Chương 6: Vách Đá (6) - Jaebam - MarkJin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách hôm đến văn phòng lần trước đã ba ngày, Yugyeom theo thường lệ trở lại công việc tổ trọng án.

Như mọi ngày, công việc của Yugyeom không có gì thay đổi, vẫn giúp các tiền bối pha trà, mua thức ăn và đưa tài liệu, ban đầu cậu cho rằng sẽ như tưởng tượng của cậu bắt đầu tiếp xúc với các vụ án nhỏ, đáng tiếc chức vụ vai vế quan trọng, cậu nhóc mới bước vào xã hội như cậu không được để mắt đến.

Nói không thất vọng là không đúng, đây là công việc mơ ước của Yugyeom, không thể trực tiếp giúp một tay làm cậu cảm thấy trống rỗng, Yugyeom gãi đầu, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi cậu nằm trên đống tài liệu chất đầy bàn thở dài.

Từ khi Mark và Youngjae cãi nhau, Yugyeom bận rộn cũng không đến văn phòng thám tử, Bam Bam cũng không nói rõ phát triển vụ án với cậu, làm cậu rất quan tâm, cảm giác bế tắc trong lòng không phun ra được.

Yugyeom vô cùng để ý đến chân tướng vụ tự sát của Lee Yeyun, trực giác của cậu gào thét, chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu rời khỏi nhân gian đối với cô mà nói là một loại giải thoát, vậy khi còn sống sao Lee Yeyun lại cố gắng sống đến vậy, đến cùng là cuộc sống có quá nhiều đau khổ nghĩ đến đau thương?

Yugyeom nhìn rất nhiều, mọi người bất đắc dĩ chọn con đường này.

Đang ngẩn ngơ, màn hình máy tính mất đi tiêu điểm, màn hình hình tứ giác mất góc, truyền đến một nửa tài liệu không được rõ ràng, hình ảnh trước mắt Yugyeom tan rã, thay vào đó là ký ức tối tăm như thủy triều.

Gào thét, vỡ đê, đau đớn cùng nước mắt.

Tất cả đều rõ ràng trước mắt, suy nghĩ của cậu theo tiếng rên rỉ xé lòng bay về phía chân trời.

Nếu biết Lee Yeyun sớm hơn sẽ có thay đổi chứ? Yugyeom không biết, có quá nhiều chuyện không cách nào đoán được, ít nhất bây giờ cậu có thể làm được, là tìm ra di nguyện lúc còn sống của cô.

Cơ hội nhỏ bé, cậu cũng muốn góp sức thử xem sao, giống như cậu đã từng thấy, đôi tay mang theo hy vọng...

"Yugyeom cậu sao vậy, mệt rồi?"

Giọng nói có vẻ tang thương làm Yugyeom đang thất thần lấy lại tinh thần, tầm mắt của cậu khôi phục lại bình thường, Yugyeom ngẩng đầu nhìn tiền bối đang nhìn về phía cậu kêu gào, cậu lập tức lo sợ ngồi thẳng người.

Anh là tiền bối Yugyeom vô cùng thân thiết, trong cuộc sống công việc là người lạnh nhạt nhất, nhưng anh là người duy nhất đối xử tốt còn quan tâm đến Yugyeom, khiến Yugyeom có thiện cảm với anh, cậu bị tiền bối bắt được đang lười biếng, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu, "Em xin lỗi."

"Không sao, mệt thì nghỉ ngơi một chút, cảm giác gần đây cậu không yên lòng?" Tiền bối hơi nghiêng người qua nhích lại gần gương mặt lộ vẻ mệt mỏi của Yugyeom, "Có vấn để gì sao? Có thể nói với anh."

Yugyeom lúng túng cười một tiếng, cậu thường bị Bam Bam nói không giấu được tâm trạng, không ngờ ngay cả người quen biết không lâu cũng nhìn ra được, Yugyeom nghĩ có nên kiểm điểm mình hay không.

