiết thêm để quyết định...

**Hồi tưởng**

Đêm trước khi cuộc chiến với tổ chức nổ ra, cô bé đưa viên thuốc giải cho cậu bé.

"Sao chỉ có một viên? Còn của cậu?", Với vẻ cứng đầu, cậu bé nhìn vào đôi mắt xanh lấp lánh của cô bé, giọng nói bất bình.

"Tớ phụ trách xâm nhập hệ thống trung tâm, việc đó sẽ thuện tiện hơn với một cơ thể nhỏ bé", cô bé nói một cách thờ ơ.

"Không, nó nguy hiểm hơn nhiều!", cậu bé cố gắng kiềm chế sự tức giận.

"Đã có đủ người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net