15. Chúng Ta Rồi Sẽ Ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những chuyện chỉ nên nhớ chứ không nên khắc. Giống như chuyện em với anh vậy. Khắc càng nhiều sẽ càng đau.

Em đã từng đau khổ, nước mắt lúc nào cũng rơi một cách vô ý. Nhìn em tiều tụy, xơ xác như kẻ mất hồn. Nhưng bây giờ thì sao, có phải em đã lột xác rồi không. Em lại cười, càng ngày biết chăm chút cho bản thân mình hơn. Chẳng phải em đã tốt hơn rồi sao.

Em đã từng vì một người mà lúc nào cũng chỉ biết một màu đen u ám, vốn dĩ chẳng dám bật đèn hay mở cửa là do sợ thấy về kỉ niệm. Còn giờ, em đã gạt bỏ hết tất cả kỉ niệm đó, đối mặt với sự thật, và luôn tìm kiếm nguồn sáng quanh mình.

Em đã từng rất chán ghét bản thân. Vì chẳng thể giữ ai đó lại bên cạnh, tự trách mình quá bồng bột trẻ con. Nhưng giờ em lại nghĩ: bồng bột hay trẻ con gì cũng đã qua. Khóc than níu giữ chi vô ích. Chẳng phải bây giờ người mới của em đang rất tốt sao.

Em đã từng mất hết niềm tin về tình cảm trong cuộc sống, vốn lúc đó chưa từng nghĩ tình đầu nào rồi thì cũng sẽ phai nhanh chóng. Chỉ có người cuối cùng, mối tình cuối cùng mới theo ta suốt cuộc đời này.

Em đã từng nghĩ chỉ cần khắc sâu vào tim rằng: "Phải giữ kỉ niệm cũ thật chặt, biết đâu màu nhiệm sẽ xảy ra." Nhưng rất tiếc màu nhiệm chỉ có trong cổ tích. Thực tế, vốn buông bỏ mới có được hạnh phúc trường tồn.

Em đã từng nghĩ mình giống như những bồn hoa kia. Rồi sẽ tàn úa, trơ trọi, vì chủ nhân (chậu) của nó đã bỏ rơi nó. Nhưng thật ra chủ nhân cũ bỏ nó rồi thì chủ nhân mới sẽ tới đón nó nhanh thôi.

Em từng nghĩ như thế đấy. Bi oan, tiêu cực rồi tự dồn mình vào đường cùng. Thế nhưng bây giờ em đã lạc quan hơn, đầy sức sống và hạnh phúc hơn. Vì vốn dĩ "chúng ta ai rồi cũng sẽ ổn thôi".

.

Thế giới này luôn tồn tại hai chữ đã từng ở mỗi con người. Đã từng yêu, đã từng sai lầm, đã từng ngốc nghếch khờ dại, và còn vô số điều đã từng...

Anh đã từng yêu một cô gái sâu đậm đến nỗi chẳng thể quên đi được nữa. Vì có lẽ cô ấy đối với anh là sự sống, là bầu trời.

Anh đã từng vì cô gái ấy mà làm rối tung đi cuộc sống của mình. Một mớ hỗn độn trong cảm xúc lẫn thực tại.

Anh từng khiến bản thân phải chìm vào bóng tối. Vì chỉ có như thế mới trải lòng với những thứ đã qua một cách chân thành không giả tạo.

Anh đã từng dối gạt bản thân mình nhiều thứ. Cứ tự nói rằng chỉ yêu thôi là sẽ được hạnh phúc, không cần đáp trả cũng chẳng cần thương hại. Đó là câu nói mà sau này khiến anh phải suy tư nhiều nhất.

Anh đã từng vì một người mà đeo nhiều cái mặt nạ lên. Mặt nạ phải cười khi đau. Mặt nạ luôn cảm thấy hạnh phúc khi cô đơn.

Anh đã từng khóc thật nhiều trong đêm tối chỉ để ôm chặt quá khứ. Ôm chặt một bóng hình vốn đã quen thuộc. Có điều những thứ đó cứ như xương rồng. Càng ôm càng có nhiều vết xước, nhiều vết máu hằng trên da thịt.

Anh đã từng như thế đấy, nhưng một ngày nào đó có thể buông bỏ được rồi thì: "anh, em, chúng ta rồi sẽ ổn thôi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net