Yugyeom lắc đầu tỏ ý chẳng qua nghỉ ngơi một chút, muốn tiền bối đừng lo lắng cho cậu, sau khi tiền bối rời đi mới tháo nụ cười xuống, sau đó liếc màn hình điện thoại bị tài liệu che lấp.

Mấy ngày nay cậu đều mở Whale.

Từ ban đầu Yugyeom là người chơi lâu năm của Whale, đến mấy năm gần đây thoát khỏi trò chơi, cùng lắm thỉnh thoảng lên chơi vài trò chơi nhàm chán, sau khi tiếp xúc với vụ án của Lee Yeyun mới thường xuyên online, đều canh ở tài khoản "Lông vũ phiêu tán".

Có thời gian rảnh sẽ luyện lên cấp kim cương, cũng không tốn thời gian trang bị trò chơi, quả thật rất không tầm thường - trừ khi, người này giống cậu, từ thời BBS đã đạt tới cấp cao nhất.

Vậy thì xác suất người này từng tiếp xúc "Trò chơi tự sát" cực cao.

Mấy ngày nay Yugyeom định tìm tài liệu về trò chơi tự sát năm đó trong hồ sơ của tổ trọng án, đáng tiếc cậu là người mới, tất nhiên không cách nào vào được hồ sơ.

Nếu có thể thông qua quan hệ lấy được tài liệu thì tốt.

Cậu thở dài một hơi, đang chuẩn bị lên tinh thần tiếp tục công việc, đầu bỗng nhiên thoáng hiện một suy nghĩ, tay Yugyeom đang đánh máy thì ngừng giây lát.

Nếu cậu...

Yugyeom đột nhiên đẩy ghế đứng lên, cậu sải hai chân thon dài, nhanh chóng đuổi theo tiền bối vừa rời đi không bao lâu, Yugyeom lên tiếng gọi người phía trước.

Trong đầu Yugyeom nghĩ, cậu phải biết tất cả chân tướng ở quá khứ - không chỉ vì Lee Yeyun, mà vì những người bị hại trong quá khứ.

"Tiền bối!"

"Hử? Yugyeom?"

Thấy tiền bối xoay người nghi ngờ nhìn về phía Yugyeom có chút vội vả, cậu nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, lấy dũng khí đặt câu hỏi.

"Tiền bối, xin hỏi anh từng nghe đến án tự sát tập thể trên mạng ở mấy năm trước chưa?"

                 

                           

"Anh Youngjae, em đã thông báo Yugyeom ngày mai đến văn phòng thám tử rồi."

Sau khi xác nhận tin nhắn đã gửi Bam Bam cất điện thoại đi, cậu đi tới bên Youngjae đang chăm chú viết lập trình, nghe Youngjae thờ ơ hừ một tiếng, Bam Bam quay đầu nhìn màn hình chằng chịt ký tự cùng chữ số, não người lập trình làm cậu cũng thấy đau đầu.

"Tại sao nhất định phải là tài khoản của Yugyeom mới được dùng lập trình này ạ?" Bam Bam đầy nghi hoặc hỏi, "Lấy thẳng tài khoản của cô Yeyun để vào, rồi lấy ghi chép tin nhắn và cuộc gọi của cô ấy không phải được rồi sao?"

"Không sai, nhưng lấy danh tiếng của cô Yeyun trong Whale mà nói, vừa lên mạng sẽ tạo thành chấn động, hơn nữa nếu 'Lông vũ phiêu tán' có liên quan đến vụ này, thấy Yeyun vốn đã chết lại online, nhất định sẽ nghi ngờ."

Youngjae chậm rãi đáp lại vấn đề của hậu bối, tốc độ gõ nhanh như ngón tay đang nhảy trên bàn phím, đầu ngón tay ở trên không rơi xuống một lực mạnh kết thúc, toàn bộ cơ thể của cậu dựa vào lưng ghế, giơ hai tay lên như trút được gánh nặng hô to: "Viết xong rồi! Mệt chết đi được! Anh phải đòi anh Mark tăng lương!"

Bam Bam kính nể từ nội tâm vỗ tay chúc mừng, hành động cổ vũ làm tâm tình Youngjae rất vui, anh đứng dậy vây lấy Bam Bam, "Cùng anh đi ăn thịt đi! Thuận tiện cùng uống rượu với nhau!"

Nếu anh Jackson nghe được sẽ bị thù dai cả đời - đây là bản thân Bam Bam biết được trước đây không lâu Jinyoung và Mark âm thầm ra ngoài ăn, lúc về bị Jackson oán niệm mãi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, trước khi Youngjae nắm chốt cửa ba tiền bối ra ngoài nhanh một bước mở cửa từ bên ngoài ra, Youngjae đối diện với khuôn mặt mệt mỏi của Jackson, cậu lập tức lặng lẽ thu lại ý muốn ăn thịt.

"Đã về rồi, điều tra thế nào?" Youngjae yên lặng đặt ví tiền lên bàn máy tính, gãi đầu hỏi ba người biểu cảm nghiêm trọng.

Đã qua ba ngày kể từ hôm Youngjae và Mark cãi nhau, ba ngày ngắn ngủi, Youngjae và Bam Bam đóng giữ ở văn phòng thám tử, viết lập trình còn đối mặt với tình hình đột ngột phát sinh.

Jackson đi thu thập lời khai của bạn bè xung quanh Lee Yeyun và Le Boyeon, còn Jinyoung và Mark đi tìm Lee Boyeon nói chuyện, định lấy thông tin liên quan từ miệng người ủy thác.

"Anh nói trước. Đánh giá của cô Lee Yeyun ở trường không tệ, nhưng cô bị một nhóm nhỏ ghen ghét, nhóm nhỏ đó thân phận tương tự chị đại, nên ở trường bị bắt nạt không ít." Jackson vừa nói vừa nhíu mày, mi tâm nhíu chặt nói rõ từ tận đáy lòng anh không đồng tình.

"Ngược lại cô Lee Boyeon, bất ngờ đánh giá không tốt." Jackson nhớ lại những lời người xung quanh nói về Lee Boyeon, "Chi tiết anh không biết, tóm lại là khá khó sống chung."

"Bọn anh đi tìm cô Lee Boyeon nói chuyện trực tiếp, muốn biết quan hệ của cô ấy và người chết lúc còn sống từ miệng cô ấy, đáng tiếc không ra được gì." Jinyoung nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, ba ngày liên tục anh và Mark đến gặp Lee Boyeon, kết quả đều thất bại kết thúc.

"Nhưng không phải anh Mark có... biểu hiện gì đó sao? Cái có thể quan sát biểu cảm chân thực đó?"

"Là 'biểu hiện nhỏ'." Mark mở miệng uốn nắn hậu bối mới, "Hai ngày trước cô Lee Boyeon không muốn gặp bọn anh, hôm nay gặp bọn anh lại đeo kính mát và khẩu trang, tay từ đầu đến cuối cầm túi, quả nhiên không muốn cùng bọn anh nói chuyện."

"Cô ấy hy vọng chúng ta nhanh tìm ra lý do tự sát, nhưng cô ấy không phối hợp cũng là một trong những nguyên nhân kéo dài thời gian chúng ta tìm ra chân tướng." Jinyoung xoa huyệt thái dương hơi đau, anh cũng có ác cảm không nói rõ được với Lee Boyeon, chỉ thấy đối phương không phản ứng, làm Jinyoung bó tay hết cách.

"Youngjae, lập trình thế nào rồi?"

"Xong hết rồi! Tối nay em làm một khảo sát mô phỏng, ngày mai kêu Yugyeom cho chúng ta mượn tài khoản, vậy anh Mark có nên tăng lương cho em không?"

Bam Bam ở một bên lặng lẽ nhìn Youngjae đùa giỡn cùng Mark lộ ra nụ cười không biết làm sao, quả thật cậu rất khó tưởng tượng mấy ngày trước hai người còn lớn tiếng ầm ĩ một trận.

"Thời gian không còn sớm, Bam Bam em muốn ở lại ăn tối không?" Jackson đi tới trước tủ chất đầy mì gói, ném từng miếng mì một vào nồi, anh quay đầu nhìn về phía Bam Bam hỏi.

"Không được, em còn phải về nhà cho mèo ăn." Bam Bam xua tay từ chối ý tốt của tiền bối, lời hỏi thăm của Jackson nhắc nhở Bam Bam đã đến lúc tan làm - thời gian ở văn phòng thám tử luôn trôi qua vô cùng nhanh.

Bốn người ở văn phòng thám tử đơn giản nói lời tạm biệt, Bam Bam đi xuống cầu thang vừa hẹp lại u ám, nhớ lại lúc về nhà sẽ đi qua một tiệm gì đó, nên mua gì đó ăn tối thưởng cho mình một ngày mệt nhọc, kế hoạch trong đầu cứ vậy vẽ ra một ngày tốt đẹp.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Khi Bam Bam ngẩng đầu lên lơ đãng đi vào lối rẽ, thấy một người trốn sau cột điện vẫy tay với cậu, mới đầu Bam Bam cho rằng gặp phải người kỳ lạ nào đó, thị lực cậu không tốt, không thấy rõ người đó là ai, cậu chỉ cảm thấy quen thuộc khó hiểu.

Cho đến khi người thần bí kia chủ động đến gần cậu, khoảng cách của hai người đủ để Bam Bam có thể thấy rõ, Bam Bam bất ngờ sững người.

             

                  

"Thật không ngờ cô lại đến tìm tôi, Boyeon-nim."

"Gọi em là Boyeon được rồi. Có thể gọi anh là anh Bam Bam không?"

"Cô tùy ý gọi đi."

Bam Bam nghĩ cũng không ra, cậu lại cùng người ủy thác ăn tối, thấy được cho phép Lee Boyeon thoải mái mỉm cười, trong lòng cậu cảm thấy phức tạp.

Đồ ăn đưa lên, hai người chuyên tâm thưởng thức ăn món ngon, đột nhiên yên tĩnh tràn ngập giữa hai người, ai cũng không mở miệng. Bam Bam luôn không thích bầu không khí ngột ngạt, chỉ là tình huống xảy ra bất ngờ làm cậu không biết ứng biến thế nào.

Phiền não hồi lâu, cuối cũng vẫn là Bam Bam mở miệng đánh vỡ im lặng: "Boyeon có chuyện gì tìm tôi sao?"

Nhìn như giết thời gian, tay ngọc thon nhỏ đang cuốn mì sợi lại buông nĩa xuống, Lee Boyeon ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Bam Bam, đường kẻ mắt nhỏ dài bọc quanh mắt lấp lánh có thần tạo nét hấp dẫn, cô nghe vậy nheo mắt cười: "Vì em thích anh Bam Bam nha."

Bam Bam đang khuấy cafe chợt ngừng lại, đáp lại ánh mắt đang lóe lên của Lee Boyeon, cậu không khỏi bật cười khanh khách: "Cô nói đùa thôi nhỉ."

"Không phải đâu, so với hai anh kia, em thích anh Bam Bam hơn." Lee Boyeon ngại ngùng cười một tiếng, nửa người cô dựa vào lưng ghế, thái độ lười biếng rõ ràng, "Anh Bam Bam biết có hai người ở văn phòng thám tử các anh đến tìm em."

"Thành thật mà nói hai anh đều rất đẹp trai, nhưng sau khi em đến văn phòng thám tử, không có thiện cảm nào với hai người họ. A, không phải em nói xấu bọn họ, hy vọng anh Bam Bam đừng giận."

"Tôi hiểu, cô nói tiếp đi."

Bam Bam nhấp một ngụm cafe, vị hơi chát từ đầu lưỡi lan ra, giác quan thứ sáu của cậu nói cho cậu biết, cậu có thể lấy được lời gì đó từ Lee Boyeon.

"Không thích bọn họ chắc là do ánh mắt đi? Rõ ràng đang thăm dò em, muốn quan sát biểu cảm của em xem ra gì không, bắt một chi tiết nhỏ liền muốn truy hỏi cảm giác của em." Lee Boyeon nhớ lại hai người có khuôn mặt anh tuấn ẩn chứa sự sắc bén, cô bất mãn mím môi, "Nhưng anh Bam Bam cho em cảm giác rất chân thật, giống như... từ nội tâm muốn nghe em nói vậy."

"Vậy nên phải bị hỏi, em tình nguyện để anh Bam Bam hỏi em, cũng không muốn để bọn họ hỏi." Lee Boyeon dang hai tay tỏ rõ lập trường của mình, cô nghiêng đầu nhìn thẳng người đàn ông ngồi đối diện, "Cứ hỏi đi."

Không ngờ cứ tùy tiện như vậy có thể đạt được mục đích, Bam Bam có chút không phản ứng kịp, ngay sau đó cậu khôi phục lại tinh thần, "Boyeon biết chuyện Yeyun-nim chỉnh hình không?"

"Bản mẫu của phẫu thuật thẩm mỹ sao em không biết được." Lee Boyeon phát ra tiếng cười khẽ không đáng nhắc đến, trong đó xen lẫn miệt thị, "Có một ngày đột nhiên đi làm phẫu thuật, trở về lại có khuôn mặt giống em như đúc, thành thật mà nói nhìn không ưa nổi."

"Không ưa?" Bam Bam không hiểu lặp lại từ làm cậu để ý, nếu có thể hiểu rõ suy nghĩ của Lee Boyeon, đối với vụ án này chắc sẽ có phát triển cực lớn.

"Yeyun cái gì cũng tốt hơn em, tính cách khôn khéo, nghe lời lại quan tâm, thành tích học hành ưu tú, khác em hoàn toàn." Nhớ đến khi cô em gái ưu tú còn sống, Lee Boyeon nâng lên nụ cười khổ, "Không giống em, tính khí xấu, sách cũng không đọc xong, ba mẹ rất thương Yeyun."

Theo như lời nói, hình ảnh trong trí nhớ trong đầu hiện lên, cô nhớ lại lúc mình bị mắng chỉ có thể đứng một bên, nhìn ba mẹ an ủi em gái cô, còn trước mặt cô đưa đồ uống cô thích nhất cho em gái, mình lại chỉ có thể kiềm nước mắt, đến giờ nhớ lại vẫn rõ ràng trước mắt.

Lee Byeon không tìm được mục tiêu cho mình.

Bất luận gia đình hay trường học, không có nơi nào khen cô, gia đình cô kỳ vọng dường như chỉ thiên vị em gái, cô nên đi đâu? Ai có thể nói cho cô biết không?

"Một ngày nào đó, em than phiền với bạn, cô ấy nói với em một câu."

" 'Nhưng cậu đẹp hơn em gái cậu rất nhiều nha!'... Những lời này, thức tỉnh em hoàn toàn, khiến em ý thức được hóa ra mặt mình nhìn đẹp như vậy."

Lee Boyeon đưa ngón tay lên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào gò má, ửng đỏ màu san hô trên mặt tạo cảm giác trẻ trung, từ đầu đến cuối miệng cô nâng lên, "Thứ duy nhất em được khen là khuôn mặt, nên em cố gắng đặt cược vào trang điểm - kết quả, mới đầu người phớt lờ không để ý đến em đều thay đổi thái độ, bắt đầu muốn làm bạn với em."

"Bề ngoài là trên hết chính là như vậy đi, em cũng không muốn lãng phí khuôn mặt mình, kết quả em làm livetream, kiếm được không ít tiền.

Lee Boyeon đầy hứng thú lười biếng đẩy dĩa spaghetti ăn chưa được một nửa qua một bên, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cửa sổ trong đêm tối không nhìn rõ được bên ngoài, chỉ có thể thấy gương mặt phản chiếu của mình.

Lợi dụng đầy đủ ưu thế có gì không tốt, cái thế giới này vốn không công bằng, không phải sao?

"Thế giới của em và Yeyun trở nên cân bằng, đây không phải là điều tốt sao? Ít nhất em cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng Yeyun nó..."

"Cướp đi 'chiến lợi phẩm duy nhất' của cô."

Bam Bam dùng giọng trầm thấp khác thường phá vỡ chỗ đau của cô, Lee Boyeon nắm chặt tay đang đặt trên đùi, môi mỏng nhếch lên nụ cười lãnh đạm: "Nó 'chỉnh' bề ngoài, nó lại được hoan nghênh hơn... Thế giới của em, bị nó phá vỡ."

Vậy thì sự chán ghét lúc ấy của Lee Boyeon là có lý do.

Bam Bam âm thầm ghi nhớ, cậu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ ly cafe đã lạnh từ lâu, mặt nước màu nâu sậm bị ngoại lực đánh vào dâng lên gợn sóng lăn tăn.

Chỉ còn lại một câu hỏi.

"Vậy Boyeon cô cho rằng, mình có liên quan đến vụ tự sát của Yeyun-nim sao?"

Bam chưa kịp ngẩng đầu nhìn lại, khóe mắt liếc thấy người cô gái cứng đờ, khuôn mặt bị tóc mái che đi không nhìn được, cậu muốn hỏi vào trọng tâm, Bam Bam đang định hỏi thì bàn đột nhiên nghiêng về phía cậu, may mắn chân bàn dán chặt vào mặt đất mới không dẫn đến bi kịch.

"Anh cũng nghĩ tôi sai sao? Anh giống hai người kia đều nghĩ tôi sai sao!"

Giọng Lee Boyeon run rẩy không yên, giọng nói sắc bén vang vọng trong quán ăn nhỏ yên tĩnh, may quán không có nhiều khách, mắt thấy cô gái sụp đổ chỉ có vài học sinh, nhân viên tiệm và Bam Bam, nhưng ánh mắt nóng như lửa khó mà khinh thường.

Bam Bam hốt hoảng nhìn quanh, làm con gái khó chịu không phải là đàn ông, cậu hạ thấp giọng muốn Lee Boyeon bình tĩnh, lại vướng phải chỉ trích của đối phương: "Tôi cho rằng anh Bam Bam sẽ thông cảm cho tôi, quá thất vọng, sao tôi lại nghĩ tôi có liên quan đến vụ tự sát của Yeyun chứ? Là tôi hại nó nhảy lầu sao?"

"Làm ơn, tôi còn muốn tự sát hơn nó được không? Là ai cướp đi tất cả của tôi? Ai hại tôi mất đi thứ nên có?"

"Rõ ràng, rõ ràng nó hạnh hơn tôi triệu lần, ba mẹ cùng họ hàng đều thích nó hơn, bạn nhiều hơn tôi, tài nguyên nó thuận tay đều có được... Tôi ư? Tôi có gì? Tôi ngoài bản mặt này ra, cái gì cũng không có."

"Tôi chỉ cần dựa vào gương mặt này, là đã có thể nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thích như nó, giá trị tồn tại của tôi là gương mặt này."

"Nhưng dựa vào cái gì, ngay cả ý nghĩa tồn tại của tôi nó cũng lấy đi? Tôi không hiểu nha!"

"Nếu nó còn sống, tôi nhất định sẽ hỏi nó tại sao phải đi chỉnh hình, tại sao muốn chỉnh hình giống tôi như đúc... Hết lần này tới lần khác nó ích kỷ đến chết, để lại một mình tôi, rốt cuộc coi tôi là cái gì?"

"Sau đó các anh một hai hỏi tôi những vấn đề này... Ha, thật hết nói nổi..."

"Quay đầu lại, kết cục tôi... kết cục tôi..."

Hơi thở rối loạn ngăn lời cô nói, bất tri bất giác nước mắt nóng bỏng đã đầy khóe mắt cô, từng giọt nước mắt lướt qua gò má, nước mắt dính đầy phấn lưu lại dấu vết trên mặt, cô ý thức được không khống chế được nữa, cô ôm mặt khóc lớn.

Bam Bam phát ngốc đưa mắt nhìn cô gái trước mắt khóc nghẹn, giấy đã nắm trong tay từ lâu, cậu muốn giúp đối phương lau nước mắt, nói đối phương đừng khóc nữa, nhưng nghe những lời sắc bén Lee Boyeon nói không chút che giấu, Bam Bam dừng động tác lại.

Đang lúc mờ mịt, ký ức chôn giấu ở chỗ sâu nhất như tuyết rơi mờ mịt không thấy rõ, nhưng lại sâu sắc làm cậu khó quên.

Cũng từng có người trước mặt cậu ôm đầu khóc lớn, dùng giọng khàn khàn hỏi cậu, giá trị tồn tại là gì?

Giá trị tồn tại. Bam Bam im lặng thì thầm từng chứ, cậu nháy mắt chăm chú nhìn Lee Boyeon ôm mặt thút thít, giống như tái diễn lại hình ảnh đã từng quen thuộc, thân ảnh mơ hồ chồng lên cô gái.

Quả thật rất giống.

"Giá trị tồn tại... người khác cho cô, và cô muốn, là hai chuyện khác nhau."

Bam Bam chậm rãi lên tiếng, Lee Boyeon nghe tiếng ghế kéo ra, sau đó cô mơ hồ nghe thấy tiếng sách vỡ đặt lên bàn.

Bam Bam nhẹ nhàng vuốt bìa sách ngả vàng, hoa văn sách hình thôi thúc như bất an trong lòng cậu, xuyên qua ngón tay truyền ra toàn thân, cậu nghe được tiếng khóc ban đầu của cô gái biến thành nực nở, Bam Bam đưa tay qua nắm lấy tay Lee Boyeon.

Lòng bàn tay nóng bỏng bao trùm ngón tay lạnh băng của cô gái, Bam Bam nhét giấy vào tay Lee Boyeon, dịu dàng giúp cô nắm chặt.

"Chúng tôi không ai trách cô, chỉ là thứ cho tôi nói thẳng, cô không hiểu em gái cô lắm thì phải?"

"Cô nên xem nhật ký em gái cô viết gì, sẽ biết cô ấy yêu thương cô bao nhiêu."

Bam Bam chậm rãi buông tay ra, cảm giác cô gái dường như không muốn rời khỏi hơi ấm cậu cho mà giơ tay lên, Bam Bam lại không lưu tình rút ra, cậu biết mình không nên để Lee Boyeon lệ thuộc quá nhiều.

Bam Bam sải bước lướt qua cô gái đang mất tinh thần, Bam Bam quay đầu liếc về phía Lee Boyeon vẫn cúi đầu không nói gì, cậu khẽ thở dài một hơi.

"Tôi tin cô, vậy nên, xin hãy nghĩ rõ ràng đi."

****

Giải thích cách xưng hô của Bam và Boyeon

1. Boyeon - Bam: vì BY có thiện cảm với Bam nên tui để em - anh, nhưng sau đó bị Bam chọc giận nên đổi tôi - anh

2. Bam - BY: bọn đàn ông con trai lại trong ngành cảnh sát khô khan lắm, các cô hiểu ý tui chớ tôi - cô là hợp rồi =)))

3. BY - em gái: dù là em gái nhưng BY không yêu thương gì cô em này cả, con người nình thường dù là người nhà nhưng không thương vẫn là "nó" thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net